Định Mệnh... Nước Mắt

Chương 7



“Cháu chào 2 bác!” - Vừa vào đến phòng ăn, cô đã bắt đầu vở kịch của mình.“Chào ba, mẹ!” - Cậu buông ra cái câu chào cụt ngủn, ra vẻ nhàm chán.

“Chào 2 con!” - Bác gái đang xem cái gì đó trên điện thoại, thấy cô và cậu xuống thì tắt điện thoại chào. Còn ba cậu thì đặt tờ báo đang đọc dở xuống bàn, lạnh lùng nói như mỉa mai cô:“ Con với chả cái, có bạn gái rồi thì cứ lo quấn lấy nhau, để 2 ông bà già này chờ hơn 30 phút!”“Dạ, cháu xin lỗi bác ạ!” - Cô nhịn rồi nở 1 nụ cười duyên hết cỡ xin lỗi bác ấy.

Sau màn chào hỏi chẳng đâu vào đâu ấy thì bữa ăn sáng cũng bắt đầu, nhà giàu có khác, chỉ 1 buổi ăn sáng cỏn con mà cũng làm như tiệc, đủ món cao lương mĩ vị.

Suốt bữa ăn, người huyên thuyên đủ thứ chuyện trên trời dưới đất không ai khác ngoài bác gái, dĩ nhiên người ủng hộ và đóng vai “con dâu hiền” vẫn là cô, 2 người đàn ông trong nhà là Huy và ba cậu thì chả thèm nói lấy một lời. Cô tự hỏi, nếu không có bác gái, gia đình này sẽ ảm đạm đến mức nào nữa đây? Haizz

Sau bữa sáng, bác trai nhận được điện thoại của ai đó thì vội vã kêu tài xế đến rồi ông đi mất, chẳng chào cô và bác gái lấy một tiếng. Một lúc sau, bác gái cũng phải đi đâu đó có việc, còn QG Đinh thì cũng biến đâu mất , người làm thì đang dọn dẹp nhà ăn và các thứ linh tinh sau nhà. Thế là lúc bấy giờ chỉ còn cô và cái tên heo mọi Gia Huy chết tiệt trong phòng khách, sao đột nhiên tình hình lại như vậy chứ? >’’”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.