Định Mệnh... Nước Mắt

Chương 73: Bệnh viện



Cùng lúc đó, tại bệnh viện.

Chàng trai với mái tóc xoăn màu nâu vàng ấm áp của ánh dương đang ngồi thẫn thờ ở bên giường, tay cậu nắm chặt bàn tay nhợt nhạt đến trắng bệch của cô gái tóc đen thuần dịu dàng bên cạnh. Đôi rèm mi khép chặt lại như thể đang chìm trong giấc ngủ êm đềm, nhưng một vài giọt mồ hôi lạnh vương trên trán cùng cái nhíu mày khe khẽ lại thể hiện cơn đau vô âm ẩn trong giấc ngủ tạm bợ đó, cô lặng lẽ nằm yên trên chiếc giường trải drap trắng toát, thân thể bé nhỏ lọt thỏm vào giữa không gian xộc mùi thuốc khử trùng gai mũi, đôi môi hồngcăng mọng tự nhiên giờ đã tái đi thấy rõ, tiếng kêu khô khốc của từng giọt nước biển nặng nề rơi xuống, theo đường dây trong suốt chạy thẳng vào cơ thể cô thông qua ống kim truyền ở cổ tay cứ liên tục vang lên giữa thinh không. Vi đã nằm như thế này được gần nửa ngày rồi, và trong suốt nửa ngày đó, Dương không hề rời khỏi giường dù chỉ một bước, cậu muốn ở bên cô, cậu muốn người đầu tiên cô thấy khi tỉnh lại chính là mình, chỉ như vậy thôi cũng có thể chứng minh được cậu yêu cô đến nhường nào…

Cậu vẫn ngồi lì ở đó, trong lòng thoáng lo lắng cho đứa em gái đi gặp anh trai đến giờ vẫn chưa đến nhưng ở đó đã có Robert, chắc chắn Vân sẽ không sao nên cậu đã bỏ mặc cảm giác nhói đau ở tim mà chăm chú lo lắng cho người con gái của mình, đôi tay cậu vẫn siết lấy, siết lấy tay cô chặt hơn, chặt hơn nữa và không hề có ý muốn buông ra..

Vi… Em mau tỉnh lại đi mà… Tâm trí cậu giờ đây chỉ lẩn quẩn câu nói đó, đôi mắt đẹp đẽ như đóng băng trên thân thể mong manh, yếu ớt tưởng chừng chạm nhẹ là có thể tan biến của cô. Rồi bỗng nhiên trong thâm tâm cậu cảm thấy một đợt lạnh lẽo kiêm mất mát chưa từng có, giống như là cậu sẽ mất đi Vi và Vi sẽ tan biến ngay bây giờ vậy! Điều đó khiến cậu sợ, sợ mình sẽ mất Vi! Nó khiến cậu siết tay cô chặt hơn như thể muốn dung hòa bàn tay lạnh lẽo đó vào trong cơ thể ấm áp của mình ngay lập tức - một nỗi đau không tên!

“Này, nhóc ra ngoài nghỉ ngơi tí đi, để bọn này trông con bé cho.” - Có lẽ vì toàn bộ tâm trí đã đặt cả lên người Vi nên cậu hoàn toàn không nhận ra có người vào, mãi đến khi người có vỗ vai cậu cùng giọng nói trầm thấp quen thuộc vang lên, cậu mới nhận ra đó là Huy.

Dương lập tức đứng phắt dậy mà lay mạnh cánh tay Huy:
“Bác sĩ nói gì với anh vậy? Mau nói cho tôi biết!”

“...” - Huy im lặng, trong đáy mắt cậu thoáng hiện rõ tia do dự và hình ảnh đó đã in sâu vào trong võng mạc Dương, khiến cậu nhanh chóng chuyển từ lay tay đến xốc mạnh lấy cổ cáo Huy, mất bình tĩnh mà gào lên:
“Rốt cuộc em ấy bị cái quái gì vậy hả? Lúc trước Vi bị bắt cóc anh cũng đâu có cái thái độ đó! Nói! Nếu anh không nói thì tôi nhất định sẽ đánh chết anh!”

“Cậu thôi đi Dương!” - An ở bên cạnh lập tức xông vào gỡ tay cậu khỏi người Huy đồng thời đứng chắn giữa hai người. Khi đã chắc chắn Dương không thể chạm vào người con trai ở sau lưng mình nữa, cô mới dùng ánh mắt kiên quyết nhìn chăm chăm vào cậu, tiếng nói vừa dứt khoát lại có phần mềm mỏng rơi khỏi môi cô: “Tâm trạng của anh ấy bây giờ cũng không khác gì cậu đâu, cậu bình tĩnh đi có được không?”

“Tôi bình tĩnh thế quái nào được khi mà ngay cả tên không quan tâm đến ai như anh ta cũng im như chết thế kia hả?” - Dương nhíu chặt mày, tay siết lại thành nắm đấm như thể chỉ hận không thể lao đến tóm cổ Huy hỏi cho ra lẽ.

“... Cậu bình tĩnh đi đã…” - An lí nhí nói, ngay cả cô cũng không biết nên trả lời thế nào mới phải, đành đáp một câu không đầu không đuôi trong khi mắt vẫn không dám nhìn thẳng vào cậu.

Dương nhìn chăm chăm vào cặp tình nhân đang đứng trước mắt mình một lúc lâu, sau đó mới hít một hơi thật sâu rồi buông ra câu nói bình tĩnh đến không ngờ:
“Rồi, hai người nói đi.”

An vẫn dùng ánh mắt nghiêm túc nhìn cậu như thể muốn hỏi: “Đã thật sự bình tĩnh chưa?”

Cậu nghiêm túc đối mắt cô ra vẻ đã thật sự bình tĩnh. Lúc này cả An, Huy lẫn Dương đều nghiêm túc nhìn nhau. Nhìn, nhìn và nhìn.

Bầu không khí thập phần căng thẳng…

Một giây…
Hai giây…
Ba giây…

An bỗng phá lên cười nắc nẻ như người bị động kinh khiến hai tên con trai nào đó đồng loạt ngây ngốc, mắt chữ A mồm chữ O chớp chớp mắt nhìn nhau rồi lại nhìn cô, hàng loạt dấu chấm hỏi màu hồng cánh sen thi nhau hiện lên bay tứ tán khắp không gian.

Không lẽ… Bệnh điên mãn tính của nhỏ này tái phát? Hay là nhỏ shock quá hóa khùng rồi? Cả hai đồng loạt nghĩ, dùng ánh mắt vừa ngây ngốc vừa quan ngại nhìn con điên đang cười tươi như bông bụp là An, chỉ hận không thể tống cô vào nhà thương điên ngay tức khắc.

Còn An sau khi cười một trận đã đời, cô mới lấy lại vẻ thùy mị vốn có mà vỗ vỗ vai Dương, nở nụ cười tươi rói trong khi thoải mái nói: “Xem bản mặt lo đến sốt vó của cậu kìa! Vi không sao đâu, bác sĩ nói cậu ấy chỉ vì thiếu ăn mất ngủ nên cơ thể suy kiệt tí thôi, chỉ cần nghỉ ngơi tĩnh dưỡng vài ngày là khỏe ngay.” - Xong lại dùng ngón trỏ thân mật chọt má cậu khiến cái tên sư tử lập dị nào đó sầm mặt tức tối: “Khi nãy bọn này chỉ đùa thôi, thử xem cậu yêu Vi đến mức nào ấy mà, không có gì to tát đâu.”

Dương liếc mắt sang Huy, liền nhận ngay cái gật đầu phụ họa của cậu, sau đó mới tạm yên tâm nhưng trong lòng vẫn thấy có gì đó không ổn, bèn nhíu mày dò xét: “Nhưng mà…”

“Ưm…” - Bỗng Vi rên lên một tiếng cắt ngang lời Dương, đồng thời thu hút mọi sự chú ý của đám người trong phòng về phía mình. Sau đó cô mới mệt mỏii nhích đôi mi nặng trịch, đôi tay yếu ớt chống lên giường cố gắng ngồi dậy nhưng vô lực.

Ngay khi nghe tiếng kêu của Vi, cậu liền bỏ luôn mớ thắc mắc của mình mà lao đến bên giường, vội vã đỡ cô dậy, không đợi cô mở miệng nói mà đã cất tiếng hỏi dồn dập:
“Em tỉnh rồi à? Có đau ở đâu không? Có khát không? Có đói hay thấy khó chịu ở đâu không?” - Rồi chốt lại bằng câu nói sốt sắng: “Quên mất, để anh đi gọi bác sĩ.”

Sau đó xoay người định bỏ đi nhưng cô đã níu tay cậu lại, khẽ lắc đầu rồi yếu ớt nói: “Không cần đâu, em ổn mà...”

Cậu khựng lại một chút rồi nhẹ nhàng gỡ tay cô ra, cười ôn hòa:
“Anh đi rồi sẽ quay lại ngay.”

Nhưng Vi nào để cậu đi, cô lập tức níu tay áo cậu mà nhíu mày thì thào:
“Em khát…”

Lúc này An liền nói chen vào: “Ah Ah, dù sao Vi cũng tỉnh rồi, cậu ở lại chăm sóc cậu ấy đi. Tớ với anh Huy gọi bác sĩ cho. Hai người ở lại vui vẻ nha!”

Nói rồi không đợi Dương trả lời, cô đã kéo tay Huy lôi xềnh xệch ra ngoài, bỏ lại đôi trai tài gái sắc ở lại trong căn phòng nồng nặc mùi thuốc khử trùng, biến mất trong vòng một nốt nhạc!

Dương ngơ ngẩn nhìn cặp tình nhân dắt díu nhau ra ngoài, có chút không an tâm nhưng vẫn ngoan ngoãn rót nước cho Vi. Thôi kệ vậy, người cậu yêu đã tỉnh và cũng không có vấn đề gì rồi, cậu không hơi đâu quan tâm mấy chuyện khác. Bây giờ người mà cậu lo nhất chỉ có Vi thôi.

Chỉ cần em không sao, hết thảy mọi chuyện trên thế gian anh đều không quan tâm.

***

“Em rất có năng khiếu làm diễn viên.” - Đó là câu đầu tiên Huy nói ra sau khi bị An kéo đi một quãng xa lắc xa lơ, cũng là ngòi nổ khiến chiến tranh bùng lên, bởi vì...

“Gì chứ? Trong đó cũng có phân nửa sự thật mà!” - An lập tức thả tay cậu ra, chu môi hờn dỗi đáp.

“Ừm ừm, em biến cụm “nhập viện để theo dõi và điều trị” thành “nghỉ ngơi tĩnh dưỡng vài ngày là khỏe” rồi nuốt luôn vế trước của bác sĩ, như vậy là phân nửa sự thật của em phải không?” - Sư tử lập dị ngựa quen đường cũ đốp chát lại.

“Xí, chẳng lẽ nói lại hết để Dương đau đến nhồi máu cơ tim mà chết hả? Anh tàn nhẫn nó cũng vừa vừa thôi chứ!” - Sư tử Hà Đông quyết tâm giành thắng lợi.

“Thế em nghĩ giấu giấu diếm diếm thì tốt à? Để đến khi cậu ta tự mình phát hiện còn đau khổ hơn, vẫn là nên nói để cậu ta chuẩn bị tâm lý.” - Heo mọi kiên quyết mang vinh quang về cho đội nhà.

“Hơ hơ… Vậy khi nãy ai cứng đờ miệng không nói nổi một lời, chỉ biết đứng đực ra chờ lão nương đây giải cứu vậy ta?” - Xử nhi ngốc chuyển sang đá xéo.

Cậu cứng họng đúng nửa giây rồi há to miệng đốp lại:
“Lúc nãy là bổn công tử định tạo bầu không khí trang nghiêm rồi mới nói, là xú nữ (1) nhà ngươi đột nhiên chen ngang, lại còn ở đây kể công?” - Bắt đầu cãi nhau kiểu Kim Dung.

“Ái chà chà, cái tên xú nam (2) này thật không biết lễ nghĩa a, lão nương đây đã cứu ngươi một màn thua trông thấy, ngươi không biết cảm ơn mà còn nói ngang như vậy!” - An nhà ta cũng gân cổ chỉnh âm rồi cãi nhau kiểu Kim Dung với cái tên không biết phải trái này.

“Ngươi… ngươi @#^&*((((*^@%***@^@@!!”

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Con tác giả chen ngang: Hai thánh này đang lôi luôn mấy chuyện xưa ơi là xưa, xưa quá trời xưa từ cái hồi ôm ấp lần đầu tiên đụng mặt ra mà cãi, cãi toàn mấy chuyện không đâu nên cháu nó cắt cho cái chap nó đỡ dài nha mấy bác. Hơi đâu mà nghe cái lũ này cãi nhau kiểu Kim Dung. Ha~
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Sau một hồi cãi nhau nảy lửa giữa ánh mắt tò mò của mấy thân nhân đến chăm sóc người nhà cùng bệnh nhân qua lại trong bệnh viện, thiếu điều bị nhân viên an ninh tóm cổ lôi đi vì tội “gây mất trật tự nơi công cộng” thì Huy bỗng bắt gặp một đám người mặc vest đen đang từ từ tiếng về phía hai người họ, cậu thậm chí còn chẳng kịp suy nghĩ đã tóm vai An dồn vào tường, dùng thân thể cao nghệu của mình che hẳn tầm nhìn của cô.

Cô vì đang trên đà vinh quang vì mình cãi sắp thắng nên chỉ đỏ mặt đôi chút, sau đó lại đặt tay lên ngực cậu muốn đẩy ra, mắt e dè nhìn sang phía khác mà lí nhí: “Anh… Tránh…”

Lại tuồng cũ màn cũ, chữ “ra” còn chưa kịp thoát khỏi cống họng cô đã bị môi cậu chặn ngang, khiến cô chỉ kịp “ưm” lên một tiếng sau đó chẳng thể thoát ra âm thanh nào nữa. Cậu tham lam mút lấy cánh môi mềm ngọt ngào như trái chín của cô, đầu lưỡi cũng ngang ngược tách môi cô ra mà trườn lưỡi vào khoang miệng ấm nóng, thoải mái nhấm nháp tư vị ngọt ngào bên trong…

Cô bất giác lùi về phía sau khi phát hiện có dị vật trườn vào trong miệng mình nhưng tuyệt nhiên không thể vì mình đang dựa sát vào tường, đành để mặc cho tên ngốc nào đó làm càn trong khoang miệng ấm nóng như thiêu đốt của mình...

Thật ấm… Thật mềm… Cái cảm giác lâng lâng này… Muốn... Anh... Em muốn, muốn nhiều hơn nữa...

An bất giác vươn đầu lưỡi mềm mại ướt át quấn nhẹ lấy lưỡi cậu. Quấn một chút... Mút một chút rồi càng ngày càng sâu... càng ngày càng mê đắm đến mức không thể dứt ra...

Môi tìm môi, lưỡi tìm lưỡi, hơi thở gấp gáp cùng thân thể nóng bừng như có lửa đốt dán sát vào nhau như thể dung hòa thành một...

Ở giữa hành lang bệnh viện, giữa dòng người hai mệt mỏi lướt qua nhau, có hai người đang hôn nhau cuồng say, hôn đến mức quên cả đất trời...

Mãi đến khi cô gái xinh đẹp của chúng ta cảm thấy cực kỳ khó thở, đôi môi mềm đã bị hôn đến sưng đỏ thì tên sắc lang nào đó mới chịu buông ra, dùng nụ cười của một con mèo vừa ăn được một mẻ cá to, vẫy vẫy đuôi khoái chí nhìn người con gái duy nhất của đời mình.

Khi nãy chỉ định dồn em vào tường để che đi ánh mắt của ông ta thôi, không nghĩ là sẽ hôn em ở nơi nồng nặc mùi thuốc khử trùng này. Nhưng mà không sao, anh đã rút ra được phát hiện mới nhất là hôn em ở chỗ nào cũng tuyệt! Sau này phải tăng cường hôn mới được, hê hê.

Chỉ tội cho An lập tức khuỵu người xuống mà thở hì hục như vừa thi chạy marathon cấp quốc gia thôi, gương mặt trắng nõn đã xinh đẹp nay lại càng xinh đẹp hơn vì đang phủ một tầng đỏ hồng rực rỡ...

Sau khi đã phần nào điều chế được hơi thở, đồng thời cung cấp đủ khí cho phổi, cô mới đứng thẳng dậy, ngượng ngùng buông lời trách móc:
“Tên háo sắc…”

Đây rõ ràng là lời trách móc nhưng lại khiến lòng ai đó vui như nở hoa, khóe môi cũng nở ra nụ cười tươi đến sắp lộ hết răng ra ngoài, bởi vì An hiện tại đẹp, đẹp quá mức cần thiết khiến cậu chỉ hận mình không thể cao ngang với cột điện để che hết mấy ánh mắt hiếu kì của lũ người xung quanh thôi. Đúng vậy, cậu muốn khoảnh khắc đẹp nhất này của An sẽ chỉ thuộc về mình, muốn vị ngọt ngọt, thơm thơm cùng ấm ấm của đôi môi đó sẽ chỉ có thể tồn tại dư vị trên môi mình. Lòng rõ ràng là nghĩ vậy, nhưng miệng lại cất lên một câu nói phá tanh bành cái bầu không khí lãng mạn không chịu được này:
“Hm… Son môi rất thơm, rất ngọt, loại gì vậy em?”

~~~~~~~~~ Một con quạ đen bay ngang qua ~~~~~~~~~~

An đơ người, mặt nóng bừng bừng đến mức có khói trắng xì ra nghe xèo xèo và dĩ nhiên cũng đỏ không thể nào đỏ hơn. Gì chứ? Cái tên ngốc này! Bổn lão nương ngày hôm nay vì chuyện của Vi có kịp trang điểm quái đâu! Không kịp trang điểm thì son môi ở đâu ra? Ở đâu ra hả cái tên chết tiệt trời đánh thánh đâm này!

“Hôm nay em không có son môi!” - Trong lòng đầy một bụng tức giận nhưng cô vẫn cố nén lại, vừa giận vừa thẹn buông một câu. Cái tên này trước đây đã hôn bao nhiêu cô gái, thử qua bao nhiêu loại son chẳng lẽ không biết? Chỉ giỏi chọc tức người ta…

Thấy mặt cô đỏ bừng bừng không rõ vì tức hay vì thẹn, cậu chỉ đưa tay gãi đầu ra vẻ ngây thơ đáp lại: “Ủa vậy hả, anh không biết luôn đấy.” - Nhưng nụ cười sáng chói đã không giấu được trên môi.

Mà nụ cười đó cũng đột nhiên tắt ngấm ngay khi An định hờn dỗi đáp lại, cậu tàn nhẫn phá đi không khí một lần nữa, nghiêm túc nhìn cô:
“Em nghĩ ông ta đến đây làm gì?”

“Ông ta?” - Cô rất nhanh đã hồi phục tâm tình, hơi nhíu mày khó hiểu nhìn cậu. Ông ta là ai? Lúc nãy cô có thấy ai đâu...

“Ba anh."

(1) xú nữ: cô gái xấu.
(2) xú nam: chàng trai xấu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.