Được thả rồi sao? Thật khó tin mà?!
Tôi vén mái tóc màu bạch kim qua một bên, tay thì đang hì hục kéo hành lí vào nhà. Nói là được thả tự do thật ra là giam lỏng và bằng chứng là ngôi nhà này đây. Nhưng vậy cũng tốt ít ra bọn họ sẽ không làm hại ba mẹ cô.
Bị đem đi làm chuột bạch thí nghiệm Linh còn được huấn luyện như một sát thủ. Tuy nhiên Linh không bao giờ nhận nhiệm vụ giết người.
Dọn dẹp nhà mới xong, trời cũng đã xế chiều. Tuyết Linh mệt mỏi ngã người xuống giường đánh một giấc.
Đại học Y dược thành phố cơ sở 1
Lang thang đi tìm cái phòng học mà Linh muốn phát điên lên, đã vậy mọi người còn nhìn cô với ánh mắt kỳ dị. Gì chứ?! Cô biết rõ mình kỳ dị nên không cần phải nhìn vậy đâu.
Ra rồi! Sau một hồi lết lên lầu 3 rồi đi lon ton khắp hành lang cuối cùng cô cũng thấy lớp học của mình.
Tuyết Linh vào lớp chọn một góc khuất cuối lớp để tránh bị để ý. Xong, cô rút tai phone đeo vào rồi úp mặt xuống bàn.
Từ từ lần lượt tất cả sinh viên cũng vào đầy đủ. Giáo viên dạy học cũng vào. Mở đầu là môn sinh và giáo viên dạy là một ông thầy già nua, Linh ngán ngẩm.
Ra về.
Lúc đang dọn dẹp tập vở Linh vô tình nhìn lên và thấy dáng người quen quen. Như linh cảm được gì đó, Linh vội vã dọn tập vở rồi vọt ra khỏi lớp.
Về nhà
Cái cảm giác khi ở một mình vừa tự do lại vừa cô đơn, thật khó tả.
Tuyết Linh cầm xấp tài liệu của tổ chức giao cho, cô nàng cầm một hồi rồi lại bỏ xuống. Mệt!
Linh mở máy tính lên tra tin tức về Công ty Hoàng Ưng.
Tên nghe rất quen nhưng nghĩ mãi vẫn không ra, haizz~
Thở dài một cái, Linh nhấp chuột vào trang quảng cáo của công ty này.
"Để coi nào... "-Linh lảm nhảm một mình.
Chủ tịch là Dương Hoàng Ưng, theo dự định người thừa kế tương lai là Dương Thiên Ưng...
Cô không nhìn nhầm chứ!
Tuyết Linh căng mắt ra nhìn thật kỹ ba chữ 'Dương Thiên Ưng'.
Linh trầm ngâm một hồi, cuối cùng cô cũng quyết định làm theo lệnh tổ chức:"Lấy trộm viên ngọc của công ty Hoàng Ưng đang trưng bày ở viện bảo tàng thành phố".
Sở dĩ viên ngọc đó vừa là ngọc quý vừa là một cổ phần trong công ty nên lần này tổ chức của Tuyết Linh mới nhắm đến. Thật bất ngờ mà!
Thực hiện nhiệm vụ...
Cạch!
Tiếng mở khóa mở ra nhẹ nhàng, giữa căn phòng trống không chỉ đặt một cái tủ kính trưng bày. Nhìn thì hơi lỏng lẻo nhưng thật chất xung quanh đã giăng đầy tia la-ze.
Linh nhẹ nhàng bỏ viên ngọc vào túi rồi lại lách, trượt đủ kiểu để vượt qua mớ la-ze chằng chịt.
"Haizzz!"-Linh thở dài một cái, đưa tay lên nhấn vào chuông báo động rồi chuồn đi.
Không ngờ tập đoàn lớn như vậy mà hệ thống bảo vệ thì lại quá đơn sơ, không chừng mấy tên nghiệp dư còn vào được. Tuyết Linh ngao ngán phóng chiếc mô tô trên đường chạy thẳng về trụ sở tổ chức.
Như một học sinh bình thường sáng hôm sau Linh lại đến trường. Vờ như không biết gì Linh bật điện thoại coi tin tức. Đúng như dự đoán, sau một đêm tin tức về việc tập đoàn Hoàng Ưng đã lan rộng trên mạng truyền thông. Lướt qua lướt lại, toàn những thông tin giống nhau, Tuyết Linh dẹp điện thoại, úp mặt xuống bàn đánh một giấc.
Nói là đi học chứ thật ra Linh vào lớp cho có thôi. Tan học Linh lượn vòng vòng thành phố tìm được một quán cà phê có vẻ yên tĩnh nên Linh ghé vào uống thử.
Quán được trang trí đậm chất cổ điển phương Tây với những tông màu tối kết hợp với những chùm đèn treo trên trần nhà. Đúng với sở thích của Linh. Vào quán, Linh chọn một góc khuất rồi gọi một ly capuchino.
"Capuchino của cô đây!"-lại một giọng nói quen thuộc vang lên. Linh ngước nhìn người phục vụ.
Bảo Ngọc...
Linh chợt thốt lên:"Ngọc!"
Cô gái phục vụ đó cũng nhìn Linh, ánh mắt nghi ngờ :"Sao cô biết tên tôi?"
Tuyết Linh không nói gì, cô vén tóc qua một bên để lộ đôi khuyên tai hình thánh giá giá, đồng thời cô xoắn tay áo bên phải lên, ngửa cổ tay ra để lộ một cái bớt nhỏ hình trăng khuyết.
Bảo Ngọc sững sờ... Linh!
Bảo Ngọc nhanh chóng vào trong cất khay rồi đi ra.
"Cô có phải là Tuyết Linh?"-Bảo Ngọc vẫn nghi ngờ.
Linh cười.
"Màu tóc của cô...?"-Ngọc có chút thắc mắc.
"Bị biến đổi gen."
"Cô đang nói đùa?"-Bảo Ngọc vẫn không tin.
"Vậy để tôi nói... "-Linh nhấp một ngụm capuchino, nói tiếp "Trương Bảo Ngọc, hai mươi tuổi, chiều cao chỉ khoảng một mét năm mươi lăm. Sinh vào ngày bốn tháng tám, sở thích thiết kế và chụp ảnh. Ngoài ra còn có một vết bớt nhỏ sau gáy, nhìn kỹ mới thấy được."
Tuyết Linh tuôn một tràng dài làm Bảo Ngọc sững sờ. Những điều mà cô gái trước mặt vừa nói chỉ có Tuyết Linh là rõ nhất, vì thời còn đi học Bảo Ngọc sống khép kín nên chỉ có vài người bạn. Và thân nhất là Tuyết Linh.
Bảo Ngọc mở to mắt nhìn cô gái trước mặt, cô ta là Tuyết Linh thật sao? Tuyết Linh trở về rồi ư?
"Đừng nhìn Linh với ánh mắt ngạc nhiên như vậy!"
"Cậu... Cậu là Tuyết Linh thật sao?"-Bảo Ngọc lắp bắp.
Linh gật đầu.
"Haizzz ~"-Ngọc thở dài.
"Chừng nào cậu tan ca?"-Tuyết Linh hỏi.
"Khoảng bảy giờ ba mươi."
"Vậy tối tớ quay lại sau!"
Bảo Ngọc gật đầu, cả hai tạm biệt nhau, Tuyết Linh rời khỏi quán.
Vừa về nhà Thiên Ưng lại phải lao đầu vào nghiên cứu hồ sơ vì vụ án tối qua.
Ting!
Tiếng báo tin nhắn đến, Ưng bật điện thoại lên xem.
Anh thở dài mệt mỏi, Uyên Nhi lại đòi anh trở đi chơi nữa rồi.
Ngã người ra sau, ngước nhìn lên trần nhà. Nếu là Tuyết Linh có lẽ cô ấy sẽ giúp mình thay vì đòi đi chơi mặc dù bản thân khá hậu đậu...nhưng anh thích Linh ở điểm đó, biết nghĩ cho người khác nhiều hơn bản thân mình... Bây giờ đã có Uyên Nhi rồi, sao lại nghĩ đến Tuyết Linh? Haiz~
Đôi khi trong cuộc sống có những điều như được sắp đặt trước...
Cô bé ngày xưa nay đã trở về, cô trở về để giải quyết mâu thuẫn của quá khứ lẫn tương lai...