Tôi ở lại Di Viên hai ngày. Đi dạo phòng sách trước kia của Lý Việt, tìm vài quyển coi vô tình lật được một vài
quyển tạp chí nổi tiếng. Điều khiến tôi sửng sốt là
hình bìa tạp chí lại là Lý Việt. Lý Việt cười nhiều kiểu trên bìa tạp
chí, dáng cười khá là lãng tử, đôi mắt chuyên chú có thần, không hề có
chút lạnh lẽo, như viên kim cương đen rạng rỡ tỏa sáng. Tai trái của Lý
Việt trong mỗi hình bìa trên tạp chí đều có đeo khuyên tai kim cương, ăn mặc trẻ trung giản dị, trông rất bắt mắt.
“Mấy cái này chụp lúc Tiểu
Việt còn đang đi học. Khi đó rất nhiều tạp chí mời nó làm người mẫu
trang bìa.” Tiếng ông Lý vang lên sau lưng, “Con thích thì cứ đem về
coi.”
Tôi đang định từ chối, đột
nhiên thấy một quyển tạp chí bị hở một góc. Nhẹ tay lật ra, một tấm hình rớt ra từ bên trong.
Hình nền bảo vệ điện thoại của Lý Việt là ảnh chụp một cô gái.
Anh đã đổi rất nhiều điện
thoại. Mỗi lần vừa ra kiểu mới, điện thoại di động của anh cũng đón nhận số phận bị thay thế. Mà mỗi một điện thoại, đều cài rất nhiều hình nền
mấy cô nàng xinh đẹp. Những cô gái đó tuy đều vô danh nhưng quả thật rất xinh đẹp. Giờ phút này tôi cầm tấm hình trong tay, nhớ lại, chợt nhớ
tới hình nền bảo vệ điện thoại di động của anh dù đổi tới đổi lui vẫn
chỉ cùng một cô gái, mà hình cô gái đó được anh cài làm hình nền, bị Lý
Việt khéo léo che dấu trong khung hình rất nhiều cô gái đẹp, vì thế
không làm người khác để ý.
Phải vắt óc che dấu như thế,
quý trọng đến cài làm hình nền như vậy. Cài đến tận bây giờ— quá khứ anh lưu giữ sâu tận trong tim cho đến tận bây giờ.
Tôi nghiền ngẫm nhìn mặt sau của tấm ảnh, hai chữ được vẽ in nghiêng: Ân Nặc.
Cái tên bao bọc trong hình
trái tim, bên cạnh trái tim, lại dán hình mặt người. Lý Việt và cô gái
đó mặt kề mặt, cười đến không biết Tổ quốc.
Gặp lại Tô Dục Mân đã là nhiều ngày sau đó.
Cụ thể là bao nhiêu ngày, tôi cũng không nhớ rõ lắm. Bởi vì tôi chợt không nhớ nổi lần gặp trước đó
với anh ta là lúc nào. Chỉ nhớ rõ ngày đó trong quán Starbucks, bắt gặp
Dương Manh đi bên cạnh Lý Việt, cô ta có một đôi mắt xinh đẹp, và trẻ
trung.
Dạo gần đây tôi thường la cà
trên mạng tìm nhà. Giá nhà tăng vọt đến phát sợ, đến nỗi tôi cũng phải
hoa mắt. Dựa vào thu nhập của cửa hàng trên Taobao cùng chút tích góp
vài năm lúc vừa tốt nghiệp, đặt cọc mua trả góp chắc không thành vấn đề. Cũng may cửa hàng trên Taobao năm nay đã có chút danh tiếng, có không
ít khách quen, đơn đặt hàng càng ngày càng nhiều hơn, sau này tiền trả
góp hàng tháng cũng đỡ lo.
Giọng Tô Dục Mân trong điện
thoại nghe có chút xa xôi, như có cả biển rộng mênh mông ngăn chắn ở
giữa, tạo cảm giác lạ lẫm cho tôi.
“Quy Vãn, có hứng thú mua nhà không? Anh có một người bạn làm bên bất động sản, gần đây bán một số
nhà giá rẻ, có để cho anh một vài căn.”
“Có phải anh biết chuyện gì
rồi không?” Trong lòng tôi hơi cảnh giác. Ngay đến Lý Việt còn không
biết tôi đang tìm nhà, Tô Dục Mân sao lại. . .
Tô Dục Mân cười đến run bần
bật bên kia điện thoại, “Quy Vãn, không cần đề phòng thế đâu. Anh cái gì cũng không biết, chỉ muốn giúp bạn bè thôi. Anh ta đang gặp vấn đề tài
chính, thấy giới thiệu đã lâu mà chưa bán được bao nhiêu căn, anh ta gấp đỏ mắt, nên mới gọi anh nhờ giúp đỡ chút. Anh thấy thế nên hỏi thử xem
em có muốn mua một căn nhà tươm tất không thôi mà.”
“Để em suy nghĩ lại.” Nói là
suy nghĩ, nhưng hễ nghĩ đến cái mác ‘giá rẻ’ của nó, tôi hộc tốc soạn đồ đạc đi ra ngoài.
Tô Dục Mân nói nhà giá rẻ nằm ở vùng ngoại ô, lúc tôi chạy đến đó, Tô Dục Mân đã chờ sẵn ở cổng cư
xá. Người sao cách ăn mặc nấy, động tác giơ tay nhấc chân nhìn đâu cũng
thấy ưu nhã hào hoa.
“Em đến rồi à?” Anh ta thấy
tôi, mỉm cười, giày da giẫm lên điếu thuốc đang hút dở, đắn đo cả buổi,
anh ta mới nói, “Đi thôi, anh dẫn em đi xem nhà.”
Tôi đi vào, mới nhìn khu nhà
giá rẻ đã biết không rẻ tí nào rồi. Trong cư xá có sân đánh gôn, phòng
tập thể thao, tiệm bi-a, quán cà phê, khu giải trí, công viên âm nhạc
lớn, còn có cả bể bơi. Thiết bị hàng đầu, hơn nữa toà nhà bán hoặc cho
thuê này nhìn từ ngoài đã nghe hơi hướm mùi tiền, không chỉ đẹp đẽ, rực
rỡ và xa hoa mà trang trí còn đậm chất nghệ thuật.
Tô Dục Mân đi phía sau tôi,
khoan thai theo sát bước chân của tôi, thậm chí tôi có thể cảm nhận được hơi thở của anh ta, phiêu diêu nhè nhẹ quanh mái tóc và ót tôi.
“Anh giỡn kiểu gì vậy?” Tôi tức giận, “Đây mà là nhà giá rẻ sao? Rảnh quá lấy em làm trò đùa chứ gì.”
Tô Dục Mân cười, thong dong
nói cái giá niêm yết. Sau đó mới lấy ra một cái chìa khóa, tay chỉ vào
căn nhà, “Không muốn vào xem chút sao? Trang trí nội thất bên trong rất
đẹp.” Nghe anh ta nói giá niêm yết làm tôi sững cả người. Đứng đực ra
nhìn cả buổi không phản ứng, “Sao giá thấp quá vậy?”
Anh cười nhìn tôi, “Giá nhà
này là thế mà, nhà bình thường thì tiền gấp đôi. Bộ em không biết sao?
Đi thôi, vào trong xem thử.”
Căn hộ chúng tôi xem chính là căn hộ duplex riêng biệt. Kiến trúc đẹp và không gian tinh tế, lầu trên lầu dưới cộng lại cũng khoảng 130 mét vuông, cửa sổ sát đất to, nằm đối diện với cánh rừng ngoại ô nổi tiếng của thành phố, tận dụng được ánh
sáng tự nhiên.
*** Căn hộ duplex:
Duplex hay duplexhouse có thể hiểu theo 2 cách: căn nhà ngăn cách bằng
bức tường ở giữa thành 2 căn hộ riêng biệt hoặc căn hộ 2 tầng với mỗi
tầng có thể đóng vai trò là 1 căn hộ hoàn chỉnh
Tôi hỏi Tô Dục Mân, “Thật sự có thể mua với giá đó sao?”
Tô Dục Mân ‘Ừ’ một tiếng, thất thần tựa vào cửa sổ, mắt nhìn về nơi xa xa. Một lúc lâu sau mới định thần lại, “Hả?”
Không đợi tôi nói, anh liền à một tiếng, vẻ đã hiểu ra, “Đương nhiên là thật. Anh cũng mua một căn
đối diện căn của em, để khi nào nghỉ phép thì đến ở.” Anh chỉ đại một
căn, “Vừa mới giao tiền thôi, chưa làm thủ tục xong. Nếu mà em mua căn
này, anh tiện thể làm giấy tờ dùm em luôn.”
Tôi hơi do dự. “Anh. . .”
“Anh đã nói, để nghỉ phép thì đến ở.” Anh hạ thấp giọng, “Anh chưa chắc đã ở đây thường xuyên.” Ngập
ngừng đôi chút, “Cho nên, em không cần lo hằng ngày thấy bản mặt đáng
ghét của anh.”
Trước khi tôi nói điều gì, anh bỗng nhiên quay người, bước nhanh rời khỏi.
Có một ngày, đang lúc ăn cơm
Lý Việt bỗng nói với tôi, “Sao anh thấy đồ đạc ở nhà ngày càng ít đi thì phải? Thấy trống trải một chút.”
Sự nhạy cảm của anh khiến tôi phải bái phục. Tôi lục tục dời một ít đồ đạc của mình ra ngoài, mà mỗi
lần dọn đi, thường trùng hợp lúc anh đã ra ngoài. Tôi nghĩ không biết có nên nói sự thật với anh hay không.
“Lý Việt.” Tôi hỏi. “Lần
trước nói. . .” Gặp hai đứa con gái đều buông muỗng xuống, nhìn qua tôi, tôi khéo léo lựa lời, “Đơn thoả thuận đó, anh làm xong chưa?”
Lý Việt mới đưa miếng thịt
băm hương cá tới miệng, nghe vậy liền yên lặng nhìn tôi vài giây, rồi bỏ thịt băm lại vào chén, “Không nhanh vậy đâu. Trương Bác Đào bị anh sa
thải rồi, bữa giờ vẫn còn tuyển luật sư. Tuyển được rồi tính tiếp.”
Trương Bác Đào là luật sư tư nhân mà anh tin cậy. Chắc là Lý Việt ghét
anh ta lẻo mép trước mặt ba nên mới đuổi việc.
“Thế nào, nôn nóng lắm à?”
“Bình thường thôi.” Tôi lấy
xương đầu cá ra cho hai đứa nhỏ, “Chỉ thấy dùng dằng dây dưa hoài mất
thời gian thôi. À phải, gần đây em có mua một căn hộ, ở ghềnh Lục Thuỷ.”
Lý Việt nói câu “ba yêu con” với hai đứa nhỏ, rồi mới trả lời tôi, “Toà nhà bên đó bán hay cho thuê? Lần trước coi tờ rơi giới thiệu, thấy cũng được, đang tính mua cho hai đứa
nhỏ mỗi đứa một căn. Em mua bao nhiêu thế, nếu mà mua cho tụi nhỏ, mua
hai căn duplex là được rồi, dù gì sau này hai đứa nó cũng không thường
ở. Còn nếu mua cho cả nhà ba người chúng ta, phải mua nhà lớn đấy nhé.
Tốt nhất anh và em mỗi người một phòng sách, rồi phòng cho hai cô công
chúa nữa, phòng lớn tí, để hai cô công chúa ngủ riêng.”
Tôi ngơ ngác nhìn anh. Không
nghĩ tới Lý Việt lại tự tính luôn phần anh, bộ anh định sau khi ly hôn
còn dọn đến sống với chúng tôi ư?
“Em chỉ mua một căn hộ. Nhưng không tính phần anh trong đó.” Tôi cắt ngang.
Lý Việt bỗng nhiên im phắc.
Sắc mặt đột ngột trở nên khó coi. Nhìn tôi đăm đăm suốt cả buổi, cuối
cùng không hề nói gì, dẫn hai đứa con gái trở về phòng.
“Ba ơi, con chưa ăn no.” Hai đưa đều không chịu đi theo.
“Đừng ồn nữa.” Hiếm khi thấy
Lý Việt quát lớn với hai con gái, mặt hai đứa nhỏ bỗng dưng buồn xo. Tôi lo lắng, vội dọn dẹp chén đũa, rồi đi nấu hai phần canh hạt sen, lấy
chén nhỏ mua riêng cho Lý Duy Nặc và Ninh Ngôn Nặc để đựng, rồi bưng vào phòng chúng.
Lý Việt nửa nằm trong phòng
ngủ chơi game online. Lý Duy Nặc và Ninh Ngôn Nặc mỗi đứa ôm một bịch đồ ăn vật ngồi cạnh anh nhìn màn hình không chớp mắt, thỉnh thoảng hô hào
lên mấy tiếng, trông rất phấn khởi.
“Đừng chiều hư tụi nhỏ. Với lại, đồ ăn vặt không tốt đâu.” Tôi nói với cái ót Lý Việt.
“Mẹ, ” Ninh Ngôn Nặc cười khanh khách ôm bịch khoai tây chiên đưa cho tôi, “Ba nói đây là phần thưởng cho mẹ đó.”
Tôi kêu hai đứa tới ăn canh
hạt sen, Lý Việt lại giành trước, uống cái đã sạch chén, sau đó hậm hực
ra lệnh đuổi khách, “Lâu lâu ăn đồ ăn vặt coi như giải trí, em quản con
anh nghiêm khắc quá chi vậy. Không có việc gì đừng quấy rầy cha con tụi
anh bồi dưỡng tình cảm.”
Trong lòng tôi bỗng nhiên có
ngọn lửa bập bùng, tôi thật sự rất muốn rút gận lột da người đàn ông
này. Vì vậy tôi kêu, “Lý Việt”.
Lý Việt không trả lời tôi, tay chỉ ấn phím dừng lại.
Tôi nói, “Ân Nặc thật xinh đẹp.”
Lý Việt quay đầu lại, ánh mắt lạnh như băng liếc tôi. Sau đó như không có việc gì xoay người, không
bao lâu tiếng bàn phím đùng đùng vang lên, tiếng sau dữ dội hơn tiếng
trước. Tôi lẳng lặng nhìn bóng lưng của anh thật lâu, mới nhếch môi, mở
cửa đi ra ngoài.
Vừa bước ra ngoài, đột nhiên
cảm giác được tim đập thình thịch, thắt lại đớn đau. Một góc trong tim
tôi khó chịu vô cùng.