Định Mệnh

Chương 19-2



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Dành thời gian đ đường ba đêm, vào ngày thứ tư thì toàn bộ cũng đến thành Phitsanulok. Hai chiếc thuyền lướt qua con sông Nan vốn xuyên qua giữa thành, khiến cho chỉ mất thời gian cho việc kiểm tra khi đưa thuyền lướt vào trong cửa thành theo con sông mà thôi. Bên ngoài tường thành có nhà vườn của người người dày đặc mà trong thành còn dày đặc hơn. Sự nhộn nhịp dù cho kém Ayutthaya nhiều lần nhưng nhà vườn hai bên đường được xây bằng vật liệu không hề kém cạnh. Có cả nhà gỗ tếch xây như Ayutthaya nhưng khác nhau ở vòm galae* và hoa văn điêu khắc theo kiểu Lanna. Ví dụ như hoa văn chậu hoa, hoă văn mây trôi hay hoa văn động vật trong nhóm thiên nga, chim, động vật Tuyết Sơn**, nhánh tách***, nhánh cuộn****, hoa văn Kanok hòa cùng tùy thuộc vào danh dự địa vị người ở.

*Đọc là ‘cà lè’, một phần trong những ngôi nhà kiểu Thái ở vùng phía Bắc. Nằm trên phần cao của mái, thường làm bằng gỗ và có hình dạng bắt chéo nhau như trong ảnh.



**Một khu rừng thần thoại trong Ấn Độ Giáo

***Một loại hoa văn của Thái như trong ảnh



****Một loại hoa văn của Thái, vẽ thành hình vòng tròn xoắn nhìn giống như con ốc, dùng hoa văn Kranok để vẽ chính.



* * *

Okpra Ramnarong tiếp đón bằng hữu đầy vui mừng, Meun Narongratcharittha nhìn Pudtan một cách hơi lấy làm lạ nhưng biết rõ rằng không bao lâu thì em trai song sinh sẽ đến kể chuyện cho hiểu rõ nên chỉ chào hỏi nhẹ nhàng. Pudtan nhìn hai anh em song sinh một lúc lâu rồi mới đủ phân biệt được sự khác nhau. Người anh song sinh nghiêm nghị, ấn đường có nét thận trọng hơn người em song sinh. Đôi mắt có sự ngây thơ và tĩnh hơn, trong khi người em dù cho trông mềm mại sâu thẳm nhưng có ánh lấp lánh trong mắt nhiều hơn. Và dường như đôi mắt đó có thể mỉm cười khi chiếu nhìn cô. Nếu người anh song sinh là ngọn núi tĩnh lặng thách thức nắng mưa, thì người em song sinh là biển có ánh óng a óng ánh đón lấy ánh mặt trời chiếu rọi.

“Họ hàng của người sao Mae Karaket? Gương mặt từa tựa như thể là một người con gái nữa của Por Dech và ngươi vậy.” Okpra Ramnanrong chào hỏi cùng sự lấy làm lại khi nhìn thấy Pudtan.

“Họ hàng xa, rất xa.” Ketsurang đáp trong khi mỉm cười nhẹ, đôi mắt nhìn về cô bé tóc ngắn trên cổ đang trốn sau bụi cây gần đình bến thuyền cùng sự yêu chiều. Meun Narongratcharittha nhìn theo ánh mắt mẹ thì thấy là con gái út của Praya Phitsanulok nên gật đầu với cô bé đó.

“Mae Riam, lại đây, lại làm quen với mẹ của ta. Tiểu thư Riam, con gái út của Praya Phitsanulok ạ.”

“Mặt mũi thật đáng yêu chiều mà.”

“Vừa mới cạo búi được một năm thôi, rất là nghịch ngợm mẹ ạ.” Meun Narongratcharittha nói trêu bằng sự tự tin. Cô bé bước đến chắp tay lạy chào từng người mới đến, rồi đôi mắt dừng lại ở Meun Maharit.

“Mặt giống nhau thật đấy ạ, đúng như anh Reuang nhỏ từng nói với ta, gần như không phân biệt được.” Lời nói gan dạ hơn các cô gái khác buột ra khỏi miệng đến mức hai người vú nuôi phải ngăn lại nhưng nhiều bậc người lớn lại cười yêu chiều.

“Con út rồi lại còn là con gái duy nhất thì phải như vậy. Nào có khác Mae Prang.” Meun Narongratcharittha, người là anh em song sinh với Meun Maharit, mỉm cười đáp, sau đó đưa gia đình của mình về phía nhà của Praya Phitsanulok. Sau khi chắp tay lạy chào hỏi han cuộc sống và đem quà đến tặnt thì cùng nhau đi về phía nhà dành cho khách vốn nằm không quá xa nhà của Praya Phitsanulok, để có thể nghỉ ngơi từ việc đi đường xa, có tiểu thư trẻ tuổi lon ton đi theo cho đến nhà nghỉ.

Pudtan gửi nụ cười đến cho cô bé thì nhận lại được nụ cười đáng yêu chiều. Đối phương dường như cảm nhận được sự thân thiện nên quay sang nhìn chăm chú Pudtan cùng sự hứng thú.

“Chị gái tên là gì ạ? Là em của anh Reuang nhỏ và anh Rit sao ạ?”

“Không phải, chị tên Pudtan, là họ hàng rất xa của Khun Ying Karaket, xa đến mức gần như không tính là họ hàng được.” Tiểu thư Riam bò đến gần sát để nhìn, miệng mỉm cười ngại ngùng.

“Chị Pudtan xinh đẹp, chúng ta đi xuống bên dưới có được không? Cách không quá xa nhà có chợ có hàng hóa rất đáng ngắm đấy ạ.”

“Có mệt hay không? Nếu muốn đi thì ta sẽ đi cùng.” Meun Maharit hỏi cô nàng vốn đang ngẫm nghĩ thì thấy Pudtan có gương mặt tươi sáng lại còn có ánh mắt sốt sắng.

“Đi xem một chút cũng được ạ, đi đường cũng không có mệt bao nhiêu. Ngồi đến mỏi thì đúng hơn, được kéo giãn gân cốt thì hẳn sẽ hết mỏi.”

Praya Wisutsakorn và Okpra Ramnarong quay sang nhìn mặt nhau, nhất là Okpra Ramnarong đến mức nhướn mày.

“Chỉ nghe lời nói thôi, không cần nói cũng đoán được là họ hàng của nhau rồi, ngay cả lời nói còn nói gây hoài nghi giống nhau. Nghe có phần hiểu có phần không hiểu.”

Praya Wisutsakorn cười nhẹ thành tiếng còn Ketsurang chỉ có thể trố mắt vì không phản bác lại lời nào được.

* * *

Chợ gần nhà Praya Phitsanulok có bán cả đồ ngọt lẫn thức ăn tươi, còn có cả trang sức và đồ rừng, chỉ là bày theo tỉ lệ. Tiệm đồ ngọt hay thức ăn đã chế biến xong thì cũng có. Meun Maharit đi chầm chậm theo hai cô nàng, trông coi nhìn quanh một cách thích thú muốn biết. Lại còn để cho hầu tớ cẩn thận đường đi cho. Tiểu thư Riam hẳn là người được biết rõ trong chợ, nên thường xuyên nghe tiếng chào hỏi từ hai bên đường. Cách không xa thì thấy tòa nhà bị bỏ hoang và ngôi nhà gỗ cũ kỹ trong cùng một khu vực nhưng lại được dựng chắn bằng tường gạch cao.

“Cung điện đấy ạ. Đó là điện Trăng xây từ gỗ đàn hương. Hiện nay là nơi rất linh thiêng, họ bảo là nơi sinh ra của Vua Naresuan. Dù cho hoang, dân làng quan lại cũng không dám xâm chiếm.” Dân địa phương cố gắng giải thích theo như kiến thức mà mình có, còn chưa kể được bao nhiêu thì có tiếng ầm ĩ quát vang từ chỗ bán đồ ngọt và thức ăn đã chế biến đến mức mọi người quan tâm, không ngoại trừ nhóm của Meun Maharit và Pudtan.

Khi đến gần nguồn gốc âm thanh thì thấy rằng có ăn xin ăn mặc dơ bẩn, dáng vẻ hẳn là bà và cháu đang ngồi run người rùng mình ôm nhau, trong miệng người làm cháu còn vương bánh ngọt và bánh ngọt đó rơi vãi đầy đất.

“Đồ xúi quẩy. Hai người này đi xa khỏi tiệm tao ngay, trộm ăn cả bếp hay gì? Cái đồ trứng chết phôi, mất thời gian kiếm sống của tao, phải đến cảnh giác bọn mày.” Đứa bé ăn xin khóc to, người làm bà dù cho ánh mắt phần nào láo liên nhưng cũng cố gắng lau gạt nước mắt cho cháu trong khi bản thân cũng có nước mắt chảy thành hàng.

“Xin hãy xót thương một chút đi, bà cũng biết chúng ta không còn chỗ để đi nữa rồi. Chồng ta nằm dài, đứng dậy không nổi đã lâu, con gái con rể thì đều chết hết, chỉ còn thằng Saeng người bé thế này. Nó thiếu cơm lâu rồi, định đến chùa xin ăn thì chỉ toàn người xua đuổi, hãy tội cho cháu ta với.”

“Quả báo đến báo ứng chúng mày đấy, ngay cả đứa bé trong chùa mà còn khinh ghét. Ta nghe nói rằng tiểu thư Karaket trốn chúng bay, làm đến tận Khun Ying sung sướng ở kinh thành. Đáng đời chúng mày, tài sản của cải giành giật lấy thì lại không thể giữ gìn. Phỉ vào! Con mẹ Kloi, đồ bịp bợm.” Bà bán lớn tuổi không hề nhẹ miệng nhổ nước bọt mắng một cách hả dạ, Pudtan cảm thấy như hình ảnh nào đó chồng lên hình ảnh trước mặt khiến cho u mê đến mức hoa mắt.

“Ta nghe nói ngài cùng gia đình đến thành Phitsanulok vào buổi trưa, chắc là đến xem bản mặt chúng bay. Còn không thì đưa chúng bay đến phán quyết nhốt ngục vì lừa bịp tài sản của ngài. Hẳn là đi chết bất thường trong ngục lần này đấy, thật hả dạ chúng tao quá.” Đôi mắt láo liên của người phụ nữ lớn tuổi có ánh giật mình đến mức tay chân run rẩy. Bà vội kéo người đứa cháu đến ôm rồi bất chợt cúi đầu cúi mặt định trốn. Pudtan vốn cảm thấy choáng váng như thể muốn ngất liền không kịp tránh, thân hình dơ bẩn tông vào thân hình cô đến mức chao đảo. May là Meun Maharit kịp giữ lấy thân hình cô nên không đến mức ngã nhào ra đất. Người đàn bà lớn tuổi khi nhìn thấy khuôn mặt của Pudtan thì đến mức trợn mắt, vội lôi cháu ra xa nhưng rồi lại bị người hầu nam bắt lại cùng dáng vẻ mặt mũi nghiêm trọng.

“Đừng làm gì ta mà Mae Karaket, ta sai rồi, ta thật sự sai lầm khi nghe chồng mà lấy mất đồ đạc của ngươi. Còn có con Pad, con Jaem trộm đồ của ngươi, không phải chỉ mỗi mình ta.” Nói rồi người đàn bà lớn tuổi mà thân thể dơ bẩn hôi thối liền òa khóc ôm cháu vốn cũng quyện tiếng râm ran.

Pudtan vốn đã có thể đứng vững và nghe thấy lời nói của bà bán bao gồm cả hai bà cháu này thì đủ để đoán ra sơ sơ được chuyện. Dù cho lòng phần nào tức tối thay cho dì Karaket nhưng lại cảm thấy vừa hả dạ vừa thương hại.

“Bà hãy ngừng khóc đi, ta không phải Khun Ying Karaket.” Lời nói của Pudtan khiến cho tiếng khóc của người đàn bà lớn tuổi đột ngột ngừng lại. Đôi mắt láo liên mà có thể thấy rằng trong quá khứ hẳn là ác liếc nhìn Pudtan một cách cảnh giác khi thấy người con gái trước mặt có gương mặt tựa như người mình từng hại nhưng lại trẻ tuổi và khác phần nào, lại còn gọi Karaket là Khun Ying thì phần nào buông lỏng.

“Khun Ying Karaket nhắc đến là mẹ của ta.” Meun Maharit nói trong khi gửi ánh mắt không ưa thích đến cho bà cháu trước mặt. Đối phương liền cúi rạp run người rùng mình.

“Ta đã sai rồi, xin hãy tha thứ cho ta nhé cháu trai. Dù thế nào… dù thế nào chúng ta cũng là họ hàng, đừng lôi chúng ta vào ngục. Nếu vào thì hẳn chỉ có chết và chết thôi. Chúng ta nào có sức làm việc.”

“Bà khoan hãy ồn ào, nhìn cháu bà xem, có phải không khỏe không mà mặt lại đỏ au khóc không ngừng như vậy.” Pudtan vội nói khi nhìn thấy đứa bé trong vòng tay người đàn bà lớn tuổi có sắc mặt không tốt.

“Nó không khỏe ạ, người nóng lâu rồi, muốn ăn cũng không có ăn thì làm sao mà khỏe được. Xem ra nó nhất định không qua khỏi ba ngày bảy ngày rồi.” Cô nàng nghe thấy rồi thảng thốt, tiểu thư Riam cũng ôm lấy cánh tay Pudtan ngấn nước mắt.

“Nếu thế thì đến chỗ nhà nghỉ của chúng ta đi, tìm cơm cá ăn cho no, rồi ta sẽ cho tìm thầy thuốc đến xem bệnh đứa bé.” Meun Maharit nói rồi thở dài thật dài. Xem ra đám người này thật sự là họ hàng của mẹ anh, mà nếu mẹ anh biết tin thì hẳn cũng không làm khác anh. Bà Kloi nghe thấy thì sững sờ, mắt có ánh vui vẻ trong một thoáng rồi trở thành âu sầu dát nước mắt trong mắt lần nữa.

“Khun Ying Karaket có thể sẽ không đồng tình đâu…” Bà vẫn còn nhớ sự ghê gớm của tiểu thư Karaket, cháu của mình. Nếu biết đám bọn bà khổ cực thì hẳn không bao giờ vươn tay ra giúp đỡ, Meun Maharit lắc đầu nhẹ.

“Mẹ của ta không lấy chuyện cũ ra suy nghĩ nhiều đâu, tấm lòng mẹ ta rất tốt, ngay cả hầu tớ trong nhà làm sai thì mẹ cũng chưa từng quất đánh dù chỉ một lần.” Cả nai Jerm, nai Chom đều khẳng định thêm đến mức người đàn bà lớn tuổi bắt đầu yên tâm, bà nhìn cháu trai vốn lặng đi cùng với thân thể bắt đầu nóng lên lần nữa thì vội đưa cháu cho hầu tớ của Praya Wisutsakorn, rồi đứng dậy sải bước đi theo cùng sự băn khoăn.

* * *

Khi đến nhà nghỉ thì đưa đứa bé đến nhà người hầu. Tiểu thư Riam ra lệnh cho người hầu của mình đi tìm thầy thuốc. Còn nai Jerm thì lên nhà báo cho Praya Wisutsakorn và Khun Ying Karaket biết theo lệnh của Meun Maharit. Do sự thương hại nên Pudtan liền tình nguyện lau người cho đứa bé giữa tiếng ngăn cản của mọi người.

“Người nóng thì phải lau người bằng nước cho hạ bớt, người nóng thế này thì còn sợ gì nữa. Đã may biết bao khi không cắn lưỡi bản thân do lên cơn sốt, nếu không làm gì thì mới là chết.” Pudtan liếc đám người ngăn cản trong khi dùng khăn lau người cho đứa bé theo kiểu ngược lỗ chân lông mạnh đến mức đứa bé phát ra tiếng ê a. Khi đám hầu tớ thấy Meun Maharit không ngăn cản thì ngừng ngăn cản, nhưng ánh mắt thì nhìn kinh ngạc tới lui. Thầy thuốc còn chưa đến nhưng cái nóng của thân thể đứa bé trai đã bắt đầu hạ xuống, người làm bà liền tạm thời hết nóng ruột. Bà liếc nhìn Pudtan đến khi chạm phải tầm mắt đó thì bà phải vội tránh tầm mắt. Ánh mắt của người con gái này tựa như Karaket đến mức tim bà run, nỗi sợ hãi điều gì đó trong người Pudtan khiến cho bà bắt đầu ngấn nước mắt lần nữa.

“Nói ra thì quả báo có thật giống như bọn họ chửi. Ngoài ta cực khổ ra thì con Pad, con Jaem nào có cuộc sống tốt. Dù không cực khổ như ta nhưng cũng không thoải mái. Lời rủa mà tiểu thư Karaket để lại khiến cho chúng ta tai ương tan nát thật sự, tài sản có được thì đều tan biến đi hết, lại còn tạo ra rắc rối đến gần như vùng vẫy thế này.”

“Ôi! Bà, đến tận giờ này rồi mà còn nghĩ rằng lời rủa của dì Karaket khiến cho chịu tai ương sao? Thì đều thấy rằng dì ấy chẳng còn dính líu gì đến nữa, dì ấy ở tận Ayutthaya, người khiến cho chịu tai ương là chính bà, chính gia đình bà kia. Dù cho dì Karaket không rủa thì những sự việc này sẽ không xảy ra hay sao? Thật là chán, những người mà cái gì cũng trách quả báo, trách người khác, trong khi rõ ràng là do hành động của bản thân.” Pudtan nói một cáh ngoài sức chịu đựng đến mức người vừa đến khựng lại. Meun Maharit cúi mặt xuống mỉm cười với bản thân, càng ngày thì bản chất Pudtan càng khiến cho anh thêm hài lòng. Mạnh mẽ, thẳng thắn, rõ ràng quá tốt.

Praya Wisutsakorn, Ketsurang và Meun Narongratcharittha bước lại gần. Khi bà Kloi nhìn thấy Ketsurang thì liền rụt xuống sàn cúi rạp cùng nước mắt. Ketsurang dù cho không biết những người này nhưng khi thấy tuổi tác lớn hơn mình thi vội đỡ cho đứng dậy. Nàng Pin, nàng Yaem thì vẫn đanh mặt do hình ảnh ký ức của sự việc gần 30 năm trước quay trở lại khiến cho tức tối. Ketsurang quay sang nhìn Pudtan thì thấy đối phương nhìn bà Kloi cùng sự thương hại. Nàng liền mỉm cười, thời gian và chuyện đời kiếp là điều thật buồn cười đối với nàng. Khi người mà nàng nghĩ rằng là người tổn thất trong chuyện này lại không hề tức tối vì không nhớ hay vì gì đó thì cũng coi như việc này là việc tạo phúc cho người mà nàng nghĩ rằng là em gái song sinh của nàng.

“Coi như tất cả chúng ta bắt đầu lại. Không cần suy nghĩ gì nhiều, khó khăn cực khổ gì thì từ từ sửa chữa. Ta và Khun Pi sẽ cho Mae Pudtan tiền, để Mae Pudtan là người chủ lực trong việc giúp đỡ cho người rơi vào đau khổ mà vốn là họ hàng của chúng ta. Có tốt không?” Mọi người nghe Ketsurang nói rồi đều chớp chớp mắt, dù cho cảm thấy tốt đẹp nhưng nghe cũng kỳ lạ không ít.

“Ơ, tỏ vẻ mặt bối rối làm gì? Mae Pudtan cũng là họ hàng của chúng ta, ta và Khun Pi không rảnh vì sẽ ở đây không lâu. Nếu không vội đi chơi thì sẽ lại bỏ lỡ nhiều lần. Khun Pi à, chúng ta đi list… ờ, đi viết danh sách những nơi sẽ đi chơi cùng nhau thôi. Chúng ta giàu thì dùng tiền giải quyết vấn đề đi. Và tuổi tác chúng ta cũng nhiều rồi, để cho thanh niên ra sức là đúng rồi. Đi thôi Khun Pi.” Cô nàng chiêu trò của nhà Praya Wisutsakorn kết luận đơn giản rồi kéo Khun Pi của nàng đi về phía nhà nghỉ để tiếp tục dự định của việc đến thành Phitsanulok, giữa sự hoang mang gấp đôi của những người nghe thấy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.