Định Mệnh

Chương 6-2



Pudtan nhìn địa điểm mà bà Kui trao cho dùng làm nơi kiếm sống và nơi ở tạm thời trong khi ngồi xuống nền đất tương đối cứng. Dãy cỏ tương đối xơ xác này khiến cho đủ biết được rằng tình trạng đất không tốt cho lắm. Khi đào xuống dưới thì nhận ra rằng đất nén chặt với nhau đến mức cứng, có màu không đỏ không đen mà có hơi vàng lẫn nâu sậm. Bên dưới có độ ẩm tương đối, nhưng do là đất mịn đến mức gần như là đất sét nên nước chảy thấm không được tốt cho lắm. Cô thở ra thật dài, nếu trồng lúa thì tương đối thích hợp, nhưng nếu trồng các giống rau khác thì phải cải thiện đất kha khá nữa. Cô nàng trầm ngâm trước khi quyết định sẽ trồng rau họ đậu để trước hết cải tạo tình trạng đất. Có lẽ phải tìm than tìm phân bón đến trộn với vụn rơm rạ một chút để khôi phục tình trạng đất. May là nơi này không xa rãnh nước và gần kênh nên không phải lo chuyện nước dùng để tưới rau.

“Chị Eung, anh Perm từ từ làm nhé. Hẳn phải mệt mỏi một chút, hôm nay nhổ cổ xới đất trước vậy.” Nguyên vật liệu trong việc làm rẫy làm ruộng có đầy đủ vì bà Kui mua cất giữ và cho phép mượn dùng. Pudtan ước tính khu vực có thể dùng để làm việc với sức lực có hạn, ít nhất thời đại này có rất nhiều cây khiến cho không khí không nóng bằng thời đại của cô. Chiếc khăn rằn đồng cam cộng khổ cùng nhau xuyên không đến được dùng che chắn đầu như cũ.

“Kem chống nắng cũng không có, mỹ phẩm khác thì không cần nói đến… Dù cho có cũng không có tiền mua, con Tan ơi, váng có nổi lên mặt không đây?” Pudtan than lẩm bẩm, tay thì quất cái cuốc xới đất một cách năng nổ ở gần chỗ chòi gỗ tre đang được dựng nên ra hình ra dạng một cách nhanh chóng. Hầu tớ của bà Kui đến giúp xây chòi liếc nhìn Pudtan thường xuyên do có hành động nhanh nhẹn khác với ngoại hình mặt mũi vốn trông yếu đuối mong manh như quý tộc. Hôm nay Pudtan quấn vải móc đuôi khiến cho cảm giác e dè khi không được mặc đồ lót giảm đi tương đối nhiều.

Buổi sáng cô dậy từ sớm để giúp bà Kui đi thu hoạch nông sản mà đa phần là trái cây. Nhưng Pudtan lại bị hầu tớ rủ đi ngắt lá trầu không, có nhựa dính đến mức tay biến thành màu đỏ, theo như lệnh mà Mae Glin ngầm thì thầm với đám hầu tớ đó. Nhiều người hầu làm mỗi người một hai việc, cả xới đất và tưới nước cho cây. Mae Glin vẫn liếc nhìn Pudtan một cách không tin tưởng nhưng cũng không bước đến gây chuyện. Chỉ thấy rằng Pudtan tay chân mềm mỏng ngắt lá trầu không thì nàng đã thầm cười một cách hả hê rồi. Còn bà Kui thì ngồi đếm ngồi cân ở bến sông trong khi ghi chép số lượng sản phẩm xuống trong sổ sách.

Khi Mae Glin sơ hở thì Pudtan liền dùng chiếc khăn rằn đồng cam cộng khổ để lót tay hái lá trầu không. Chiêu trò nông cạn lần này của Mae Glin làm gì có chuyện cô không biết kịp. Đôi mắt lóe lên ác độc suy nghĩ tìm cách đập lại, nếu như Mae Glin vẫn ngầm chọc phá thì cô có lẽ không thể đập lại gì nhiều. Xem ra phải tìm cách gì đó khiến cho Mae Glin tiến lên chiến trực diện để phản lại cho ngửa luôn mặt thì tốt hơn. Sự lợi hại của cô sẵn sàng bộc lộ rõ ràng nhưng hẳn không phải hôm nay. Hôm nay là ngày đầu tiên cô vừa đến ở nhờ.

* * *

Sau khi đã xới đất được kha khá thì nàng On và nàng Im cùng nhau khiêng đồ từ nhà lớn đến sạp tre dưới cây gỗ. Nhiều người hầu nam lăn vại nước đến đặt ở chỗ đằng sau chòi.

“Bà chủ Kui cho mang nước và thức ăn đến cho đây ạ. Bà nghĩ ngày mai cái chòi này hẳn là xong, à… ta muốn hỏi rằng nếu chòi gỗ tre này xong rồi, cô chủ sẽ đến đây sống thật sao? Chòi gỗ tre nào có chắc chắn lắm.” Nàng Im chuẩn bị đồ ăn trong khay gỗ cho Pudtan, nàng không quên mang thìa sứ đến cho cô chủ kỳ lạ này đây.

“Nếu hỏi thì hẳn phải nói thẳng thắn rằng cũng không chắc chắn rằng sẽ sống được. Nhưng muốn cho làm thế nào, muốn cho ở cùng nhà với Mae Glin sao? Kẻo nhà sập, Mae Glin không thích ta, ta cũng không muốn bực mình.” Nàng On liếc nhìn về tay Pudtan vốn không có dấu vết gì, ngoài việc hơi đỏ lên vì ra sức cầm cuốc xới đất. Chính nàng cũng có mặt trong sự việc buổi sáng và còn đem sự việc đó báo lại cho bà Kui vì thấy rằng bà chủ Kui của bản thân tương đối khen ngợi người con gái này.

“Cô chủ có còn cần làm gì nữa không ạ? Bà chủ Kui ra lệnh nếu cô chủ ăn xong và không có điều gì cần làm thì để cho cô chủ đến tìm bà chủ Kui ạ.” Nàng Im hỏi.

“Được chứ, hôm nay hẳn không làm được gì nhiều. Chị Eung, anh Perm đến ăn cơm thôi.” Pudtan quay sang nói với người hầu thân thiết và người hầu nam trụ cột ngồi xa xa.

“Hầu tớ không cần ăn cơm trưa đâu ạ.” Nàng Eung vội nói cho cô chủ của mình, trong khi uống một ngụm nước to đã chuẩn bị. Pudtan nghe thấy thì ngây ra, tay đang xúc cơm liền khựng lại.

“Cái gì chứ? Cơm trưa không ăn, thế không đói sao?”

“Ăn hồi tầm sáng muộn, ăn nhiều no nhiều sẽ gây buồn ngủ, làm sao có sức lực để làm việc. Lát nữa là chiều rồi, ăn cơm chiều luôn thì tốt hơn.”

“Bình thường hầu tớ trong nhà này chỉ ăn hai bữa thôi sao?”

“Bình thường hầu tớ trong tất cả mọi nhà ở trong hay ngoài kinh thành cũng chỉ ăn như vậy thôi. Còn may là có cho ăn tối, có mấy nhà nếu nhiều hầu tớ quá thì đào khoai môn đào khoai lang để ăn, nào có cơm cá như nhà bà chủ Kui đâu ạ.”

“Ôi! Chết, chuyện ăn là chuyện lớn đấy chị. Con người ta phải ăn đủ ba bữa thì mới tốt.” Nàng Im, nàng On chỉ có thể lắc đầu mỉm cười.

“Người ăn ba bữa trông ra chỉ có người làm chủ thôi ạ, đám hầu tớ có ăn mỗi ngày thì đã tốt lắm rồi.”

“Làm tớ thấy chẳng tốt gì nhỉ.” Pudtan than, khiến cho nuốt không trôi do thấy hổ thẹn nếu bản thân ăn một mình rồi cho người khác ngồi nhìn.

“Làm tớ nào phải không tốt đâu ạ, có chủ bảo vệ đầu, có cơm để ăn không bị chết đói. Làm việc mệt thì nghỉ một chút là hết mệt, không cần đau đầu suy nghĩ tìm xem liệu có tìm được đủ gạo để đổ vào nồi hay không. Nếu gặp được chủ tốt thì sung sướng cả đời, nếu gặp chủ không tốt thì xem như làm phúc ít, có đám hầu tớ cùng phụ giúp đỡ đần cho nhau thì cũng không khổ gì đâu.” Nàng Eung ngây thơ nói.

“Cô chủ ăn đi ạ. Đi thôi con Eung, đi giúp thằng Perm nhổ cỏ để cho mau xong.” Nàng On kêu gọi rồi gật đầu rủ nàng Im và nàng Eung, vì nghĩ biết rằng cô chủ này đây chưa quen với phong tục nơi này lắm. Nàng Im vốn không mấy biết chuyện há miệng định hỏi nguồn gốc của cô chủ mới nhưng lại bị nàng On trợn mắt cho, đến mức phải im lặng theo kiểu người luôn nằm trong sự phó thác.

Pudtan nhìn nhiều người hầu rồi quay lại nhìn cơm trong đĩa đến mức lòng nghĩ thấy muốn buông bỏ. Cuộc sống của con người nơi này quả thật khiến cho bức bối quá. Thức ăn đều là thứ dễ làm, cá hấp, cá nướng, rau luộc, nước chấm vị kỳ lạ. Xem ra nếu không thể quay lại thời đại trước kia thì cô phải cải thiện chuyện ăn uống thôi. Lại vẫn còn không thể nhịn mà nghĩ rằng cô hẳn tạo phúc không ít, nên mới xuất hiện ở khu vực nhà bà Kui mà vô tình giấc mơ lạ kỳ trùng khớp với bản thân nên mới có niềm tin rằng cô là người mà thần thánh gửi gắm. Nếu không thì trong thời đại man rợ thế này cô hẳn sẽ có số phận không được tốt cũng nên.

Nếu cô có tiền có vàng nhiều hơn vậy thì hẳn sẽ tốt. Đối với cô thức ăn là chuyện quan trọng nhất cuộc đời, hầu tớ đến làm việc cho cô cũng nên ăn tốt sống tốt tương đương với cô. Tiền vàng cũng không có để mà trả tiền thuê cho họ, nếu vẫn chỉ để họ ăn mỗi hai bữa thì cô có lẽ không thể nào chấp nhận được bản thân mình.

Khi không có người nhìn, cái đói cũng khiến cho Pudtan quyết định ra tay xử lý đồ ăn trước mặt. Bình thường cô chỉ ăn đủ no nhưng nhiều lần cô đi ăn cùng bác hay các bạn đại học, ngay cả đồng nghiệp, mọi người đều ngỡ ngàng trước với sức ăn khỏe của cô và chắc chắn rằng cô chưa từng để lại đồ ăn thừa. Dù nhiều hay ít thì cô cũng chưa từng bỏ mứa thức ăn một lần nào. Bác còn từng mỉa mai rằng cô từng chết đói nên mới chén sạch mỗi một bữa ăn. Nhưng cô chưa từng quan tâm ai nói hay nghĩ gì, tiềm thức sâu thẳm của cô dường như nói với cô rằng bản thân từng thiếu ăn, từng không được ăn đồ ngon rất lâu. Thế nên khi được ăn thì phải ăn cho đã, nếu thật sự không nổi thì mang về nhà ăn tiếp trong bữa sau. Mỗi hột hạt gạo hay mỗi một cọng rau thì đều phải tốn giọt mồ hôi công sức rất nhiều, làm sao lãng phí cho được.

Sau khi ăn đồ tương đối khô cổ đó xong thì Pudtan cũng đi nhìn ngó chòi gỗ tre vốn bắt đầu trông ra hình ra dạng đáng sống hơn, trong khi nghĩ rằng nếu chỉ mang gỗ đi đan cùng mái lá tranh thì hẳn là xong rồi.

“Có gai không đây?” Môi đầy đặn phớt đỏ lẩm bẩm nhẹ nhưng hầu tớ ở cách đó không xa vẫn nghe thấy.

“Không có đâu ạ. Đám gỗ tre được biến thành tấm ván này thì đều được làm xong hết từ tiệm, chà rửa bóng mượt và lại còn có thảm chiếu bọc lót, khi đi rất nhẵn và mát chân. Chiều chiều ta và các hầu tớ khác sẽ mang đồ bếp vại chậu nồi chum đến cho cô chủ. Còn ngày mai nếu mùng đan xong, ta và con Im sẽ khuân đệm và đồ vật phòng ngủ đến cho ạ.” Nàng On lên tiếng trước khi bước đến nhấc khay đồ ăn đi dẫn trước Pudtan về nhà chính.

Khi đến nhà bà Kui thì thấy bà Kui đang duỗi người cho một người hầu da ngăm đấm bóp cho, còn một người hầu khác thì dùng quạt lá cọ để quạt một cách chú tâm.

“Đến rồi sao Mae Pudtan?” Nàng Kui gật đầu với hầu tớ đang cung phụng cho ra ngoài làm việc khác, trước khi đứng dậy ra ngồi trên phảng, ánh mắt không già theo tuổi chăm chú nhìn Pudtan mà cách cư xử trông hòa nhập hơn khi mặc vải quấn móc đuôi để có thể thuận tiện bước đi.

“Bà Kui cho chị Im và chị On tìm đến có gì sao ạ?”

“Chiều nay ta sẽ dẫn người đi gửi đồ ở chợ. Khi quay về thì hẳn là chạng vạng, sẽ ăn cơm ở chợ nên gọi ngươi đến nói chuyện trước.”

“Chuyện gì thế ạ?”

“Chuyện ngài Meun Rit. Ta là bình dân thuộc sự cai quản của cha ngài ấy, đó là Praya Wisutsakorn. Ngài ấy rất ưu ái chúng ta, nên muốn xin ngươi đừng đi làm phiền. Nếu ngài Meun Rit đã nhận lời sẽ đến nói chuyện món đồ biến mất của ngươi, ngươi không nên đi theo khiêu khích ngài đến tận nhà, có được không?”

“À, không thành vấn đề ạ. Ta hiểu rõ rằng bà ái ngại anh ta. Ta đảm bảo sẽ không khiến bà Kui khó xử.”

“Tốt rồi, và có một chuyện nữa là chuyện của Mae Glin. Mae Glin ức hiếp ngươi, ta cũng biết. Ta cũng không biết vì cớ gì nàng ta lại làm đến thế. Nếu cháu ta làm điều gì quá đáng thì ta xin lỗi thay cho nàng ta. Ta nuôi nàng từ nhỏ, theo bình thường thì nàng chưa từng thế này, đừng nguyền rủa gì nàng. Họ bảo rằng nếu thần tiên nguyền rủa thì sẽ thành thật, có phải không?” Nghe giọng e ngại thay cho người làm cháu rồi thì Pudtan chỉ có thể cười gượng. Cho đến giờ rồi mà bà Kui vẫn chắc chắn về chất thần thánh tiên nữ của cô. Ánh mắt của người già hơn có ánh của sự âu lo, lo lắng cho cháu yêu đến mức Pudtan mềm lòng.

“Thế nếu cháu của bà không chịu ngừng việc kiếm chuyện với ta thì sao? Muốn ta làm thế nào?”

“Nều thật sự như thế và có gì quá đáng thì cho ngươi xử lý theo như thích đáng. Chính ta cũng không hài lòng nếu cháu ta gây rắc rối cho người mà thần thánh gửi gắm đến như ngươi.”

“Ta nghĩ rằng ta ra sống ở nhà bên ngoài rồi thì sẽ ít gặp Mae Glin. Đến lúc đó, việc không thích mặt nhau hẳn sẽ phần nào biến mất. Và hẳn sẽ không còn gì cần liên quan đến nhau cho bận lòng nữa rồi chăng.” Pudtan trả lời xong thì cụp mắt suy nghĩ… Nếu Mae Glin còn đến gây chuyện nữa, việc này hẳn sẽ có đánh lại. Chắc chắn rằng cô sẽ phải thu hết cả lời lẫn lãi cho đáng.

“Nghe thấy như vậy thì ta cũng nhẹ lòng.” Pudtan nhìn thái độ nhẹ nhõm của người phụ nữ già hơn thì suy nghĩ biết được sự quan trọng của Mae Glin và sự bức bối trong lòng của bà Kui khi là người trung gian thế này, thì quyết tâm rằng nếu thật sự không quá mức chịu đựng, thì sẽ cố gắng nhẫn nhịn nhiều nhất có thể.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.