A Luân đứng ven đường nhìn xuống mấy người trên bãi cát: “Tất cả đi lên, đến cục cảnh sát rồi nói chuyện”.
Sau khi Hướng Dương và người kia đến đồn cảnh sát, họ lên tiếng phủ
nhận không phải mình cố ý, va phải xe của thư ký Quách chẳng qua là vì
chân trơn, không đạp thắng được, sau đó cuống quá mới đụng phải chiếc
Jeep Wrangle bên cạnh.
“Cũng may nhờ có chiếc Jeep Wrangle chắn trướcm nếu không tôi đã đạp
ga lao thẳng xuống biển rồi, cũng là nhờ chiếc xe đó cứu mạng tôi”. Dáng vẻ của Hướng Dương lúc ở đồn cảnh sát hoàn toàn khác hẳn trước kia. Bởi vì trước lúc tới, Dịch Bạch đã nói, nơi này không phải Xuân Giang, đừng gây nên chuyện lớn, rất khó giải quyết.
Từ đầu đến cuối Tư Vũ vẫn không hề lên tiếng, tất cả mọi chuyện đều
do thư ký Quách giải quyết toàn quyền, ông trình bày đơn giản, ý tứ rõ
ràng là, đây không phải một sự cố giao thông đơn thuần, ông muốn cơ quan điều tra phải đến hiện trường xem xét, chiều nay khi luật sư của họ
đến, họ muốn được thấy bản báo cáo về sự việc lần này, người tài xế cũng đã đi kiểm tra thương tích, kết quả sẽ được bệnh viện nhanh chóng gửi
sang.
Thái độ lịch sự, logic rõ ràng, yêu cầu hợp lý, dù không hề đập bàn
hay lạnh lùng trừng mắt, nhưng thái độ kiên quyết cứng rắn này cũng
không phải dễ dàng ứng phó.
Trong hành lang, có một dì khóc lóc nói con rể minh bất hiếu vay tiền không trả, có ông chú uống rượu say xỉn lăn lộn cũng không thấy vợ đến
dẫn về nhà, có cô bé không tìm được mẹ gào khóc,… tóm lại là rối loạn
lung tung.
Ở trong phòng, mấy cảnh sát nhìn thư ký Quách nửa ngày, âm thầm suy
nghĩ, nếu ngày nào cũng gặp được mấy người như thế, làm việc gì cũng
thoải mái vô cùng.
“Vị kia, Thẩm tiên sinh, họ nói anh ra tay đánh người”. Người cảnh
sát lúc trước đến nhà An Tầm cùng A Luân nhìn Tư Vũ đang ngồi cách đó
không xa nói lại.
Tư Vũ đưa mắt nhìn ba người bên kia, ồ một tiếng rồi đáp: “Trượt tay”.
“Trượt tay?” Bọn họ không tin nổi vào tai mình.
“Vốn tôi định giúp anh ta sửa lại cổ áo, nhưng mà tay trơn nên làm
anh ta ngã xuống đất”. Tư Vũ thản nhiên nói, khóe miệng còn vương nét
trào phúng.
“À”. Người cảnh sát nhìn về phía A Luân, sửa sang lại cổ áo? Chuyện
này cũng có thể tin à? A Luân gật đầu thật mạnh, tin được, tin được, cực kì đáng tin đó.
Nếu bọn họ có thể chân trơn, vì sao anh không thể tay trơn.
Hướng Dương đang siết chặt nắm đấm thì bị Dịch Bạch vỗ vai: “Nhịn một chút”.
Bởi vì có A Luân ở đây, bọn họ cũng không phải ở lại quá lâu, người
cảnh sát đóng sổ ghi chép lại, nói thư ký Quách về nhà chờ thông báo.
An Tầm ngồi trên ghế đã ngủ thiếp tự bao giờ. Bên một góc cửa sổ bí
mật lặng yên, cô vòng hai tay trước ngực, cúi đầu hít thở đều đều, nhìn
cô ngủ rất ngon. Cũng không biết tìm đâu được một cái mũ lưỡi trai đội
trên đầu, vành nón kéo xuống thật thấp che đi ánh mặt trời chiếu rọi, cô mặc chiếc quần cộc ngắn, chân đặt trên bàn thấp, người đi ngang qua bất giác lại nhìn từ cổ chân đến bắp đùi.
Tư Vũ nhíu chặt mày, đến gần cô vài bước rồi xoay người lại ngăn cản ánh mắt của người ta, “Mọi người đi trước đi”
Dường như Triệu Tĩnh Nhã không muốn nhìn hai người họ một chút nào
thêm nữa, cô ta đạp cửa đi ra ngoài trước, Đại Xuyên gãi đầu rồi cùng
mấy người lục tục rời đi.
Hướng Dương thấy những người kia rời khỏi, anh ta hỏi A Luân: “Này, chúng tôi thì sao?”
A Luân liếc mắt liếc hắn: “Này với ai đấy”.
“Này với mày đó, mẹ, ông không ở đây nổi nữa”. Hướng Dương mắng xong
thì hùng hổ đứng lên, bên cạnh cũng có vài cảnh sát đứng lên theo, gậy
cảnh sát cầm sẵn trong tay: “Muốn kiếm chuyện à, có biết đây là đâu
không, ngồi xuống!”
“Cố ý đánh người gây thương tích và phá hoại tài sản của người khác,
hai tội danh mà còn muốn đi? Qua bên kia ngồi xuống suy nghĩ cho kỹ”. A
Luân đi qua nói, đưa tay đẩy anh ta đến góc tường.
Hướng Dương tức đến xanh cả mặt, cắn răng căm tức nhìn A Luân, nhưng
coi như cũng còn tia lý trí, không ra tay đánh luôn cảnh sát, trong lòng hắn căm hận nghĩ, nếu đây mà là Xuân Giang, hắn sẽ đánh cho tên kia đến khi quỳ rạp mà cầu xin tha thứ.
“Hai người có thể đi rồi”. Một người cảnh sát ý bảo Dịch Bạch và người kia rời khỏi.
Dịch Bạch từ tốn đứng lên, nhìn Hướng Dương rồi bảo: “Cậu đợi ở đây đi, không sao đâu”.
Hướng Dương gật đầu, bảo biết rồi. Dịch Bạch âm trầm đi ra, tay vừa
đặt lên chốt cửa thì đột nhiên quay đầu lại nhìn về phía Tư Vũ đang đứng bên An Tầm, Tư Vũ ngẩng đầu nhìn lại, hơi gật đầu xem như chào hỏi,
Dịch Bạch cười khẽ một tiếng, nụ cười không chút ý tốt mà lại có phần
như cảnh cáo, có lẽ là tuyên chiến nhiều hơn.
Một hồi chiến tranh trong yên lặng để quyết định xem việc Hướng Dương có tội hay không bắt đầu.
Tư Vũ xoay người lại nhìn An Tầm, cô vẫn giữ tư thế ngủ như cũ, tiếng động lớn như vậy cũng không nhúc nhích chút nào, có lẽ là vì mệt quá.
Bên cạnh có người đi qua đi lại, chuông điện thoại vang lên liên tiếp,
những người khác biết họ là bạn của A Luân nên không ai lên tiếng đuổi
người.
Tư Vũ ngồi xổm xuống cạnh cô, nghiêng đầu nhìn vẻ mặt cô dưới vành
nón khi ngủ, đôi mắt sáng long lanh giờ yên tĩnh khép lại, lông mi đen
dày cong cong vểnh lên, chóp mũi xinh xắn có một lớp mồ hôi mỏng, bờ môi hồng nhạt. Đột nhiên, lòng anh lại rộn ràng hẳn lên, nghĩ tới chuyện
buổi sáng hôn cô, cảm giác ướt át mềm mịn, đầu lưỡi tránh né và bàn tay
đầy mồ hôi vì lo lắng của cô, vô ý đặt bên hông anh nóng rát.
Ngón tay Tư Vũ hơi nhúc nhích, còn chưa thực hiện động tác kế tiếp đã phát hiện bên cạnh có tiếng động, anh nghiêng đầu, cánh tay A Luân cứng đờ đưa ra giữa không trung, thấy Tư Vũ nhìn mình, anh mặt mày vô tội
nói: “Tôi, tôi lấy ly nước”. Nói rồi anh cầm lấy bình giữ nhiệt trên
bàn, mắt nhìn thẳng phía trước rời đi, những người khác trợn mắt há mồm
nghĩ bụng, sao A Luân có thể dễ dàng hoán đổi hai tính cách hung ác và
ngu ngơ cho nhau thế nhỉ?
Tư Vũ khẽ đẩy An Tầm: “Về nhà ngủ nào”.
Cô vẫn không nhúc nhích như cũ, Tư Vũ tưởng là chưa tỉnh, anh đưa tay lại gần lần nữa, còn chưa đụng tới người đã nghe cô cúi đầu khẽ đáp:
“Không”.
Chỉ có làn môi dưới khẽ động. Tư Vũ bật cười, nhớ tới lớp mồ hôi mỏng trên chóp mũi cô, anh đứng dậy đi đến bên cửa sổ, mở hết cửa sổ ra, tốt rồi, không có gió, không khí ấm áp.
Lúc An Tầm mơ mơ màng màng tỉnh lại, bên ngoài là bầu trời âm u, có
lẽ là sắp mưa. Cục cảnh sát chỉ còn lại một cảnh sát lớn tuổi và một nữ
cảnh sát trẻ trung ở lại, những người khác không còn ở đây, kể cả Đại
Xuyên cô cũng không biết họ đã đi từ lúc nào.
Nhưng Tư Vũ lại không hề rời đi, ngồi trên chiếc ghế cao bên cạnh,
anh yên tĩnh nằm sấp trên bàn ngủ, mặt hướng về phía cô, An Tầm nhìn
thoáng qua, thấy nữ cảnh sát rót nước cho mình thì nói tiếng cảm ơn, sau đó lại xem như không có chuyện gì mà nhìn qua chỗ khác, ánh mắt bất
giác lướt về phía người còn đang nằm ngủ.
Nữ cảnh sát vẫn chưa đi, cô len lén liếc An Tầm, An Tầm phát hiện ra thì khẽ cười hỏi lại: “Sao vậy?”
Nữ cánh sát viên vội vàng khoát tay, cũng cảm thấy mình hơi thất lễ: “Thấy hai người rất đẹp đôi, hình như là đang yêu nhỉ”.
An Tầm nghi hoặc nhíu mày.
Nữ cảnh sát viên hiểu lầm ánh nhìn của cô lúc vừa rồi là tình yêu
ngọt ngào hạnh phúc, cô nói với An Tầm: “Lúc cô ngủ bị ánh nắng chiếu
vào, đúng lúc cửa chớp bên này bị hư, anh ấy mới đứng tựa vào cửa sổ che ánh mặt trời cho cô, mặt trời chiếu tới đâu anh ấy đi tới đó, cho đến
khi vừa rồi bầu trời đầy mây, anh mới ngồi nghỉ một lúc, chắc là mệt quá nên vừa ngồi xuống đã ngủ luôn”.
Nữ cảnh sát nhìn An Tầm cúi đầu nhìn Tư Vũ mà chẳng nói gì, cô lại
càng dốc sức: “Nhìn áo T-shirt đầy mồ hôi kìa, còn chưa khô được đâu,
chắc là sau lưng bị phơi nắng quá”.
Lòng An Tầm ấm áp vô cùng, thấy cửa sổ đang hé mở, cô lặng lẽ đứng lên đóng lại.
Cách đó không xa, chú cảnh sát đang xem báo cũng bật cười ha hả, nhìn nữ cảnh sát rồi nói: “Nhìn hai người trẻ tuổi này kìa, anh trai thì sợ
cô gái bị nóng nên mở hết cửa sổ ra, còn cô gái lại sợ anh bị lạnh mà
đóng hết cửa sổ”.
Lúc Đại Xuyên gọi điện thoại tới, An Tầm đang gửi tin nhắn, Tư Vũ bị
tiếng chuông đánh thức, anh ngẩng đầu nhìn An Tầm, ánh mắt lập tức bị
dòng chữ trên màn hình di động thu hút.
Người nhận: Thẩm Tư Nam.
Ánh mắt Tư Vũ ngừng lại ở đó, điện thoại trong túi vẫn rung lên như
không sợ làm phiền người khác, một lúc lâu sau, anh mới đứng dậy đi đến
bên cửa sổ nhận máy.
An Tâm vẫn bình tĩnh soạn lại nội dung của tin nhắn rồi gửi đi. Sau
đó ngẩng đầu nhìn sang Tư Vũ, lúc này anh cũng vừa gọi điện thoại xong,
dựa lưng vào cửa sổ nhìn cô, vuốt vuốt chiếc điện thoại di động trong
tay, An Tâm nghi ngờ hỏi: “Sao thế?”.
Tư Vũ nhét lại điện thoại vào túi quần: “Đại Xuyên có rất nhiều người tới bãi biến, xe cũng được lấy lên rồi, gọi chúng ta qua bên đó xem một chút”.
Trên xe Taxi An Tầm liên tục nhìn điện thoại chờ tin nhắn, bình
thường Thẩm Tư Nam vẫn hồi âm rất nhanh, nhưng lần này chờ mãi lại chẳng thấy trả lời.
Tư Vũ trả tiền xe xong thì bảo cô xuống xe, ánh mắt lướt nhìn di động trên tay An Tầm, anh nói: “Muốn hỏi Thẩm Tư Nam có phải có một người em trai tên là Thẩm Tư Vũ? Sao không hỏi anh có có một người anh tên là
Thẩm Tư Nam không?”
An Tầm sững sỡ, phản ứng đầu tiên là trừng mắt nhìn anh: “Anh nhìn lén?”
“Cách anh gần như vậy, em cũng đâu che lại”.
Hai người vừa xuống xe, quả thật như lời Đại Xuyên nói, trên bờ biển
tụ tập rất đông người, nhiều du khách vây lại nhìn xem, còn có cảnh sát
duy trì trật tự, vài người của công ty bảo hiểm đang làm việc cùng và
các luật sư do Thẩm gia gọi đến, tóm lại là một trận chiến cực kì lớn.
Nếu không phải anh biết người ta đang nhìn cảnh vớt xe, có khi anh còn nghĩ đang xảy ra án mạng.
Thư ký Quách nhìn Tư Vũ xuống xe, cung kính cúi chào, mấy vị luật sư
đi cùng cũng lên tiếng chào Thẩm Tiên sinh, An Tầm đứng lên yên lặng
lắng nghe, cô thấy cách xưng hô này cũng dễ nghe thật đấy.
Người của công ty bảo hiểm đang tiến hành kiểm tra, định giá thiệt
hại, Đại Xuyên và những người khác đến bên Tư Vũ, những người kia chỉ
lén nhìn quan sát, Đại Xuyên kéo Tư Vũ sang ngó trái ngó phải: “Tư Vũ
cậu có phải là người đi làm thêm cùng tôi ở Nhật Bản không đó?”
“Sao thế?” Ánh mắt Tư Vũ rời khỏi chiếc xe, anh quay đầu lại nhìn Đại Xuyên.
“Thư kí Quách nói, những người kia đều là luật sự nhà cậu, nhà cậu mở văn phòng luật à?”
Đại Xuyên trừng mắt to nhìn chằm chằm Tư Vũ, thấy Tư Vũ không đáp lời thì nghêm túc hỏi thêm: “Cậu đi làm với tôi có phải muốn tán tỉnh tôi
không?”
Tư Vũ vẫn không để ý đến anh như cũ, mà đột nhiên chuyển hướng đến
cạnh chiếc xe kia, tốc độ cực nhanh, mọi người tưởng đã xảy ra chuyện gì nên cũng quay đầu nhìn lại, Tư Vũ đến cốp xe sau, đưa tay cầm lấy bức
tranh từ tay nhân viên, vẻ mặt vô cùng nghiêm trọng, anh lại lấy ra thêm vài bức nữa.
Tất cả đều nhỏ nước.
Mặc dù An Tầm đứng ở đằng xa nhưng vẫn nhìn được mấy bức tranh được
đem ra, cô yên lặng một lúc lâu rồi đột nhiên lên tiếng: “Đó là tranh
tôi vẽ”.
Đại Xuyên a một tiếng, sau khi phản ứng kịp mới sợ hãi la lên: “Cái gì?”.
Anh còn nhớ trong tạp chí có nói, một bức tranh của cô đã từng có giá khoảng hai mươi vạn Euro.