Đinh Nam Ti Vũ

Chương 49



An Tầm còn nhớ lúc anh ngồi dưới tán cây dừa, thoải mái và bình yên như thế, lúc ấy trái tim cô có rung động hay không lúc này đây cô cũng không rõ.

Nhưng chắc chắn một điều là một lúc lâu sau cô vẫn không dời mắt.

Vẽ tranh đã lâu, có có thói quen quan sát tất cả những gì đẹp nhất của sự vật và cảnh sắc, có lẽ vì ngắm nhìn quá tỉ mỉ cho nên mãi đến tận bây giờ ký ức đó vẫn mãi chẳng hề phai, tóc anh lất phất bên thái dương, độ dài của lông mi và màu sắc dây tai nghe ngày đó...

Đêm ấy, lúc rạng sáng anh làm cơm cho cô, cũng là lần đầu tiên trong suốt mấy ngày qua cô được ăn một bữa cơm tử tế, sau đó lại giúp cô leo cây, bảo cô có thể thoải mái ước nguyện với mình, làm người mẫu cho cô vẽ, dù cô có yêu cầu thế nào đi nữa, sau ngày đó, từ Nhật Bản, Xuân Giang, Italia, Anh, nơi đâu cũng lưu lại dấu chân của họ.

Hạnh phúc không? Hình như đáp án đã quá sức rõ ràng.

Có thể mười mấy năm hoặc mấy chục năm sau cô cũng sẽ không quên được cảnh tượng ngày hôm nay.

Bên ngoài thời tiết lạnh lẽo, mưa còn rơi tí tách, cô ngồi trong một cửa hàng bánh kẹo, xung quanh là đủ thứ kẹo bánh với muôn màu khoe sắc, trước mặt chất đầy chocolate, cửa hàng nhỏ sáng ngời ấm áp, trong không khí phảng phất một mùi hương chocolate nồng đậm, mà Thẩm Tư Vũ, ánh mắt anh vừa kiên định vừa dịu dàng, trong tay anh là chiếc nhẫn ngày trước, quỳ một chân trên đất, anh nói, anh sốt ruột hơn so với anh hằng tưởng, anh nói chờ cô tốt nghiệp rồi kết hôn, anh nói anh yêu cô.

Cuối năm ngoài, cô quyết định gã tới nhà họ Dịch, cô cứ nghĩ đây là ý nguyện trước khi chết của mẹ, nhưng sau đó cô lại hối hận rồi. Bây giờ, mùa xuân của cô mới bắt đầu, quyết định gả cho Thẩm Tư Vũ, đây là ước nguyện của chính bản thân cô, cô dám chắc vĩnh viễn mình sẽ không hối hận.

Đột nhiên đôi mắt thấy cay cay, cô cố gắng chớp chớp, muốn cười với anh nhưng lại thấy khẩn trương, có thể anh cũng đang lo lắng, cô đưa tay ra, Tư Vũ nắm chặt lấy rồi luồn chiếc nhẫn còn vương theo hơi ấm, lồng vào ngón giữa tay cô.

Anh không đứng dậy ngay mà cúi đầu khẽ hôm lên nơi đó, lúc ngẩng đầu lên, trong ánh mắt ngập tràn xúc động. Tiếng chuông gió trên cửa nhà hàng vang lên tiếng leng keng, có khách đi vào, Tư Vũ đã trở lại chỗ ngồi, anh nhìn sang ông chủ quán đang mân mê di động: “Không làm ăn à?”

“Tin tôi đi, bức ảnh vừa nãy sẽ hấp dẫn người ta hơn đó.”

Ông chủ quán ra hiệu cho người phục vụ đi chào hỏi khách, ông ta đi tới cạnh bàn hai người: “Lần đầu tiên nhìn thấy có người không dùng hoa tươi mà lại lấy chocolate để cầu hôn.”

Tư Vũ cười khẽ: “Cái này phải trách anh thôi, sao tiệm anh không bán hoa đấy chứ.” Chủ quán cũng cười, ông ta nói với an Tầm: “Nếu cô không ngại thì để lại email, tôi gửi hình cho cô, cô không thể tưởng tượng được vẻ đẹp phương Đông của mình khiến người ta rung động thế nào đâu.”

An tầm đã gặp nhiều người Italia nói ngọt như mía lùi, với những lời khích lệ này cô cũng không thấy hạnh phúc gì cho lắm, ngẫm lại cũng chỉ có Tư Vũ, ngày ấy anh khen cô lại khiến trái tim này đập nhanh hơn tất cả.

An Tầm ghi lại địa chỉ hòm thư cho anh ta, mang theo kẹo và chocolate vốn không nằm trong kế hoạch rời khỏi cửa hàng. Đường bên ngoài ướt nhẹp giống hệt như dự đoán của Tư Vũ, bên trên đã kết thành một lớp băng rất mỏng, lúc họ đạp lên trên, tiếng băng vỡ vụn vang lên răng rắc, Tư Vũ liếc nhìn giày của An Tầm, giày đế bằng màu đen ống thấp: “Chân có lạnh không em?”

An Tầm do dự rồi gật đầu: “Anh muốn mua giày cho em đấy à?”

Tư Vũ cười, vốn dĩ anh muốn nói có muốn quay xe về nhà hay không, nhưng An Tầm lại phản ứng quá nhanh, hình như có cực kì thích Yorkshire, nếu đã vậy thì đi dạo cùng cô thôi, mua thêm cho cô mấy bộ quần áo dày một chút là được.

Rời khỏi phố Cecil Court, đi đến nhà thờ lớn của Yorkshire mất khoản hơi mười phút, sau đó lại rẽ vào một con ngõ hẹp, trong ngõ có một số cửa hàng, cũng không đông khách lắm, trước một cửa hàng nọ có treo lên rất nhiều bức tranh, An Tầm cảm thấy anh đưa cô tới đây có lẽ không hề đơn giản như vẻ ngoài.

Tư Vũ gập ô lại, dẫn cô tiến vào cửa hàng bán quần áo có cánh cửa lạ lùng đằng kia. Không giống như những cửa hàng quần áo đập chất Italia, không có cửa sổ to sát đất và đại sảnh đèn đuốc sáng choang, cửa hàng nhỏ này theo phong cách phục cổ mộc mạc, quần áo không nhiều nhưng sắp đặt cực kì ngay ngắn, ông chủ không mấy trẻ tuổi vừa tiễn một khách hàng nữ ra khỏi cửa, thấy hai người bước vào thì nhiệt tình chào hỏi, nhận lấy chiếc ô của Tư Vũ rồi treo lên giá móc: “Lâu rồi không thấy Thẩm tiên sinh.”

Có vẻ như người ở nơi đây đều quen biết anh cả. An Tầm vốn định mua một đôi giày, sau đó lại thấy hợp ý với một chiếc áo lông, thêm một bộ áo khoác, Tư Vũ vẫn đứng cạnh cô, anh nghĩ, quả nhiên phụ nữ đều giống nhau, cách Anh Tầm đứng trong tiệm quần áo y hệt như những người phụ nữ khác, nhưng anh lại cảm thấy mỗi cái chau mày của cô như tăng thêm sức sống cho cửa hàng.

An Tầm cầm quần áo hỏi ông chủ phòng thử ở chỗ nào, ông chủ chỉ dẫn hướng đi cho cô xong, không ngờ Tư Vũ lại cầm đồ thay cô: “Anh đi cùng với em.”

Chỗ thay đồ cách đó không xa, ngay phía sau quầy, An Tầm đi vào trong, đưa tay đòi anh quần áo mà Tư Vũ chẳng chịu đưa, cứ thế bước vào theo, An Tầm đưa tay chặn anh lại, cầm quần áo ôm vào ngực, sau đó lại móc túi xách của mình treo lên cánh tay anh: “Bé ngoan, chờ ở ngoài cửa đi.”

Tư Vũ nghiêng người tựa vào bên cạnh: “Biết đâu em còn cần anh giúp.” Trả lời anh là cánh cửa to đóng sập.

Chuông cửa reo vang, một khách nữ mang ô hoa đi cao gót bước vào, cô ngẩng đầu nhìn xung quanh một lượt, hỏi chủ quán: “Nếu tôi đặt may một chiếc áo khoác thí bao lâu mới lấy được?”

“Cần nửa tháng thư phu nhân.”

Cô gái trẻ nhíu mày: “Nếu là nhà họ Thẩm đặt làm thì sao?”

Ông chủ quan sát cô gái tỉ mỉ, người của Thẩm gia ông gần như biết hết, cô gái phương Đông này ông nhìn không quen mặt, ông do dự nhìn về phía phòng thay áo, cô gái chú ý tới biểu hiện của ông, theo ánh mặt ông nhìn sang, khuôn mặt vui vẻ ngay tức thì: “Trời ạ, anh Tư Vũ.”

Tư Vũ đứng thẳng, mỉm cười nhìn cô: “Thật khéo quá, Emma.”

Emma đi vài bước tới trước mặt anh, chú ý thấy chiếc túi nữ anh đang cầm trong tay, lại còn đang đ ứng ở trước phòng thay quần áo, cách đó không xa là một hộp kẹo chocolate, cô cười rạng rỡ: “Để em đoán xem anh đang đưa chị gái nào đi dạo phố đây nhỉ.”

Tư Vũ vẫn mỉm cười lịch sự như trước: “Là chị dâu em.”

Emma còn chưa phản ứng kịp với câu nói của anh, cửa phòng thay đồ đã mở ra, bên trong là một cô gái mặt áo khoác dài màu tro, Emma nhìn cô nghi hoặc, không đi giày cao gót nhưng đã cao hơn mình một chút, tóc cũng dài hơn mình, còn xoăn tự nhiên, da dẻ trắng nõn, dáng người rất đẹp, cô ấy đứng bên cạnh Tư Vũ, cầm lấy túi xách từ tay anh, lúc này mới ngẩng đầu nhìn mình, chỉ lướt qua một chút, không nói năng gì, điều này khiến cho Emma cảm giác bị coi thường kinh khủng, đồng thời còn cảm thấy khí phách của mình thua kém hơn một chút, cô càng thêm ảo não.

“Người quen ạ?” An Tầm hỏi Tư Vũ.

“Con gái bạn bác trai, Emma đây là An Tầm, vị hôn thê của anh.”

Tư Vũ giới thiệu hai người với nhau. Emma cũng sửng sốt trước ba chữ vị hôn thê đó, nhưng An Tầm lại nhẹ nhàng mỉm cười đáp lại, đưa tay ra: “Xin chào.”

Cô lấy lại tinh thần, nửa giận nửa mắng Tư Vũ: “Anh Tư Vũ đính hôn từ bao giờ mà sao em không biết thế?”

An Tầm thu tay lại nhét vào trong túi áo, cô cũng không lúng túng hay tức giận gì, Tư Vũ thấy thế thì ghé vào tai cô nói khẽ: “Con bé này bị chiều hư rồi, chúng ta tìm cơ hội chạy đi.”

An Tầm bật cười vì sự trẻ con hiếm thấy của anh. Emma thấy Tư Vũ và An Tầm thủ thỉ yêu thương không để ý tới mình, khuôn mặt nhỏ càng xị xuống. Tư Vũ cầm thẻ đưa cho An Tầm: “Đi trả tiền đi, bộ quần áo này hợp lắm.”

An Tầm cầm thẻ: “Em cũng rất thích.”

Sau đó đi về phía ông chủ. Lần thứ hai Tư Vũ nhìn về phía Emma: “Chưa làm tiệc đính hôn chính thức, anh chỉ vừa mới cầu hôn thành công thôi.”

Emma nhìn An Tầm quẹt thẻ: “Chú Thẩm không đồng ý à? Anh Tư Vũ, lúc trước chú Thẩm có nói để cho em đính hôn với anh mà.”

Mặt Tư Vũ không đổi sắc, khẻ cười: “Em còn nhỏ, ba anh nói đùa với em thôi.”

Emma mạnh miệng: “Cô ấy bao nhiêu tuổi?”

Tư Vũ liếc nhìn An Tầm: “22.”

Emma muốn khóc: “Em 24 tuổi rồi.”

Emma từ Scotland đến đây, mùng hai tết hàng năm đều đến đây chúc tết, chẳng hiểu vì sao năm nay lại đến sớm hơn một ngày, cô nói vốn dĩ cô muốn tới cửa hàng mà thím thẩm vẫn may để mua một chiếc áo choàng dài làm quà tặng cho bà nội, nhưng mà bây giờ lại thấy hối hận rồi.

Đến chậm thì sẽ biết muộn hơn một chút. Hóa ra trái tim Tư Vũ đã có người chiếm giữ, mà anh ấy còn muốn tính chuyện cưới gả với người ta.

Kế hoạch chạy trốn của Tư Vũ và An Tầm thất bại, Emma nói xe của mình đỗ ở khá xa, muốn đi nhờ xe của Tư Vũ qua pháo đài cổ, An Tầm không có ý kiến gì, cũng không muốn vạch trần lời nói dối vụng về của cô ấy.

Trên đường trở về, Emma ngồi ở phía sau gọi điện thoại, hình như đang nói với người nhà muốn ở Yorkshire thêm vài ngày, An Tầm vuốt vuốt lại tóc, hỏi Tư Vũ: “Thẩm Tư Vũ, anh có muốn theo em vế nước đón tết trước không? Chỗ của ông nội em náo nhiệt lắm.”

“Được.”

Không có bất kỳ ý kiến nào, anh chỉ nhẹ nhàng trả lời cô đáp án mà cô muốn nghe nhất. Chỗ ngồi phía sau, một lúc sau Emma cũng không động tĩnh gì, mãi đến khi đầu dây bên kia hỏi lại thêm nhiều lần, cô mới chậm chạp đáp: “Ngày mai con về.”

Hình như người của Thẩm gia đều rất quen với Emma, Emma hoạt bát phóng khoáng nên cũng được mọi người yêu thích, An Tầm lặng lẽ vùi đầu đọc sách như lúc trước.

Khi Tư Vũ tìm cô, thấy cô vẫn hờ hững điềm nhiên như cũ thì mới thấy yên lòng. Anh không cần An Tầm phải lấy lòng ai cả vì anh, càng không muốn cô làm nhưng điều trái ngược với bản thân, những điều mà cô không am hiểu.

Mà An Tầm cũng không cảm thấy mình cần giống Emma, người nhà Tư Vũ không ghét cô, họ cũng không thích Emma đến mức ép Tư Vũ phải lấy cô ta.

Thực ra, lúc ban đầu cô cũng hơi lo về những chuyện thế này, quan hệ gia tộc của anh rất phức tạp, học có quy tắc kén chọn, bên cạnh anh lại có cả thanh mai...

Bây giờ nhìn lại chẳng có gì đáng lo.

“Ngày mai phải lên máy bay rồi, hôm nay không cho anh ngủ ở đây.” Sắc trời đã tối, vậy mà người kia lại không hề có ý rời đi, cuối cùng, An Tầm không nhịn được nữa đành phải nhắc nhở anh.

Tư Vũ gập máy tính xách tay lại: “Đi máy bay thì liên quan gì tới việc anh ngủ ở đây chứ?”

An Tầm đứng lên nhìn anh từ trên cao xuống: “Thẩm Tư Vũ anh bớt giả ngu đi.”

Tư Vũ khẽ cười: “Nếu anh đảm bảo chỉ ôm em rồi ngủ thôi thì sao?”

An Tầm không tin anh chút nào: “Trong chuyện này ấy, lời đảm bảo của anh chẳng đáng tin gì cả.”

Vừa nói vừa cầm sổ ghi chép lên, một tay cô đẩy anh, tống người kia ra khỏi cửa, mà đúng lúc này Emma đang quay lại phòng mình thì chạm mặt hai người, cô kinh ngạc nhìn Tư Vũ: “Anh Tư Vũ, sao anh còn chưa xuống lầu đi?”

Cũng may nhờ có bánh xe cản đường này, An Tầm nhét cuốn sổ ghi chép vào lòng anh, đóng cửa phòng ngủ lại. Tư Vũ nói với Emma: “Em đi ngủ đi, còn nữa, nhớ giữ bí mật giúp anh như hồi bé nhé.”

Emma vừa định hỏi anh lần này có chuyện gì bí mật, không ngờ anh lại móc một chiếc chìa khóa đồng ra, mở cửa phòng An Tầm rồi bước vội vào trong.

Bên trong gian phòng vang lên tiếng nói trong trẻo mà bất đắc dĩ của cô: “Thẩm Tư Vũ, anh vô lại quá.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.