Tay nghề của bác sĩ Mặc rất tốt, Tần Lộ học cũng rất nhanh.
“Cà tím kho tàu nên để lửa nhỏ, ăn nhiều một chút.” Bác sĩ Mặc vẫn cười tủm tỉm, cười đến tôi muốn lạnh cả người luôn, cố mà vùi đầu vô chén cơm . . . . . mà anh ta lại không ngừng gấp thức ăn cho tôi.
Bác sĩ Mặc chắc là biết tôi đang lo lắng cái gì, nhưng anh một chút cũng không vội. Tới chỗ của anh, miệng tôi chưa hề ngừng qua. Tất cả đều do Chu Bất Ly mới vào cửa liền tuyên bố với bác sĩ Mặc: muốn tôi tăng cân.
Sau đó Chu Bất Ly liền hành động còn bác sĩ Mặc thì lâu lâu giúp một chút, Tần Lộ ngồi bên cạnh rơi vào trạng thái học tập, họ vừa ăn cơm vừa thảo luận khẩu phần ăn sắp tới của tôi.
Trước đây, Tần Lộ trên bàn cơm chỉ biết chuyên tâm ăn. Bây giờ bị hai người kia dạy hư, tuy rằng vẫn không nói gì nhưng lỗ tai dựng thẳng lên như tai thỏ giống như không lọt chữ nào từ miệng hai người kia. Cảm nhận được tôi đang nhìn anh, anh ngẩng đầu nhìn tôi một cái, nở nụ cười, mặt thế nhưng lại đỏ.
Làm ơn . . . . . .
“Road bệnh kiêng ăn là xấu phải bỏ, bằng không Tiểu Lâm sẽ giống cậu không chịu ăn, cục cưng sẽ không đủ dinh dưỡng!” Chu Bất Ly ngang ngược nói. Bác sĩ Mặc liếc y một cái, ánh mắt sắc bén như muốn nói “Không biết thì đừng nói lung tung!” , sau đó chuyển hướng nói với tôi: “Tiểu Lộ biết nấu nhiều món không, nếu không thì sau này tới chỗ anh học một chút, Lâm tiểu thư thích ăn gì thì phải nói cho Tiểu Lộ không được nhượng bộ cậu ta.”
Tôi lập tức gật đầu.
“Buổi sáng phải uống sữa. . . . . .”
“Trước khi ngủ cũng phải uống. . . . . .”
“Trứng gà. . . . . . Một ngày ăn hai trứng luộc?”
“Ăn nhiều sầu riêng. . . . . . Nhưng chỗ nào của Thượng Hải bán sầu riêng vậy. . . . . .”
“Cũng cần kiwi.”
“Mật ong rất tốt.”
“Cà chua.”
“Chuối có cần không đây?”
“Dưa hấu?”
Tôi chen miệng: “Dựa vào phong tục ở quê tôi, phụ nữ có thai không được ăn dưa hấu. . . . . .”
Ách. . . . . . Không ai để ý tôi. . . . . . Tiểu Lộ vừa cười. Anh mập hơn một chút so với lúc mùa đông, cười lên ôn nhu hơn trước, càng dễ nhìn hơn.
Anh cũng không rảnh, cười xong, nhỏ giọng chen vào một câu:
“Bánh kem.”
. . . . . .
Cuối cùng, ăn cơm trưa xong lại uống trà chiều. . . . . . Trà chiều uống xong, cuối cùng cũng đưa tới trước mặt tôi “xem qua” khẩu phần ăn của mình, một đoạt hoa quả cần ăn, tôi có chút cà lăm: “Một, một ngày. . . . . . Ăn, ăn hết?”
Mới nói xong tôi chỉ có một hành động duy nhất là vọt tới toilet. . . . . . phản ứng của người lần đầu tiên có thai . . . . . .