Đỉnh Phong Chí Tôn

Chương 105: Ngày thi đấu đầu tiên



Lâm Phong trở về động phủ, điều đầu tiên hắn làm là củng cố thêm trận pháp che dấu, dù linh thú ở đây biết hắn nhưng hắn cũng không muốn cho chúng nó biết chính xác vị trí động phủ của mình, như vậy sẽ tránh được nhiều phiền toái không cần thiết.

Sau đó Lâm Phong tìm kiếm vị trí thuận lợi để dựng đài, việc này vô cùng cần thiết, ít nhất phải là một nơi không bị ảnh hưởng bởi hỏa sơn bộc phát trong mấy tháng, hơn nữa nhiệt khí cùng hỏa độc phải không quá nhiều, có như vậy thì lực chiến của phi cầm mới ở mức tối đa, lại phải là nơi không nằm quá gần ở ngoại biên của Hỏa Sơn, ai biết khi hắn thi đấu có tu sĩ nào khác đi ngang qua hay không? Nếu có chẳng khác nào một điều kì quái a, không biết chừng chỉ sau một ngày Bách Hỏa Sơn liền tràn ngập tu sĩ.

Đáng tiếc phương hướng lúc trước Lâm Phong cùng Siêu Khuyển tìm kiếm bảo vật lại không có vị trí nào thỏa mãn cả ba điều kiện trên, Lâm Phong đành phải tìm một phương hướng khác. Bách Hỏa Sơn vô cùng lớn, địa hình hầu hết là nham thạch cùng hỏa sơn, rất khó khăn để kiến tạo đài thi đấu nhưng chỉ có ở đây thì mới không bị người khác dòm ngó.

Hơn ba ngày tìm kiếm cùng dò xét địa chất, Lâm Phong hầu như đã tìm hết trong phạm vi mấy trăm dặm (theo chiều ngang) nhưng vẫn không tìm được vị trí thích hợp. Lâm Phong thở dài:

-Aizz, không có tự nhiên thì dùng nhân tạo đi.

Lâm Phong quay lại vị trí một ngọn hỏa sơn, ngọn hỏa sơn này lại tương đối bằng phẳng, nói đúng hơn là một “hỏa đồi”, vị trí lại khá bí mật, xung quanh có nhiều hỏa sơn cao hơn che dấu nó đi. Bất quá vì có nhiều hỏa sơn bao lấy nên hỏa khí cùng nhiệt khí ở đây cao vô cùng, đối với Lâm Phong thì không vấn đề nhưng với linh thú tới tham chiến thì lại là vấn đề rất lớn, như vậy làm sao Lâm Phong có thể luyện tay được.

Lâm Phong chưa thể xác nhận lực lượng cấm không kia là do tự nhiên hay có người bày trí nên cũng không thoải mái khi tu luyện tại đây, bất đắc dĩ Lâm Phong lại phải ngồi xuống tu luyện, đây là hắn muốn dùng cơ thể hấp thu hỏa khí để giảm bớt nồng độ hỏa khí nơi đây, dù phương pháp này có hơi ngốc nhưng ngoài cách này ra hắn không còn cách nào khác, lại có thể tăng cường thêm một chút sức mạnh nhục thân.

Lần ngồi xuống tu luyện này là 6 ngày, dù nói là tu luyện nhưng Lâm Phong cực kì phiền muộn, cơ thể hắn dường như đã “chai” với hỏa linh khí cấp thấp (về đẳng cấp) ở đây nên 6 ngày này dù hấp thu rất nhiều nhưng nhục thân lại không mạnh lên được bao nhiêu, cho nên từ ba ngày trước hắn chỉ hấp thu chứ không chuyển hóa thành sức mạnh nhục thân, lượng linh khí được hấp thu thì được tích trữ tại tay phải, hắn dự định dùng để sử dụng hỏa quyền, như vậy thời gian tụ lực sẽ ngắn hơn.

Tại quyền đầu tay phải Lâm Phong cũng được hắn điều động hàn băng chân khí để phong tỏa đám hỏa linh khí này, nếu không nhìn vào tay phải của hắn là một mảnh nóng đỏ, kẻ ngốc cũng biết có vấn đề a. Cũng nhờ điều này mà nhìn tay phải Lâm Phong vẫn như thường, một khi thu lại hàn băng chân khí liền sẽ bộc phát sức mạnh đáng sợ.

Khoảng cách đến hẹn vẫn còn một ngày, Lâm Phong tranh thủ dùng tu vi dọn sạch sẽ địa hình nơi đây một chút, thế là đã có một đài thi đấu phạm vi trăm trượng. Lâm Phong cũng tính toán khu vực này dù hỏa sơn rất nhiều nhưng vì nhiều nên lại hình thành một thế cân bằng ảo diệu, nơi đây lại là nơi ít xảy ra hỏa sơn bùng nổ nhất. Để phòng ngừa vạn nhất thì Lâm Phong cũng dùng hỏa linh lực tạo thành một phong ấn ở đây, phong ấn này lại được hỏa linh khí ở đây duy trì, dù không mạnh lắm nhưng lại có tác dụng lâu dài.

Lúc này Lâm Phong trở ra ngoại biên của Bách Hỏa Sơn, nếu không có Lâm Phong dẫn đường thì cũng chẳng có linh thú nào mò tới được đài thi đấu này a. Mộ Dung Tuyết cũng canh thời gian rất chuẩn, nàng đã ở ngoài động phủ chờ Lâm Phong, sau đó cả hai người cùng ra ngoài xem xem có linh thú nào đến hay không, hy vọng là có đi.

Khi Lâm Phong ra ngoài hắn có chút thất vọng, rốt cuộc cũng không có linh thú kết đan nào tới, chỉ có duy nhất Long Xà đang đứng đó với một đám linh thú Trúc Cơ kì. Ánh mắt Long Xà nhìn Lâm Phong có chút xấu hổ, nó có thông báo với đồng bạn nhưng không ai chịu tới, đám linh thú Kết Đan đều có linh trí rất cao, chúng nó cũng không tin tưởng nhân loại.

Lâm Phong cảm nhận dường như lúc nào hắn cũng “vạn sự khởi đầu nan”, rõ ràng đã có một chút uy tín trong Cự Điểu Sơn Lâm rồi mà vẫn không có linh thú kết đan nào tới. Bất quá hắn không lo lắng, ngày đầu tiên không có cũng không phải sau này cũng không có, thế là lên tiếng:

-Các ngươi theo ta, theo như điều lệ một ngày chỉ đấu ba trận, đấu xong các ngươi mang linh thảo tới ta sẽ luyện đan.

Một cảnh tượng khá quái dị diễn ra, Lâm Phong cùng Mộ Dung Tuyết hai người dẫn đầu, sau đó là Long Xà và cuối cùng là một đám gần chục con phi cầm theo sau, vì nơi đây có lực lượng cấm không nên đám phi cầm này lại đi bộ, đây giống như là hai vị giáo viên đang trông trẻ sao?

Hơn một canh giờ di chuyển thì cả đám mới tới nơi, mấy con phi cầm kia chỉ là Trúc Cơ kì nên trên đoạn đường này cũng cảm thấy khá áp lực, đã mấy lần muốn quay về nhưng lại được Long Xà rít lên mấy câu an ủi, khi đến vị trí lôi đài thì hỏa khí đã không còn bao nhiêu, thế là bọn nó cũng hưng phấn, đây không phải là Lâm Phong muốn lừa chúng nó a. Lâm Phong càng ngày càng cảm thấy Long Xà có ý tứ, nó là linh thú mà lại câu thông nói giúp cho hắn, sau này trước khi rời khỏi sẽ cho nó một chút hồi báo, coi như kết cái thiện duyên.

-Ừm… chào mừng các ngươi tới lôi đài, hôm nay ta chọn Cự Trảo Thiết Điêu, Hùng Hắc Song Dực và Kim Cức Điểu, nếu bằng hữu của ta vẫn còn dư lực sẽ tiếp tục khiêu chiến.

Cũng không biết chúng nó có hiểu hay không, bất quá sau khi nói xong thì Long Xà giống như một người phiên dịch, quay sang khè khè rít rít mấy cái, sau đó thì ba con phi cầm vẻ mặt hào hứng giống như trúng số, trước đây không lâu chúng nó đã biết về hiệu quả đan dược của Lâm Phong a.

Mộ Dung Tuyết cảm thấy đi theo Lâm Phong thì mọi chuyện đều trở nên vui vẻ, nàng chưa bao giờ nghĩ tới khung cảnh một người chủ trì lôi đài giữa tu sĩ và linh thú, sau đó linh thú lại đưa tới linh thảo, rồi tu sĩ lại luyện đan cho linh thú, phần linh thảo còn dư thì được hai người giữ lại. Đã vậy linh thú được khiêu chiến lại vui mừng, đây là khung cảnh gì đây?

Mộ Dung Tuyết lên đài, phi cầm đầu tiên lên đài chính là Cự Trảo Thiết Điêu, tu vi trúc cơ hậu kì. Cự Trảo Thiết Điêu nhìn qua vô cùng cương mãnh, một thân màu hắc đồng chỉ to khoảng một con gấu bình thường, bất quá hai trảo của nó lại to lớn cực kì, nhìn không thích hợp với thân hình một chút nào.

Mộ Dung Tuyết tản ra đan khí, đây là bước đầu để vận dụng đan thuấn, đối mặt với Trúc Cơ hậu kì Mộ Dung Tuyết cũng không dám lơ là chút nào. Cự Trảo Thiết Điêu gầm lên một tiếng to lớn lấy khí thế, áp lực từ không trung khiến nó chỉ bay được khoảng mười trượng, nhưng điều này không quan trọng vì Mộ Dung Tuyết vẫn chưa thể đạp không phi hành, nàng muốn phi hành cũng cần có phi kiếm trợ giúp nên hiện tại chỉ đứng tại sàn đấu mà thôi.

Cự Trảo Thiết Điêu này dường như kinh nghiệm chiến đấu phong phú, biết lợi thế của mình là phi hành, nó liền ở trên không đánh ra mấy đạo thiết vũ, một đạo lại một đạo có thể tương đương với công kích của Trúc Cơ trung kì. Đan khí cuốn thân, Mộ Dung Tuyết nhẹ nhàng lách người qua một bên với một tốc độ cực nhanh, mấy đạo thiết vũ kia mặc dù đã khóa định mục tiêu nhưng lúc này lại mất đi liên hệ với Mộ Dung Tuyết chỉ có thể đánh xuống mặt đất.

-Ầm ầm ầm.

Một loạt tiếng nổ vang lên, lực công phá của thiết vũ khiến đài thi đấu xuất hiện mấy vết nứt, bụi bay mù mịt. Mộ Dung Tuyết dựa vào sự biến hóa của đan khí che dấu đi khí tức của bản thân, Cự Trảo Thiết Điêu không tìm ra được vị trí của Mộ Dung Tuyết liền rống lên một tiếng, âm ba thần thông.

Tiếng rống này vô cùng lớn, khí lãng tràn ra thổi bay đan khí của Mộ Dung Tuyết, Mộ Dung Tuyết lảo đảo hiện ra, đầu óc nàng cũng có chút choáng váng nhưng cũng không thụ thương. Cự Trảo Thiết Điêu bắt lấy thời cơ, lao nhanh về phía Mộ Dung Tuyết, song trảo mở ra, một cỗ hấp lực từ song trảo của nó ầm ầm tiến về Mộ Dung Tuyết, đây là muốn một chiêu chế địch.

Mộ Dung Tuyết cảm nhận một cỗ hấp lực đập vào mặt, khí thế từ song trảo khiến nàng không thở nổi, như bị vô số phong nhận đánh tới, ánh mắt Mộ Dung Tuyết lộ ra vẻ quả quyết. Không cần niệm chú, một cỗ đan khí bộc phát từ cơ thể Mộ Dung Tuyết, cỗ đan khí này vô thanh vô tức xuất hiện sau lưng Cự Trảo Thiết Điêu.

Song Trảo vỗ tới, Cự Trảo Thiết Điêu cũng ngây người, không lẽ Mộ Dung Tuyết bị nó đánh tan thành bọt phấn hay sao mà không thấy dấu hiệu gì hết vây, bất quá nó cũng biết điều đã giảm bớt hấp lực, lỡ Mộ Dung Tuyết bị nó giết lúc đó Lâm Phong nổi điên thì nó hết đường sống a. Một tiếng xoẹt vang lên, một thanh kiếm xuất hiện trên vị trí cổ của Thiết Điêu, Thiết Điêu cũng không biết đây là Mộ Dung Tuyết hay Lâm Phong xuất thủ liền tản đi khí thế, quay đầu lại.

Nó thấy Mộ Dung Tuyết đang cười cười, trên tay nàng còn có một thanh kiếm màu xanh, tu vi của nó và Mộ Dung Tuyết cách biệt không lớn, điều này cũng có nghĩa là nó đã thua. Thiết Điêu cũng không cảm thấy ủ rũ, thật ra lên đài chỉ là hình thức, muốn đan dược mới là chính sự a, nhưng mà nó vẫn không hiểu tại sao nó lại thua.

Đây đương nhiên là Mộ Dung Tuyết sử dụng thuấn di trong đan thuấn rồi, một ngày nàng có thể sử dụng ba lần tại Trúc Cơ kì, hiện tại khoảng cách thuấn di là mười trượng, đây cũng là lí do mà Lâm Phong chỉ để Mộ Dung Tuyết nhận ba lần khiêu chiến. Mộ Dung Tuyết cũng cảm thấy khá nguy hiểm, dù biết chắc mình có thuấn di sẽ ở thế không bị tổn thương quá nặng nhưng mà đây cũng là lần đầu tiên nàng gặp phải âm ba pháp thuật, nếu như không phải thần thức của nàng có chút mạnh mẽ hơn người thường thì đã không kịp sử dụng thuấn di rồi. Chung quy vẫn là do kinh nghiệm thực chiến còn thiếu a. Hơn nữa nếu nàng bình tĩnh hơn một chút thì vẫn còn Ngự Thiên Chung, ít ra cũng không phải sử dụng thuấn di, đây là lá bài tẩy của nàng càng ít người biết càng tốt.

Thiết Điêu xuống đài cũng không rời đi, đây là muốn xem náo nhiệt, dù sao cũng còn hai trận nữa a. Mộ Dung Tuyết ngồi xuống, lật tay xuất hiện một bình linh đan cấp 1 khôi phục linh lực, sau đó hấp thu. Đám linh thú đứng ngoài vô cùng hâm mộ, nếu không phải có Lâm Phong ở đây thì chúng nó đã lao lên cướp sạch linh đan của Mộ Dung Tuyết rồi a. Lại một canh giờ qua đi, nhận thấy linh lực khôi phục không sai biệt lắm, Mộ Dung Tuyết ra hiệu cho trận đấu tiếp theo bắt đầu.

Lại qua thêm mấy canh giờ thì trận đấu giữa Mộ Dung Tuyết và Hùng Hắc Song Dực cùng Kim Cức Điểu cũng hoàn thành xong, phần thắng đương nhiên là thuộc về Mộ Dung Tuyết. Không nói về kinh nghiệm thực chiến, nếu chỉ xét về chiến lực thì Mộ Dung Tuyết cũng được tính là siêu quần trong Trúc Cơ kì, tử ý cùng độc ý hiện tại đều có sức sát thương rất lớn, thuấn di cũng được Mộ Dung Tuyết sử dụng một lần trong trận chiến với Hùng Hắc Song Dực, Ngự Thiên Chung thì được dùng trong trận Kim Cức Điểu, lại còn có thêm ảo trận từ đan khí thì dường như nàng đã đứng trên phương diện bất bại.

Thiết Điểu cũng cảm thán, hóa ra là thuấn di a, nó thua cũng không oan. Hơn nữa nhìn phong cách chiến đấu của Mộ Dung Tuyết với hai lão bằng hữu kia thì cũng biết khi nàng đấu với nó căn bản là chưa xuất toàn lực, ừm… có thể nói là do nàng chưa quen thuộc với chiến đấu nên mới như vậy.

Lâm Phong nhận thấy Mộ Dung Tuyết cũng không còn lực tái chiến, liền đi lên tuyên bố:

-Trận đấu hôm nay chấm dứt, các ngươi hãy chuẩn bị linh thảo, ngày mai lại tới a.

Nghe vậy tam điểu “được” khiêu chiến liền vui mừng, chờ câu nói này mãi a. Cả đám phi cầm còn lại cũng rút lui, ở lại đây cũng không có việc gì làm, không bằng trở về chuẩn bị một phen, dù sao trong đám chúng nó đa phần chỉ đến xem việc Lâm Phong hỗ trợ luyện đan có thật hay không mà thôi, nếu là thật thì hy vọng hôm sau sẽ tới phiên mình a.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.