Đỉnh Phong Chí Tôn

Chương 130: Bị mai phục



Rời đi khỏi nơi ở của mình, Liễu Phượng cùng Mộ Dung Tuyết tham quan rất nhiều địa phương, Mộ Dung Tuyết gặp được rất nhiều linh thú cùng linh thảo mới lạ, biết thêm rất nhiều kiến thức, thế giới này không có chuyện không có khả năng, chỉ có chuyện ngươi không nghĩ đến mà thôi.

Mộ Dung Tuyết gặp qua một địa phương gọi là Thiểm Lôi Hồ, đúng như tên gọi, đây là một mảnh hồ không biết vì lí do nào mà thường xuyên xuất hiện lôi điện đánh xuống. Phạm vi của hồ này cũng không lớn, chỉ khoảng vài chục trượng, nước trong hồ cũng không phải nước bình thường mà lại là một mảnh đặc sệt.

Liễu Phượng nói với Mộ Dung Tuyết rằng nơi đây chắc chắn có bảo vật, tuy nhiên những tia lôi điện tại đây lại vô cùng “hên xui”, không hề có quy tắc như là ở ngoài thì yếu ở trong thì mạnh. Có khi một tia lôi điện tại trung tâm lôi hồ chỉ tương đương với Trúc Cơ kì nhưng có khi ở phía ngoài lại mạnh mẽ như một kích của Nguyên Anh kì nên nàng không dám xông bậy, nếu như tu vi khôi phục thì còn may ra.

Mộ Dung Tuyết đã tiếp xúc với thiên kiếp một lần nên nàng nhận ra lôi điện tại đây bản chất khác với thiên kiếp, nó chỉ đơn thuần là lực lượng của lôi, không hề ẩn chứa một chút ý chí nào, khi trở về sẽ báo với Lâm Phong, biết đâu đây lại là một nơi tu luyện để luyện tập chống lại thiên kiếp, Lâm Phong đột phá kết đan kì đã có thiên kiếp thì Nguyên Anh kì hay hóa thần kì chắc hẳn cũng có thiên kiếp a.

Cũng may nơi đây không phải thiên kiếp đánh xuống nên mới có thể trở thành nơi tu luyện, thiên kiếp có ý chí của riêng nó, ngạnh kháng chỉ đem lại tổn thương thân thể cùng tổn thương linh hồn. Lại nói nếu bị thiên kiếp tổn thương thì vô cùng khó để điều trị, sau này cũng rất khó để tăng tiến tu vi, do đó mọi người đều sợ hãi thiên kiếp, không ai lại nguyện ý tiếp xúc với thiên kiếp cả.

Còn có một nơi gọi là Nhược Thủy Hà, đây là một con sông không lớn, nhìn qua cũng không có gì đặc biệt. Liễu Phượng vung tay ném một vài đồ vật xuống nước, hỏi Mộ Dung Tuyết xem nổi hay chìm. Ban đầu Mộ Dung Tuyết nhìn ra những đồ vật kia rất nhẹ, khả năng nổi là rất lớn, nàng cũng không biết tên gọi của địa phương này a.

Sau đó thì Mộ Dung Tuyết vô cùng ngạc nhiên, vậy mà những đồ vật kia lại chìm xuống thật, hơn nữa còn không gây ra nổi một gợn sóng, giống như bị con sông kia đột nhiên nuốt mất. Liễu Phượng bắt đầu giải thích:

-Nơi đây là Nhược Thủy Hà, đây cũng chỉ là tên gọi mà tỷ đặt cho nó, chân chính Nhược Thủy tỷ cũng chưa gặp bao giờ, nơi đây coi như phiên bản yếu kém của Nhược Thủy đi.

-Nhược Thủy là một loại tiên thiên chi thủy, nó có thể làm tất cả mọi vật chìm xuống không thể nào thoát ra được, bản chất của nó tỷ cũng không rõ, tốt nhất sau này muội gặp hồ nước đừng có vội nhảy xuống a.

Mộ Dung Tuyết gật đầu, nữ nhân thì rất thích tắm hồ, dù cho đã là tu sĩ chỉ cần dùng một phát Khứ Trần Quyết hoặc Thanh Thủy Quyết đơn giản là đã có thể khiến cơ thể sạch sẽ, nhưng mà cảm giác tắm hồ khiến người ta rất thú vị a. Sau này phải cẩn thận hơn mới được.

Ngoài ra Liễu Phượng còn giới thiệu nhiều địa phương khác, mỗi chỗ đều có đặc điểm thú vị khiến Mộ Dung Tuyết mở mang tầm mắt rất nhiều. Đặc biệt Mộ Dung Tuyết còn đi qua những địa phương mà lúc trước linh thảo “trò chuyện” với nàng, chúng nó đã từng sống ở đó, dù không có kỉ niệm gì nhưng nơi đó cũng coi là “nhà” của chúng nó.

Cảnh còn người mất, vật đổi sao dời, nơi đã từng là nhà nhưng lại không còn hình bóng quen thuộc thì có được coi là nhà hay không. Nghĩ đến đây Mộ Dung Tuyết có chút nhớ nhà nhưng sau đó nàng tạm thời cũng không nghĩ nhiều nữa, tiếp tục đi theo Liễu Phượng tìm hiểu khắp nơi.

Trải qua mười ngày vui chơi, rốt cuộc Liễu Phượng cũng cảm thấy thỏa mãn, trước đây nàng chỉ có một mình, đến những nơi này cũng không thấy thú vị gì, nhưng mà có một người muội muội đi cùng thì lại khác, Mộ Dung Tuyết hỏi nàng rất nhiều thắc mắc, nàng trả lời Mộ Dung Tuyết sau đó lại cùng nhau thảo luận, rất vui vẻ.

Nghĩ tới tính cách ham học hỏi của Lâm Phong thì Liễu Phượng quyết định lần sau sẽ để hắn đi cùng, đến lúc đó hắn sẽ lại hỏi nàng nhiều điều, tưởng tượng ra cảnh mình giải đáp thắc mắc cho Lâm Phong thì Liễu Phượng cũng có chút mong chờ, nàng lép vế Lâm Phong quá nhiều lần rồi, đây chính là cách lấy lại thế cân bằng.

Trên đường trở về đột nhiên Liễu Phượng nhíu mày, tản ra tu vi, nàng nhận ra có kẻ đang theo dõi nàng:

-Kẻ nào, nếu đã tới thì hãy bước ra, đừng có lén lén lút lút.

Một đại hán thân hình to lớn, da hơi ngăm đen, đôi mắt sắc lạnh bước ra, cười lớn:

-Ha hả, không hổ là nữ nhân ta nhìn trúng, sức cảnh giác lại cao như vậy, ta tưởng rằng đã ẩn núp rất kỹ rồi a.

Mộ Dung Tuyết ngạc nhiên, tại vùng trung tâm mà có tu sĩ nhân loại tồn tại? Không đúng, mặc dù tên kia dáng vẻ là nhân loại nhưng yêu khí quanh thân vô cùng nồng nặc, chắc chắn chính là yêu thú. Thế nhưng yêu thú phải đạt tới Hóa thần kì mới hóa hình nhân loại được, không lẽ trước mắt lại là một Hóa Thần kì sao.

Đương nhiên không phải, tuy nó có thể hóa hình nhưng không giống Liễu Phượng đột phá Hóa Thần kì đạt được khả năng hóa hình nhân loại, đồng thời cũng ẩn đi yêu khí trong người. Đây chính là Song Đầu Hắc Phong Điểu, chỉ bởi vì trước đây vận may không tệ chiếm được một gốc hóa hình thảo nên khi đạt tới Nguyên Anh kì liền có thể hóa hình nhân loại, bất quá nó còn không có khả năng che đậy yêu khí.

Liễu Phượng vô cùng tức giận, nơi đây vẫn nằm trong địa bàn của nàng, không lẽ tên này muốn trở mặt:

-Hừ, ngươi tại sao lại xuất hiện tại khu vực của ta, ngươi muốn khai chiến có phải không.

Liễu Phượng không ra tay là bởi vì nàng nhận ra đối phương đã đột phá lên Nguyên Anh trung kì, nếu cố hết sức nàng vẫn có thể chiến đấu được nhưng sẽ khiến thương thế nặng thêm, hơn nữa bên cạnh còn có Mộ Dung Tuyết, không thể vung tay quyết chiến được. Không phải bất đắc dĩ nàng sẽ không đánh với Hắc Phong Điểu.

Hắc Phong Điểu ánh mắt quét qua Mộ Dung Tuyết, không che giấu chút nào vẻ dâm tà:

-Thật ra hôm nay vốn dĩ ta định tới tìm ngươi, tuy nhiên mục đích lại thay đổi một chút. Giao ra nữ nhân bên cạnh ngươi thì hôm nay ta sẽ để ngươi rời đi.

Liễu Phượng biết hôm nay Hắc Phong Điểu là có chuẩn bị mà đến, có lẽ không tránh khỏi trận chiến này. Hơn nữa Hắc Phong Điểu quả thực đã chạm tới điểm giới hạn của nàng liền truyền âm cho Mộ Dung Tuyết:

-Nếu có cơ hội muội mau chạy trốn, đối phương là Nguyên Anh trung kì.

Liễu Phượng hét lớn:

-Ngươi tưởng ta sợ ngươi sao, dù ngươi có đột phá Nguyên Anh trung kì cũng cút ngay cho ta.

Sau đó Liễu Phượng lao thẳng về Hắc Phong Điểu, nàng muốn quấn lấy hắn tạo cơ hội cho Mộ Dung Tuyết. Hắc Phong Điểu cười lớn, nó biết Liễu Phượng tu vi rất cao nhưng đã bị trọng thương, thực lực cũng không sai biệt với chính mình nhưng chiến đấu về lâu dài Hắc Phong Điểu sẽ dần chiếm lợi thế, bởi vì nó không bị thương.

Liễu Phượng ra tay là sát chiêu, hắc hỏa tạo thành một bộ áo giáp, trên tay nàng còn có một cái hắc hỏa trường thương, nhìn Liễu Phượng lúc này giống như một nữ chiến thần. Linh lực hóa thực chất, không giống với những cái giáp mà trước đây ba đầu linh thú chặn đầu Lâm Phong hay Phong Thủy Ngư Điểu thi triển, trên người Liễu Phượng chân chính là một bộ áo giáp, đây chính là bản sự của Hóa Thần kì.

Đại hán Hắc Phong Điểu không dám xem thường Liễu Phượng, nàng dù sao cũng là thần thú phượng hoàng, lại thêm năng lực linh lực hóa thực chất khiến lực chiến lại đề cao một phần nên nó ngay lập tức biến về bản thể, một cái Song Đầu Hắc Phong Điểu vô cùng to lớn hiện thân.

Liễu Phượng đâm ra vô số thương ảnh, mỗi một thương ảnh lại ngưng tụ thành một cái hắc hỏa trường thương đánh về phía Hắc Phong Điểu. Cái đầu bên trái của Hắc Phong Điểu phun ra một cơn hắc sắc phong bạo khổng lồ, bên trong phong bạo ẩn chứa lực lượng vô cùng đánh sợ, hơn nữa trong đó còn có một loại âm ba kì dị.

Hắc hỏa trường thương đối kháng hắc sắc phong bạo khổng lồ vậy mà không có một chút nào yếu thế, ngược lại càng bùng cháy mạnh mẽ hơn. Phong khiến hỏa mạnh mẽ hơn. Liễu Phượng thấy vậy liền tiếp tục huy động hắc hỏa trường thương đánh về Hắc Phong điểu. Âm ba kia không gây sát thương cho Liễu Phượng nhưng cũng khiến Mộ Dung Tuyết không thể nào chạy trốn, chỉ có thể tế ra Ngự Thiên Chung phòng ngự.

Ngay lúc này khóe miệng Hắc Phong Điểu nhếch lên, đầu bên phải của nó phát ra những âm thanh quái dị, phun ra một tia sáng màu đen, dung nhập với hắc hỏa của Liễu Phượng, vậy mà hắc hỏa kia đột nhiên tiêu tán, ngay cả Liễu Phượng cũng không cảm nhận được nó còn tồn tại.

-Không thể nào.

Liễu Phượng không thể tin vào mắt mình, hắc hỏa mà nàng vô cùng tự hào lúc này lại bị đánh bại, phải biết đây chính là phượng hoàng chi hỏa, dù không bằng thiên hỏa nhưng rất khó bị dập tắt, nàng dựa vào nó mà có thể vượt cấp khiêu chiến vậy mà bây giờ liền tiêu tán không còn, đối phương chỉ là một cái Hắc Phong Điểu không hề có chút huyết mạch thần thú nào.

Không có hắc hỏa ngăn cản, phong bạo kia lại tiếp tục tiến về phía Liễu Phượng, lần này phong bạo lại có một chút biến hóa, không còn cuồng bạo sắc bén mà lại giống như vô thanh vô tức, cho người ta cảm giác không thể tránh né. Mộ Dung Tuyết hét lớn:

-Phượng tỷ cẩn thận, đó là tử vong chi lực.

Nàng đã quá quen thuộc với tử vong chi lực, liếc mắt liền nhận ra tia sáng màu đen kia chính là tử vong chi lực, mặc dù không tinh thuần như của Lâm Phong nhưng cũng có một chút tác dụng của tử vong chi lực.

Không phải hắc hỏa của Mộ Dung Tuyết yếu kém hơn tử vong chi lực của Hắc Phong Điểu, dù sao cũng chỉ là một tia tử vong mà thôi. Lí do Liễu Phượng rơi vào thế hạ phong vì trong người nàng thương thế rất nặng, đã sắp hết thời gian khiến cho chính bản thân nàng đã xuất hiện tử ý, tử vong chi lực của Hắc Phong Điểu kích thích cỗ tử ý này khiến hắc hỏa bị dập tắt.

Liễu Phượng cũng không biết tử vong chi lực là cái gì, nguyên bản cỗ phong bạo này không mang đến cho nàng cảm giác nguy hiểm nên tính ngạnh kháng sau đó phản công nhưng Mộ Dung Tuyết đã nói như vậy chắc chắn không thể để nó đánh trúng, vận chuyển tu vi đến cực hạn thi triển thuấn di, chớp mắt sau nàng đã thoát ra khỏi phạm vi của phong bạo.

Tránh né thành công Liễu Phượng một hơi thở ra, quả nhiên có vấn đề, khi phong bạo gần như tiếp xúc với cơ thể nàng thì nàng mới cảm nhận được bóng ma tử vong, may mắn có Mộ Dung Tuyết nhắc nhở. Nhìn lại thì mọi vật trong phạm vi của phong bạo đều khô héo, không còn một chút sinh cơ nào, quá đáng sợ.

Hắc Phong Điểu nhíu mày, tử vong chi lực của nó là do nó tu luyện từ hắc ám hệ mà ra, không bá đạo như tử vong chi lực chân chính nhưng ngược lại khả năng che dấu lại rất tốt, vậy mà lại bị người nhận ra.

Hắc Phong điểu ánh mắt sắc lạnh nhìn về phía Mộ Dung Tuyết:

-Tiểu mỹ nhân ngược lại hiểu biết không ít, ta càng muốn có ngươi rồi.

Mộ Dung Tuyết rùng mình, tu vi của đối phương cao hơn nàng qúa nhiều, bị khí thế của nó đè ép không thở nổi, lại thêm lời nói tràn đầy dâm tà khiến sắc mặt nàng tái nhợt. Liễu Phượng phất tay giải trừ khí thế của Hắc Phong Điểu, hét lớn:

-Muội mau chạy đi.

Liễu Phượng bắt quyết, thi triển bí pháp, hắc hỏa bùng cháy mãnh liệt hơn hóa thành một đôi cánh phượng hoàng, bá khí trùng thiên. Yêu đan bị thương nên nàng không thể hóa thành bản thể, chỉ có thể biến hóa một chút, thế nhưng áp lực cho yêu đan cũng đã rất lớn. Liễu Phượng phun ra một ngụm tinh huyết, tinh huyết kia hóa thành một tòa hắc tháp trôi nổi trước mặt Liễu Phượng.

Hắc Phong Điểu biết đây là Liễu Phượng đang liều mạng, dưới tình huống này nó cũng không đánh lại Liễu Phượng, nàng dù sao cũng là thần thú. Hắc Phong Điểu một mực phòng thủ, hắc tháp của Mộ Dung Tuyết đem đến cho nó cảm giác nguy hiểm. Tuy nhiên nó rất nham hiểm, Liễu Phượng muốn liều mạng để Mộ Dung Tuyết chạy trốn, nó liền không để nàng toại nguyện, hú lên một tiếng quái dị.

Trong khi hai người đang giao thủ thì Mộ Dung Tuyết cũng nhân cơ hội trốn đi, nàng ở lại chỉ gây thêm rắc rối cho Liễu Phượng. Nhưng mà chạy không được bao xa thì tiếng hú của Hắc Phong Điểu khiến nàng dừng lại, bởi vì trước mặt nàng có mấy đầu linh thú Kết Đan kì, thậm chí còn có mấy chục đầu đang bao vây khu vực này.

Liễu Phượng nhận ra tình huống không đúng, lẽ ra hai đại Nguyên Anh giao chiến phải khiến linh thú sợ hãi rời khỏi, vậy mà bây giờ lại xuất hiện mấy chục đầu là thế nào. Hơn nữa tất cả đều là linh thú dưới trướng của nàng, vậy mà lại chặn đường Mộ Dung Tuyết. Hắc Phong Điểu muốn làm cho Liễu Phượng phân tâm, vừa tránh né vừa giải thích:

-Ngươi không cần nghi hoặc, tất cả linh thú ở đây đều là thủ hạ của ta, trước khi ngươi xuất hiện ta chính là bá chủ Cự Điểu Sơn Lâm, mấy trăm năm qua ta một mực bế quan chính là vì ngày hôm nay.

Liễu Phượng lúc này hiểu ra, hóa ra linh thú ở đây cũng không phải chịu nàng kiểm soát, Hắc Phong Điểu mới là bá chủ của nơi đây, chẳng trách việc nàng xuất hiện tại đây lại bị Hắc Phong Điểu biết trước. Vì cái gì, không phải nàng đối xử với chúng nó rất tốt sao, Hắc Phong Điểu cũng không thu tinh huyết bản mệnh của chúng nó, vì cái gì lại làm phản nàng.

-Ngươi đang tự hỏi tại sao chúng nó lại phản ngươi phải không. Ta nói cho ngươi biết, trong mắt chúng nó tinh huyết phượng hoàng của ngươi mới là điều chúng nó cần nhất, mà ta, thì lại hứa chia sẻ tinh huyết của ngươi nha.

Thì ra là vậy, nhân loại cũng tốt, linh thú cũng được, tất cả đều chỉ muốn nàng chết, tất cả đều lừa gạt nàng. Liễu Phượng điên cuồng thiêu đốt tinh huyết, thậm chí không tiếc điều động lực lượng của yêu đan, lấy tốc độ không cách nào tin tưởng bay về phía Mộ Dung Tuyết. Sau đó nàng phun ra một ngụm máu tươi, ngụm máu này bộc phát lực lượng vô cùng cường đại, không gian xung quanh Mộ Dung Tuyết liền trở nên vặn vẹo.

Liễu Phượng mỉm cười với Mộ Dung Tuyết:

-Tuyết muội, tỷ chỉ làm được tới đây, khi muội trở về nói hắn mau rời đi, không cần nghĩ đến tỷ.

Liễu Phượng đẩy Mộ Dung Tuyết vào vùng không gian vặn vẹo kia, đây chính là một cái truyền tống trận bảo mệnh của nàng, liên kết trực tiếp với vườn linh thảo kia, bởi vì nơi đó có Linh Tâm trận, nhưng chỉ dịch chuyển được một người mà thôi.

Mộ Dung Tuyết khóe mắt như muốn nứt ra, nàng tự trách bản thân nếu không cùng Phượng tỷ ra ngoài thì chắc chắn Phượng tỷ sẽ trốn thoát được, nếu không phải nàng kết thành tỷ muội với Phượng tỷ thì Phượng tỷ chắc chắn sẽ không ra ngoài, nếu không phải nàng có mối quan hệ thân thiết với Phượng tỷ thì Lâm Phong cũng không để nàng ra ngoài. Thế nhưng thế giới này không có nếu, Mộ Dung Tuyết gào thét:

-Tỷ tỷ cố gắng kiên trì, muội nhất định sẽ cứu tỷ. Dù chết muội cũng sẽ cứu tỷ.

Liễu Phượng lắc đầu:

-Tỷ đã không còn sống được bao lâu, muội phải sống… vì hắn.

Dứt lời, Liễu Phượng lại phun ra một ngụm máu tươi, truyền tống lực mang theo Mộ Dung Tuyết rời đi. Liễu Phượng lúc này đã là nỏ mạnh hết đà, Hắc Phong Điểu đã đuổi tới kịp nhưng vẫn không ngăn được Mộ Dung Tuyết rời đi, thế là nó cũng không tiếp cận Liễu Phượng, chỉ cần thời gian qua đi Liễu Phượng sẽ là cá nằm trên thớt, bất quá cũng không cách quá xa Liễu Phượng, nếu Liễu Phượng tự bạo thì nó cũng không đạt được cái gì tốt.

Liễu Phượng còn một biện pháp cuối cùng để bảo vệ bản thân, yêu đan của nàng gần như đã vỡ vụn, chỉ còn một chút sức sống cuối cùng, Liễu Phượng nở nụ cười ảm đạm:

-Rốt cuộc trước khi chết ta vẫn nghĩ đến ngươi, ta không muốn ngươi cứu ta nhưng trong trái tim ta lại hy vọng ngươi đến cứu ta, ta rất muốn gặp ngươi một lần nữa, ta thật ngốc phải không, Lâm Phong.

Cuối cùng… tòa hắc tháp kia bao phủ lấy Liễu Phượng, dần dần thu nhỏ lại thành một cái kén, bảo vệ Liễu Phượng. Cái kén này chính là pháp thuật cuối cùng mà Liễu Phượng có thể thi triển, được gọi là “sinh mệnh bất tử kén”. Hắc tháp là bản mệnh pháp bảo của Liễu Phượng, ngay khi nàng đứng ở bờ vực sinh tử sẽ tự phát động kỹ năng này.

Đây là kỹ năng mà chỉ cần Liễu Phượng vẫn có ý muốn được sống thì nó vẫn có thể phát động, kéo lấy tất cả sinh mệnh chi lực còn lại tạo thành lớp phòng ngự cuối cùng, không ai có thể công phá, trừ phi tu vi cao hơn nàng quá nhiều.

Tuy nhiên pháp thuật này cũng có một nhược điểm đó là Liễu Phượng không thể tự mình thức tỉnh, nếu không có đại năng cứu nàng thì ba ngày sau tùy theo sinh mệnh chi lực trôi đi kén cũng không còn, nàng chắc chắn phải chết.

Nếu là trước đây Liễu Phượng không bao giờ chọn phương án này mà sẽ tự bạo ngay, bởi vì dù có thi triển “sinh mệnh bất tử kén” thì ba ngày sau nàng cũng chết nhưng nếu có biến cố xảy ra thì nàng sẽ vô cùng thê thảm, ai biết Hắc Phong Điểu có cách nào phá vỡ “sinh mệnh bất tử kén” của nàng hay không.

Nhưng mà… nàng không muốn chết, nàng muốn được nhìn thấy hắn, dù chỉ là một lần cuối cùng nàng cũng muốn trước khi chết được nhìn thấy hắn. Lí trí của nàng nói rằng nàng không muốn hắn cứu nàng nhưng thâm tâm của nàng lại hy vọng hắn đến vì nàng, có lẽ… nàng đã thích hắn rồi, bởi vì khi nhận ra cả thế giới này phản bội nàng, chỉ có một mình hắn đưa ra đôi tay giúp đỡ nàng, hứa sẽ bảo vệ nàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.