Đỉnh Phong Chí Tôn

Chương 76: Thiên tuyệt trúc cơ



Nếu là người khác nhìn thấy hồ nước này sẽ ngay lập tức nghĩ rằng đây là tử địa, tử vong chi khí quá mức mãnh liệt, chỉ hô hấp hít vào khí tức ở đây đã cảm nhận được tuổi thọ bị ăn mòn thì làm sao có thể tu luyện được, đây căn bản là đi chịu chết mà thôi.

Thế nhưng Lâm Phong lựa chọn tin tưởng Tang Thụ, không có lí do gì Tang Thụ lại muốn hắn đi chịu chết cả, Tang Thụ nếu muốn giết hắn liền cho hắn cảm nhận tang thương của những tồn tại khủng bố là đủ rồi, lúc đó dù có hỗn độn chi tâm phụ thể nhưng tu vi hắn quá yếu căn bản không thể chịu đựng nổi.

Có điều tin tưởng thế thôi chứ Lâm Phong cũng không lỗ mãng, Tang Thụ không lừa hắn không có nghĩa hắn có thể xem thường tử vong, cho nên Lâm Phong vung tay thiết lập một vòng bảo hộ chân khí rồi mới nhảy vào Hoàng Tuyền hồ tu luyện.

Vừa nhảy vào Hoàng Tuyền hồ, cảm giác đầu tiên Lâm Phong cảm nhận được là đau, vô cùng đau đớn, dù có Tang Thụ cùng hỗn độn đan điền trợ giúp chuyển hóa Hoàng Tuyền chi lực thành linh lực cũng không cách nào át chế được nỗi đau này.

Từng luồng từng luồng khí tức tử vong theo việc Lâm Phong tiếp xúc với Hoàng Tuyền chi thủy chảy vào người hắn, từng giọt nước được hắn hấp thu chuyển hóa thành tu vi như hóa thành hàng ngàn hàng vạn mũi kim châm đâm vào cơ thể khiến Lâm Phong thống khổ không chịu nổi.

Từng giây trôi qua, tử vong chi lực không ngừng ăn mòn cơ thể Lâm Phong, da dẻ hắn khô nứt, sinh mệnh lực bị rút đi, nếu có kinh mạch thì không chừng vào lúc này kinh mạch cũng tan biến, hai hàm răng Lâm Phong đã cắn nát bờ môi từ lúc nào cũng không biết, thế nhưng Lâm Phong không hề ngừng vận chuyển công pháp một giây nào, hắn... phải mạnh hơn.

-Chịu đựng, chịu đựng, ta không được bỏ cuộc, ta không cho phép bản thân bỏ cuộc, kể cả có tan xương nát thịt ta cũng phải trở nên mạnh hơn, nỗi đau thể xác này so với nỗi dày vò của Thanh Ngọc đã là cái gì.

-Thanh Ngọc, hãy chờ anh, kiếp này anh sẽ mang đến cho em hạnh phúc, kiếp này... anh vĩnh viễn không để em cô độc.

Đây là ý niệm duy nhất trong đầu Lâm Phong chèo chống cho Lâm Phong kiên trì, hắn có thể cảm giác được Thanh Ngọc đang phải chịu nỗi dày vò như trong ảo cảnh kia, nàng... rất cô độc, nàng.... không có ánh sáng, nàng.... đã lấy ánh sáng của nàng cho hắn, thì hắn... sẽ dùng cả đời này tìm kiếm nàng.

Nỗi đau này, so với những gì Thanh Ngọc phải chịu, so với những gì hắn phải chịu nếu không tìm thấy Thanh Ngọc, kém quá xa, chỉ cần không chết, cái gì hắn cũng có thể chịu đựng, miễn là bản thân có thể mạnh hơn, chỉ có mạnh hơn mới tìm được Thanh Ngọc.

...........................................................

Thời gian trôi qua, Lâm Phong ngồi trong hồ nước đã được một năm.

Một năm trôi qua trong đan điền Lâm Phong vẫn chưa hình thành hạt linh khí thứ mười, tuy nhiên đây không phải tốc độ tu luyện của Lâm Phong chậm mà do hạt linh khí thứ mười vô cùng khó sinh ra, để hình thành hạt linh khí thứ mười không đơn giản chỉ cần lượng lớn linh lực, nếu không ở thời Thái Cổ đâu có thiếu Hoàn Mỹ Trúc Cơ.

Trong khoảng thời gian này Tang Thụ chứng kiến tất cả kiên trì của Lâm Phong, thật lòng mà nói Tang Thụ tin Lâm Phong có thể vượt qua nhưng nó không ngờ Lâm Phong có thể liên tục chịu đựng nổi thống khổ như bị lăng trì này, nó còn tưởng Lâm Phong sẽ mở miệng nhờ vả nhưng không, Lâm Phong không hề nói một câu nào.

Hắn... chỉ ngồi đó cắn răng chịu đựng, không hề mở miệng than vãn một câu nào, một mực tu luyện mặc kệ đau nhức, một kẻ chưa đến Trúc Cơ lấy đâu ra sự kiên định như vậy?

Ngoài ra Tang Thụ còn không ngờ rằng trước khi tới đây Lâm Phong đã đạt được cực nhiều cơ duyên, có hỗn độn chi tâm lại có hỗn độn đan điền, rồi còn có cả phương pháp trúc cơ hoàn mỹ, quả thực không thể tin nổi.

Đây là Lâm Phong chưa thi triển chân khí từ mắt để tu luyện nên Tang Thụ không biết Lâm Phong có Nhật Nguyệt Phá hư thần đồng, dù sao hai người cũng chỉ là hỗ trợ lẫn nhau, không tiện dò xét người còn lại quá nhiều, nếu không nó lại càng giật mình hơn, phải biết thần đồng này chỉ có trong truyền thuyết a, Nhật Nguyệt Phá Hư thần đồng đối với nó cũng có lợi ích rất lớn.

Ngày hôm nay, cơ thể Lâm Phong bị tử vong chi lực ăn mòn đã biến dạng đến mức có người quen tới cũng khó mà nhận ra được Lâm Phong bằng dung mạo, da thịt hư thối, xương cốt mục nát, có những chỗ còn thấy cả xương lòi ra ngoài, những thứ nguyên vẹn chỉ có đan điền... và trái tim của Lâm Phong.

Cũng ngày hôm nay, hạt linh khí thứ mười cuối cùng đã bắt đầu hình thành.

Ngay lúc hạt linh khí thứ mười xuất hiện thì dị biến lại nổi lên, hỗn độn song thạch thai vẫn nằm tại đan điền của Lâm Phong hôm nay lại chuyển động, nó tự động hòa tan, tạo thành một thứ giống như hạt linh khí thứ mười một tại trung tâm đan điền, mười hạt linh khí kia xoay quanh nó.

Lâm Phong nhìn vào dị biến ở đan điền, hắn không biết đây là có ý gì nhưng hắn nghĩ đây là chuyện tốt, hai cánh tay gầy gò bắt quyết thúc đẩy công pháp tới cực hạn, linh khí dâng trào, tốc độ hấp thu hoàng tuyền chi lực càng nhanh hơn, tại chỗ Lâm Phong ngồi đã hình thành một dòng xoáy nước.

Ở bên cạnh Tang Thụ ngạc nhiên thốt lên:

-Đây là hắn chuẩn bị đột phá Thiên Tuyệt Trúc Cơ, làm sao có thể, thế giới này đã không còn khả năng xuất hiện Thiên Tuyệt Trúc Cơ bởi một khi xuất hiện liền bị thiên đạo diệt sát nên mới gọi là Thiên Tuyệt. Hắn... còn có bí mật gì đây.

Ngay lúc này, đỉnh đầu Lâm phong xuất hiện một vầng nhật một vầng nguyệt, cả hai luân chuyển, rất nhiều hình ảnh diễn hóa ra, có ngày có đêm, có sinh có tử, có âm có dương, tất cả, tạo thành một màn chắn cho Lâm Phong, bảo vệ Lâm Phong khỏi sự phát hiện của thiên đạo.

Cũng ngay lúc này, tại Nhân giới, thiên địa biến sắc, lôi vân quay cuồng nhưng không một ai biết tại sao, rất nhiều người đều đoán đây là có người đột phá xuất hiện thiên kiếp nhưng ai lại có thể khiến thiên kiếp xuất hiện khắp nơi, đây là tu vi như thế nào.

Một ngày này, thiên kiếp điên cuồng tụ lại nhưng không đánh xuống vì nó không biết Lâm Phong ở nơi nào, một sức mạnh nào đó đã che đi khí tức của Lâm Phong. Trong sự tức giận cùng phẫn nộ, lôi kiếp cuối cùng chỉ có cách tan biến, nó không thể phá vỡ quy tắc nó đặt ra mà tàn phá khắp mọi nơi được. Một ngày kịch biến qua đi, đủ mọi lời đồn xuất hiện tại nhân giới.

Tang Thụ khi nhìn thấy vầng nhật vầng nguyệt kia một lần nữa kinh ngạc, đây chỉ là ngẫu nhiên hay có người sắp đặt mà Lâm Phong lại có được nhiều tiên thiên chi vật như vậy sao.

-Cái gì, Nhật Nguyệt phá hư thần đồng, khó trách ta lại có cảm giác hắn là người sẽ nối lại Địa Ngục, hoàn thiện luân hồi, không biết số phận hắn sẽ đi về đâu, có lẽ sẽ rất tàn khốc. Bất quá theo hắn ta cũng có lợi, luân hồi a luân hồi, cũng chỉ là một vòng tang thương mà thôi.

-Răng rắc... răng rắc...

Trong lúc Tang Thụ đang suy nghĩ, một tiếng răng rắc vang lên, cả người Lâm Phong toái diệt, xương cốt không còn thế nhưng lại có một hư ảo Lâm Phong hiện ra thay thế, hoàng tuyền chi lực lúc này không còn khả năng ăn mòn Lâm Phong mà nó đang giúp Lâm Phong tái tạo cơ thể, tái tạo lại kinh mạch, tử vong cực hạn lại chính là sinh cơ, nếu không làm sao có luân hồi, những thứ này Lâm Phong không biết, hắn đang chìm đắm trong một cảm giác ảo diệu, tu vi dần dần tăng lên, mọi thứ giống như đều được hắn nắm trong lòng bàn tay.

Dần dần Lâm Phong lại có một cơ thể hoàn mỹ, kinh mạch được nối lại mạnh hơn không biết bao nhiêu lần, ngụy hỗn độn đan điền nếu có kinh mạch tương xứng sẽ mạnh hơn rất nhiều, mười một hạt linh khí quay cuồng, hợp lại thành một, tạo thành một tầng đạo đài, đây là tiêu chí của Trúc Cơ.

Chín tầng trúc cơ chín tầng đạo đài, đại biểu cho Cửu trùng thiên, một khi phá thiên liền đột phá kết đan, tu tiên chính là thuận thiên cùng nghịch thiên, ngươi muốn mạnh hơn liền phải phá thiên mà đi.

Mọi thứ không dừng lại ở đó, hoàng tuyền chi lực vẫn còn dư dả, Lâm Phong thuận thế mà lên, hắn lại tiếp tục đột phá trúc cơ tầng 2, thế như chẻ tre tiến thẳng tới trúc cơ tầng 3 đỉnh phong mới dừng lại, cũng là Trúc Cơ sơ kỳ đỉnh phong.

Tới lúc này Lâm Phong có muốn tiếp tục đột phá cũng không được, cơ thể hắn dường như đã chai lì với Hoàng Tuyền chi thủy, trên thực tế Hoàng Tuyền chi thủy không chứa nhiều linh khí mà chứa nhiều tử vong chi lực hơn, cái tẩy rửa Lâm Phong chính là tử vong chi lực chứ không phải linh khí, hiện tại tẩy rửa hoàn tất liền không có tác dụng.

Có điều Lâm Phong cũng không muốn đột phá, hắn biết đột phá quá nhanh sẽ gây ảnh hưởng tới căn cơ, hắn muốn nhanh chóng mạnh hơn nhưng là mạnh về thực lực chứ không phải tu vi, tu vi cao tới đâu không có thực lực tương xứng cũng vứt đi.

Lâm Phong mở mắt, cảm nhận sức mạnh trong cơ thể mình, lúc này nếu hắn gặp lại Lãnh Túc, không nói đơn giản diệt sát nhưng tung ra cửu dương chỉ cũng khiến Lãnh Túc phải đau đầu.

Sau khi trải qua tang thương Lâm Phong nhận ra mình thiếu khuyết lá bài tẩy, thiếu khuyết pháp bảo, nếu không phải mấy tên trúc cơ cùng kết đan trước đây khinh thường hắn không tế xuất ra pháp bảo chỉ sợ giờ phút này hắn đã ngã xuống rất nhiều lần.

Mắt thấy hoàng tuyền chi thủy vẫn còn, Lâm Phong cảm giác rất đáng tiếc, hắn không có đồ chứa, hơn nữa dường như ít có vật nào chứa được hoàng tuyền chi thủy mà không bị ăn mòn, mà rời đi chỗ này khả năng lớn sẽ không về được nữa, Hoàng Tuyền chi thủy đã không có tác dụng tăng lên tu vi nhưng không phải đồ bình thường a.

Bỗng nhiên Nhật Nguyệt Phá Hư Thần Đồng lại tự động hấp thu hoàng tuyền chi lực, điều này khiến Lâm Phong vô cùng vui vẻ, nếu có thể dùng hoàng tuyền chi lực để bổ sung Nhật Nguyệt phá hư thần đồng thì không còn gì có thể tốt hơn, liền mặc kệ thần đồng tham lam hút lấy Hoàng Tuyền chi thủy.

Hiện tại không hiểu tại sao chân khí từ Nhật Nguyệt phá hư thần đồng lại được bù đắp, Lâm Phong những tưởng rằng đôi mắt hắn chỉ có thể hấp thu những vật chí âm chí dương mà thôi.

Bất quá Lâm Phong không suy nghĩ nhiều, có lá bài tẩy vẫn hơn a, lúc trước vì bảo hộ chính mình Lâm Phong đã biết chân khí của hắn không phải vô tận, muốn thi triển chiêu thức thì phải có chân khí dư thừa, có lẽ năng lượng của Nhật Nguyệt phá hư thần đồng rất lớn nhưng hắn không thể điều động được năng lượng bản nguyên mà chỉ điều động được chân khí dư thừa mà thôi.

Tính toán một chút, Lâm Phong suy đoán cửu dương có thể sử dụng 3-4 lần nữa là cực hạn, tu vi hắn tăng lên, chiêu thức mạnh mẽ hơn thì lượng chân khí muốn điều động cũng lớn hơn. Lâm Phong quyết định sau khi ra ngoài phải kiếm thêm lá bài khác, không thể dựa mãi vào cửu dương chỉ, một khi không còn có thể thi triển liền thảm rồi.

Lâm Phong truyền thần niệm cho Tang Thụ, nói rằng hắn muốn rời khỏi đây thì phải làm thế nào, hắn biết Tang thụ có rất nhiều kinh nghiệm cũng như công pháp vì nó hấp thu kí ức từ rất nhiều người nhưng hắn không hỏi, nếu Tang Thụ không nói cho hắn thì thôi, hai người chỉ là lợi dụng lẫn nhau, không có giao tình gì đáng nói cả, hơn nữa hắn cũng không thích ăn bữa cơm miễn phí từ người khác.

Trên thực tế đúng là Tang Thụ không muốn nói cho Lâm Phong công pháp hay con đường tu luyện gì cả, nó chỉ là người ngoài cuộc, nó muốn Lâm Phong tự bước đi trên con đường của mình, hơn nữa Lâm Phong có hỗn độn chi tâm, đến một lúc nhất định hắn sẽ phát hiện ra con đường hắn phải đi, có khi tự mình bước đi trên con đường của mình mới là đại đạo.

-Ngươi đi theo hướng ta chỉ dẫn, tại đó có một cánh cổng, chỉ có sự cho phép của ta mới có thể có người được truyền tống ra ngoài.

Lâm Phong đi lên, hắn thấy Siêu Khuyển vẫn ở đây, có lẽ nó biết cách ra ngoài nhưng tính mạnh của nó đang nằm trong tay Lâm Phong nên không dám manh động. Lúc này Lâm Phong xuất quan, nó nhìn thấy Lâm Phong đã khác trước rất nhiều, sự khác biệt này khiến nó không tự chủ được rùng mình, liền chạy lại ba hoa:

-Chúc mừng chủ nhân xuất quan, chủ nhân ngày càng anh tuấn tiêu sái, ngọc thụ lâm phong, tu vi mạnh mẽ.

-Được rồi, không cần vuốt mông ngựa, mau theo ta ra ngoài, nếu ta thấy ngươi không được tích sự gì liền đem ngươi làm thịt, ngươi liệu mà thể hiện cho tốt.

-Chỉ cần tu vi khôi phục, chủ nhân muốn ta làm gì cũng được.

Ý nói hiện tại tu vi nó không có thì giúp đỡ được cái rắm a, ngươi muốn ta có ích thì giúp ta một chút đi chứ. Lâm Phong cũng biết điều này, hắn có ý định tìm hiểu xem làm cách nào để con Siêu Khuyển này có một chút tu vi để giúp đỡ hắn nhưng không có nói ra, hắn cùng Siêu Khuyển đi tới cực Nam của phiến thế giới này, tại đây có một cánh cửa thật lớn, vô cùng cổ xưa. Siêu Khuyển liền nói:

-Đây là Vong môn, một linh hồn muốn chuyển kiếp luân hồi phải đi qua đây, sau khi đi qua liền chắc chắn sẽ không còn kí ức gì nữa, còn chủ nhân là người sống hơn nữa có Tang Thụ trợ giúp cũng không có vấn đề gì lớn.

Bây giờ Siêu Khuyển không có tu vi nên chỉ có thể dùng kiến thức nói cho Lâm Phong để thể hiện bản thân.

Lâm Phong gật đầu, trên vai hắn một hư ảnh hiện ra, lẩm bẩm vài tiếng gì đó sau đó một tia tang thương được dẫn động, cánh cửa mở ra, Lâm Phong cùng Siêu Khuyển bước vào.

Không biết có phải vì Địa Ngục không còn hay không mà bên trong cánh cửa không có gì đặc biệt, ngoài tác dụng truyền tống ra chỉ có một loại lực lượng nào đó mà Lâm Phong không biết, nhưng lực lượng này lại không có ảnh hưởng với hắn. Khi cánh cửa đóng lại, Lâm Phong lại cảm nhận được truyền tống lực, tầm mắt mơ hồ rồi được truyền tống đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.