Đỉnh Phong Thiên Hạ

Chương 4729: Trước khi đi



- So với tiểu tử kia sao? Đây không phải là chuyện khiến cho chúng ta không thoải mái sao? Ta không thèm so.

Phách Đao Long Tam lắc đầu, nếu nói tới ai khác hắn còn không phục, thế nhưng so sánh với tiểu tử kia, hắn sẽ nhanh chóng lùi ra xa, tự biết bản thân mình căn bản không có cách nào so sánh được.

- Ha ha, ngại quá, ta tới chậm.

Âm thanh nhàn nhạt vang lên, khi âm thanh vừa dứt, một nam tử mặc áo bào xanh đột nhiên xuất hiện trong mắt ba người, khéo miệng nở nụ cười vui vẻ.

- Tiểu tử nhà ngươi tới là được rồi.

Nhìn nam tử mặc áo bào xanh vừa mới xuất hiện này, sắc mặt ba người lập tức vui mừng, đều đánh về phía Lục Lâm Thiên, thiếu chút nữa đẩy ngã Lục Lâm Thiên xuống dưới đất.

- Ta không phải cố ý tới chậm nha, ta đang chuẩn bị rượu ngon một chút.

Lục Lâm Thiên cùng với ba người đùa giỡn một phen, bỗng nhiên nhìn lên trời nói:

- Những thứ này dường như tới hơi muộn một chút a.

Sưu Sưu.

Lục Lâm Thiên vừa mới nói xong, phía trên không trung Cổ Vực đột nhiên chấn động, không gian gió nổi mây phun, tiếp theo lập tức có từng đạo thân ảnh cao ngất xuất hiện, từng ánh mắt quét qua không trung, miệng mỉm cười, thân ảnh xẹt qua sơn mạch Vụ Đô, cuối cùng xuất hiện trên Vân Dương Tông.

Từng đạo thân ảnh lăng không đứng lơ lửng, không có bao nhiêu khí tức chấn động, thế nhưng tự dưng lại chấn động nhân tâm, bất luận một ai hiện tại đều là cự phách một phương trong ba ngàn Đại thiên thế giới, đều là thế hệ phong hoa tuyệt đại.

- Mạc Kình Thiên, Tịnh Vô Ngân, Nhâm Tiêu Diêu, Giang Đảo lưu, Độc Nhất Đao, Tuyệt Phong Hoa, Lục Linh, Đường Dần, Lôi Tiểu Thiên, đám người các ngươi sao lại đều tới?

Nhìn thấy từng đạo thân ảnh cao ngất trên không trung, ba người Khuất Đao Tuyệt, Long Tam, Phi Ưng Lăng Phong đều sợ hãi lẫn vui mừng nói.

- Đương nhiền là tới uống rượu a, ta nhận được tin tức của Lục Soái cho nên lập tức mang tới không ít rượu ngon.

Đám người Giang Đảo Lưu cười cười, thân ảnh lập tức đáp xuống.

- Uống rượu ngon, may mà ta không có tới muộn.

- Đợi một chút, đừng uống trước..

Hai đạo âm thanh từ xa truyền tới, ba đạo lưu quang nhanh như thiểm điện đáp xuống, một người tuấn lãng giống như Lăng Phong, một người có mái tóc xoăn màu vàng, ánh mắt tà mị, còn người cuối cùng khuôn mặt mang theo sự vui vẻ, mái tóc dài màu đen, khuôn mặt tuấn lãng, ánh mắt giống như ngôi sao, vô cùng thanh thịnh.

- Lam Thập Tam, Dương Quá, Tiểu Long.

Mọi người lập tức đi về phía ba người, cả đám đều là nam nhân tiếng tăm lừng lẫy, phong hoa tuyệt đại trong ba ngàn Đại thiên thế giới, thế nhưng ở đây lại giống như những đứa trẻ đùa giỡn với nhau.

Cảnh này ở trong Vân Dương Tông lại không có ai nhìn thấy, một lát sau, mùi rượu ngút trời, mùi thịt tỏa ra bốn phía, một đám nam nhân uống rượu tới khi màn đêm bao phủ, vầng trăng sáng treo lên cao.

Rượu ngon thơm nồng, Nhâm Tiêu Diêu mang theo một vò rượu đi tới bên cạnh Lục Lâm Thiên nói:

- Lục Soái, chờ sau khi Lục Soái đi ra ngoài mở đường về, chúng ta sẽ đi tìm người, một ngày nào đó ta cũng nhất định phải nhìn xem thế giới bên ngoài ba ngàn Đại thiên thế giới này.

- Ta chờ các ngươi...

Lục Lâm Thiên nhấc vò rượu trong tay lên uống một ngụm, ánh mắt nhìn vào chỗ sâu trong trời cao, trong mắt hiện lên vẻ chờ mong. Không biết trong thế giới đám người Bàn Cổ ở là thế giới đặc sắc như thế nào.

...

Trong kiến trúc mênh mông bao la vô cùng, so với bất luận một đại thành nào trong Linh Vũ đại lục còn lớn hơn nhiều.

Bên ngoài kiến trúc liên miên trước kia dường như có một cái núi lửa cổ xưa, thế cho nên đá chung quanh đều có màu rực rỡ, lấy màu đỏ là chủ yếu, dãy núi có chút kỳ lạ, từ phía xa nhìn xuống dưới giống như lối vào cầu vồng.

Trong hạp cốc có không ít hố sâu cực lớn, dường như muốn nói nơi này trước kia đã từng trải qua đại chiến kinh thiên.

Nhưng thời gian cách đại chiến kinh thiên dường như đã vô cùng lâu, chung quanh dần dần khôi phục, trong hạp cốc khắp nơi là một mảnh xanh biếc, chim hót hoa nở, tựa như nhân gian tiên cảnh. Sâu bên trong có một tòa đình viện u tĩnh, giống như cách biệt với trần thế, ít ai lui tới.

Một nữ tử mặc váy dài dang cúi đầu chăm sóc một chậu hoa màu xanh biếc, tóc đen như mây, mang theo vẻ tinh xảo mà mềm mại, người mặc bộ váy dài nho nhỏ, khiến cho thân hình nàng càng thêm xinh đẹp. Con mắt đen nhánh, yên tĩnh mà sáng ngời.

Một lát sau, nữ tử này đứng dậy, đây là một khuôn mặt động lòng người, làn da trắng nõn như ngọc, mang theo vẻ óng ánh nhàn nhạt, ánh mắt nhìn bồn hoa vừa mới chăm sóc khẽ mỉm cười, vô cùng hài lòng.

- Chăm sóc không tệ a.

Âm thanh nhàn nhạt sau lưng nữ tử này truyền tới.

Âm thanh này vang lên, toàn thân nữ tử này run lên, lập tức quay người nhìn lại, một nam tử mặc áo bào xanh không biết từ khi nào đã vô thanh vô tức đi tới.

Nhìn thấy nam tử mặc áo bào xanh kia, trong đôi mắt tĩnh lặng đã không biết bao nhiêu năm qua của nữ tử mặc váy dài đột nhiên chuyển thành rung động, chấn động.

Bốn mắt nhìn nhau, yên tĩnh dị thường, mãi một lúc lâu sau nữ tử này mới nhìn qua khuôn mặt lạ lẫm mà quen thuộc kia, đôi mắt đen nhánh như ngập nước nói:

- Làm sao ngươi biết ta ở đây?

- Ta thấy có lẽ nàng sẽ ở gần Thải Hồng cốc, ta vừa vặn đi ngang qua cho nên mới nhìn xem nàng có ở đây hay không.

Lục Lâm Thiên nói, lần nữa đi tới nơi quen thuộc này, người và vật đã không còn, thứ duy nhất còn lại là nữ tử trước mắt.

Nữ tử này hơi sững sờ, liên tục bước tới, từ từ đi tới trước người Lục Lâm Thiên, bờ môi son khẽ mở, nói:

- Ta cũng không biết nên đi nơi nào, cho nên ta mới ở lại đây.

- Ở đây rất không tồi.

Lục Lâm Thiên đánh giá chung quanh, trong mắt hiện lên sự vui vẻ.

- Là rất không tệ, ta rất thích nơi này.

Nữ tử này ôn nhu nói.

- Đúng vậy, không ngờ ở nơi này còn có thể gặp lại nàng, ta cũng nên đi trước.

Lục Lâm Thiên nói với nữ tử này.

- Ngươi muốn đi sao?

Ánh mắt nữ tử này khẽ đổi, sau đó nhào vào trong ngực Lục Lâm Thiên, một mùi thơm ngát truyền vào mũi hắn, nàng nói:

- Ta chỉ muốn ôm ngươi một cái, không hơn.

Lục Lâm Thiên mỉm cười giang hai tay ra, ôm nữ tử trước mắt vào trong ngực.

- Ngươi đi đi, hôm nay ngươi có thể đến đây đối với ta mà nói đã đủ rồi.

Một lát sau, nữ tử này gật đầu, trong đôi mắt đen nhánh hiện lên sự vui v ẻ.

- Nếu như cần giúp đỡ cứ đi tìm Phi Linh môn, nếu như có duyên về sau chúng ta sẽ gặp lại.

Lục Lâm Thiên mỉm cười, phong khinh vân đạm, dứt lời, không gian quanh thân nổi lên chấn động, thân ảnh lập tức biến mất không thấy.

- Tương kiến không bằng hoài niệm.

Nhìn thân ảnh Lục Lâm Thiên biến mất trong không gian, ánh mắt nữ tử này ngây ngốc, mãi một lúc lâu sau mới than nhẹ một tiếng.

Núi non trùng trùng điệp điệp, từng ngọn núi đứng sừng sững, mây mù lượn lờ giống như tiên cảnh.

- Mẫu thân, vì sao con chưa từng gặp phụ thân con vậy?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.