Đỉnh Thiên Truyền Thuyết

Chương 30: Một con đường mới (1)



Quyển một: Việt quốc phong vân

Chương 30: Một con đường mới (1)

- ---o0o----

Tác giả: Miên Lý Tàng Châm

Lời Mạnh Kỳ vừa thốt ra khiến cho toàn bộ các tu sĩ đang xuất hiện ngoài khu nhà trọ không ai dám động đậy. Tuy họ không hiểu “hai kẻ đêm qua” mà Mạnh Kỳ muốn nhắc tới là ai, nhưng vẫn cầu mong kẻ xui xẻo đó không phải là mình.

- Thật là điên rồ. Sao đột nhiên lại có chuyện xảy ra đúng lúc thế chứ?

Đoàn Ngọc trong lòng buồn bực vô cùng, nhưng đối phó với gần mười tu sĩ Tiên Thiên đang phóng ra uy áp, dung thần thức truy lùng ráo riết thì hắn cũng không còn cách nào ngoài việc đứng yên chờ họ tới bắt.

Chỉ ít phút sau, Đoàn Ngọc đã bị giải tới trước mặt Mạnh Kỳ. Gã cười lạnh lùng nói:

- Thằng oắt con, hóa ra ngươi là người trong ma đạo. To gan nhỉ, dám tới tận Thiên Kiếm tong của ta gây chuyện!

- Không phải! Chuyện này không phải do ta gây ra! Về trễ thì có liên quan gì tới án mạng tại đây kia chứ.

Đoàn Ngọc gân cổ lên cãi, nhưng đáp lại hắn là một cái tát tai trời giáng đến từ Mạnh Kỳ.

- Hừ. Còn dám ngang bướng. Phàm sư đệ, đem hắn đi nhốt vào Trấn Ma ngục, chờ các trưởng lão trong tông định đoạt.

Mạnh Kỳ vừa dứt lời, gã Phùng sư đệ cùng chín tu sĩ Tiên Thiên kia liền lôi xềnh xệch Đoàn Ngọc đi trong ánh mắt ngỡ ngàng của mọi người.

…………………………………………� �…..

Khu phía Nam, địa phận tu luyện của các trưởng lão tại Thiên Kiếm tông được bố trí rất đặc biệt.

Nơi tu luyện, nghỉ ngơi không được xếp thành phòng mà được phân hẳn thành từng tòa bảo điện nguy nga tráng lệ. Đây cũng là điều dễ hiểu bởi vì khu phía Nam có diện tích rộng lớn hơn khu phía Bắc dành cho các đệ tử rất nhiều, mà số lượng các trưởng lão, khách khanh của môn phái lại chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, cho nên mỗi vị sở hữu một tòa bảo điện hoành tráng như thế cũng chẳng có gì lạ.

Ở trung tâm của khu phía Nam, có một tòa bảo điện tên gọi Lý Đạo các. Đây chính là tòa bảo điện rộng lớn nhất, tráng lệ nhất, cũng chính là nơi có số lượng linh khí dày dặc nhất ở đây.

Lý Đạo các chính là nơi tu luyện của các đời chưởng môn Thiên Kiếm tông, nhưng tên nguyên thủy của nó vốn không phải Lý Đạo. Tùy theo họ của các chưởng môn mà tên của tòa bảo điện này sẽ được thay đổi, ví dụ như chưởng môn họ Tiêu thì sẽ đặt thành Tiêu Đạo các, họ Lâm thì đặt thành Lâm đ*o các…

Lúc này tại sảnh đường của Lý Đạo các, Lý Đạo Tông đang ngồi chễm chệ trên chiếc ghế được đặt giữa phòng, còn phía dưới có một người đang quỳ lạy, vì đầu dập xuống đất nên chưa nhìn rõ mặt.

- Đệ tử biết lỗi, lúc trước trong Tàng Kiếm các là do đệ tử đã nổi lên lòng tham với Chân Long kiếm. Nhưng tất cả cũng vì truy cầu đỉnh cao, mong sư phụ lượng thứ.

Người quỳ dưới đất giọng run run nói, dường như đang khóc.

Ngược lại Lý Đạo Tông sắc mặt vẫn lạnh lùng, im lặng không trả lời câu nào.

Người quỳ dưới đất thấy hồi lâu mà Lý Đạo Tông vẫn không phản ứng gì thì liền sợ hãi, vội bò đến ôm lấy chân Lý Đạo Tông, tiếp tục van nài:

- Sư phụ, Hàm Hư biết lỗi rồi mà. Sư phụ chẳng lẽ không muốn nhìn mặt đệ tử thật ư? Chẳng lẽ người đã quên con chính là do người đem về, tự tay nuôi dưỡng hay sao? Năm ấy con mới bảy tuổi, cha bị bộc phát ma tính nên định giết chết con, may nhờ có người cứu giúp!

Lý Đạo Tông cuối cùng cũng thở dài:

- Ta đã nói ta trách ngươi bao giờ sao? Vốn ta đã định im lặng cho qua, ngươi còn nhắc lại làm gì?

- Hàm Hư tự thấy hổ thẹn với chính mình, nên đích than đến đây xin sư phụ tha thứ.

Lục Hàm Hư nước mắt nước mũi chảy giàn giùa, không ngừng ôm chặt lấy chân Lý Đạo Tông, điều này khiến lão tuy trong lòng có giận dữ nhưng cuối cùng cũng mủi lòng.

Nói về thân phận của Lục Hàm Hư này thì cũng thật đáng thương. Gã năm xưa là con trai trong một gia tộc tu đạo rất mạnh ở phía Nam Việt quốc, cha là tu sĩ Quy Nguyên cảnh đỉnh phong, nhân vật đứng đầu trong giới chính đạo, được vạn người kính ngưỡng.

Sau khi Lục Hàm Hư chào đời, vì trong mình mang tư chất tu đạo cực tốt cho nên gã được coi là bảo bối của cả gia tộc, ai nấy cũng hết lòng thương yêu sủng ái.

Vốn chuyện vẫn cứ trôi qua êm thắm, nhưng tới một ngày, cha Lục Hàm Hư vì nóng lòng trùng kích cảnh giới Hóa Thần nên đã dùng một bí pháp đã thất truyền từ thời thượng cổ. Kết quả y thành công, đặt một chân vào cảnh giới Hóa Thần. Nhưng công pháp thời thượng cổ kia thật quá tà dị, linh lực trong người cha Lục Hàm Hư bị nghịch đảo thành ma lực, thần trí y cũng bị điên loạn.

Trong đêm y phát cuồng, đã một tay nhuộm máu cả gia tộc chính mình, trong đêm kinh hoàng ấy không một ai thoát khỏi, chỉ còn sót lại Lục Hàm Hư lúc đó mởi chỉ là một đứa trẻ bảy tuổi. May nhờ có các cao thủ trong chính đạo bao gồm chưởng môn ngũ phái tới ứng cứu, đồng tâm hợp lực giết chết cha của Lục Hàm Hư, giải cứu cho tu đạo giới Việt quốc cùng Lục Hàm Hư khỏi một kiếp nạn.

Sau đó, Lý Đạo Tông nhìn thấy Lục Hàm Hư tư chất siêu việt, tình cảnh lại đáng thương nên đã đem về nuôi dưỡng, coi như con đẻ, hết lòng truyền thụ mọi tuyệt học của mình cho y.

- Hàm Hư à? Truy cầu đỉnh cao không phải là việc gì xấu. Nhưng con nên nhớ phải luôn giữ vững bản tâm của mình. Đến đồng môn mà con còn muốn ra tay tương tàn như thế thì không phải rồi.

- Vâng, con biết rồi sư phụ.

Lý Đạo Tông dịu dàng khuyên bảo, Lục Hàm Hư cũng ra vẻ ăn năn. Thoáng chốc, mọi khúc mắc trong lòng hai người đã được xí xóa như chưa có chuyện gì xảy ra.

- Con nên nhớ mọi chuyện trên đời này đều có nhân quả của nó, đừng vì nhất thời mê lầm mà khiến cho tương lai phải hối hận.

Lý Đạo Tông vừa vỗ vai vừa khuyên nhủ Lục Hàm Hư, nhưng lão làm sao biết rẳng, khoảnh khắc hai từ “nhân quả” vừa thốt ra, thì trong đáy mắt Lục Hàm Hư liền xuất hiện một đạo sát khí đáng sợ. Đồng thời, răng gã cũng nghiến chặt. phát ra từng tiếng kêu ken két.

- Chưởng môn nhân, Mạnh Kỳ có việc khẩn cấp cần bẩm báo!

Đột nhiên đúng lúc này, tên đệ tử Mạnh Kỳ từ ngoài bước vào sảnh đường, vừa đi vừa lớn giọng nói.

- A, Lục đại sư huynh?

Bắt gặp tình cảnh hiện tại của Lục Hàm Hư và Lý Đạo Tông, Mạnh Kỳ hoảng sợ vội cúi gập đầu xuống, giả bộ như đang vái chào.

Lục Hàm Hư thấy thế cũng ngay lập tức chỉnh sửa lại trang phục, lau hết nước mắt, đứng dậy bên cạnh Lý Đạo Tông.

Lý Đạo Tông hỏi:

- Có chuyện gì?

Mạnh Kỳ vẫn không dám ngẩng đầu lên, đáp:

- Thưa chưởng môn, hôm qua tại khu phòng trọ dành cho những người tham gia đại hội vừa xảy ra một vụ án mạng. Năm thiếu nữ bị giết chết, hút sạch tinh khí trên người. Kẻ ra tay e rằng là người của ma đạo.

- Ngông cuồng, dạo này Thiên Kiếm tông ta quá xuống cấp, cho nên bị ma đạo hết lần này đến lần khác xem thường phải không?

Lý Đạo Tông đập bàn quát lớn, sau đó quay sang nói với Lục Hàm Hư:

- Hư nhi, chuyện này giao cho con. Nhớ xử lý thật dứt khoát vào. Lần này để ma đạo đột nhập vào tận tông môn giết người, hẳn đã để lại ấn tượng xấu trong lòng các đệ tử tham gia Đại Hội, với tình cảnh thiếu hụt nhân tài hiện nay, đây không phải chuyện nhỏ.

Lục Hàm Hư cúi người ôm quyền:

- Vâng con biết rồi.

Đoạn gã bước ra khỏi Lý Đạo các, Mạnh Kỳ cũng vội vã theo sau.

…………………………………………� �…….

- Ầm!

Lúc cả hai đến một góc khuất trong khu phía Nam. Lục Hàm Hư đột ngột quay người lại, hai tay núm lấy cổ áo Mạnh Kỳ, đẩy mạnh hắn vào bức tường đối diện. Vì lực đẩy của Lục Hàm Hư quá mạnh cho nên làm chấn thương đến lục phủ ngũ tạng của Mạnh Kỳ, khiến hắn hộc ra một ngụm máu tươi.

Mạnh Kỳ thở gấp:

- Lục đại sư huynh, đệ… đệ biết sai rồi!

- Sai? Ngươi đã làm gì sai?

Lục Hàm Hư nheo mắt hỏi lại.

- Ban nãy đệ không nhìn thấy gì, thật mà. Ban nãy đệ vừa vào thì đã thấy huynh đàm luận cùng chưởng môn.

- Còn dám nhắc lại?

Hai mắt Lục Hàm Hư lóe lên sát khí, gã quát lớn một tiếng khiến Mạnh Kỳ sợ đến vãi cả linh hồn.

Nhưng rồi Lục Hàm Hư hít sâu vào một hơi, lấy lại bình tĩnh, sau đó thả Mạnh Kỳ xuống đất, nhẹ nhàng nói:

- Mạnh sư đệ, vừa rồi ta nhất thời nóng giận, mong đệ bỏ qua.

Lục Hàm Hư đột nhiên thay đổi xưng hô làm Mạnh Kỳ càng sợ hơn nữa, hắn quỳ mọp xuống đất run rẩy đáp:

- Đại sư huynh, đệ quên hết rồi, đệ quên hết rồi.

- Không sao, sư đệ. Nào đứng lên, chúng ta đi thôi.

Lục Hàm Hư nở một nụ cười hiền hậu, đỡ Mạnh Kỳ đứng dậy, rồi cùng gã bước về phía Trấn Ma ngục.

…………………………………………� �………..

Trấn Ma ngục nằm ngay ở giữa lòng núi Thiên sơn.

Nơi đây chia làm ba tầng chính: Thượng vị ngục, trung vị ngục và hạ vị ngục.

Thượng vị ngục chính là dành cho những ma nhân, yêu đạo cấp cao, đã đạt tới Quy Nguyên cảnh như Mộc Vị. Còn Trung vị ngục dành cho kẻ cảnh giới Tiên Thiên, và tất nhiên hạ vị ngục chính là dành cho những tên lâu la, tu vi yếu kém, thuộc cảnh giới Thai Tức như Đoàn Ngọc.

Đoàn Ngọc lúc này đã bị nhốt vào trong một nhà giam ở nơi sâu nhất hạ vị ngục. Trong phòng giam của hắn còn có vị đại ca là Trương Cuồng.

Trương Cuồng sau khi Đoàn Ngọc bị bắt cũng không tránh khỏi số phận bị đám người Mạnh Kỳ bắt giữ, tống giam vào Trấn Ma ngục.

- Đại ca, là đệ đã làm liên lụy huynh.

Nhìn không gian ẩm thấp, chất đầy xương khô trong nhà giam, Đoàn Ngọc buồn bã nói.

Trương Cuồng sắc mặt vẫn như thường, không bộc lộ chút cảm xúc nào, chẳng biết gã đang nghĩ gì nữa. Thấy Trương Cuồng không trả lời, Đoàn ngọc hỏi lại:

- Huynh giận đệ ư?

Trương Cuồng lắc đầu:

- Có gì để giận. Muốn tu đạo, con đường xác định đã là trải đầy chông gai. Những tai họa thế này trong quá khứ ta đã gặp phải không biết bao nhiêu lần. Hiện tại, ta chỉ là đang nghĩ cách để thoát ra khỏi đây thôi.

- Nhưng mà đây là Trấn Ma ngục của Thiên Kiếm tông, đệ nghe đồn chỉ cần bắt vào đây thì đa phần đều thập tử vô sinh, bị giam cầm đến chết.

Những xương cốt xung quanh đã chứng minh cho những gì Đoàn Ngọc nói. Hình phạt của Thiên Kiếm tông dành cho ma nhân chính là bị giam cầm vĩnh viễn. Ngay cả sau khi chết, xương cốt vẫn bị trói buộc tại đây, không thể có một phần mộ tử tế.

- Đúng là có vẻ khó thật!

Trương Cuồng chỉ khẽ cười, trên khuôn mặt vẫn tràn đầy sự tự tin, dường như trên đời này chẳng có gì có thể làm cho gã sợ hãi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.