Đỉnh Thiên Truyền Thuyết

Chương 32: Bất lực



Quyển một: Việt quốc phong vân

Chương 31: Bất lực

- ---o0o----

Tác giả: Miên Lý Tàng Châm

Đoàn Ngọc nhắm mắt, luyện lại một lần những gì mà Trương Cuồng đã dạy. Đến khi hắn mở mắt ra, đột nhiên thấy Trương Cuồng nhìn chằm chằm mình, miệng dường như còn đang khẽ mỉm cười.

Hắn hỏi:

- Đại ca, huynh sao vậy?

Trương Cuồng cười:

- Đệ đệ, chúng ta quen nhau chưa quá ba ngày phải không?

- Vâng!

- Nhưng mà sao ta cảm thấy dường như chúng ta đã quen nhau từ rất lâu rồi thế, haha!

Trương Cuồng ngẩng mặt lên trời cười lớn. Tâm tư của gã tráng hán này trước nay Đoàn Ngọc luôn không thể nào nhìn thấu được.

- Đời người, quan trọng nhất không phải là ngươi đang đứng ở đâu, mà là ngươi đang đi về hướng nào. Đoàn Ngọc, nếu như hôm nay ta có mệnh hệ gì, hy vọng đệ hoàn thành mong ước của ta, hoàn thiện con đường tu luyện mới mẻ này, trở thành cường giả danh chấn bốn phương!

Gã hai tay nắm lấy hai vai Đoàn Ngọc lay mạnh.

Nghe những lời Trương Cuồng nói mà mắt Đoàn Ngọc cũng hơi nhòa, Trương Cuồng đang định làm gì hắn không rõ, nhưng nghe thì có vẻ không tốt chút nào.

- Đại ca, đừng nói gở. Chúng ta sẽ thoát được, rồi chúng ta sẽ trở thành một cặp huynh đệ tung hoành thiên địa, càn quét bốn phương.

- Haha, có thể lắm chứ.

Két! Tiếng cười của Trương Cuồng bị cắt ngang bởi tiếng mở cửa sắt phòng giam. Lục Hàm Hư cùng Mạnh Kỳ bước vào. Vừa nhìn thấy Lục Hàm Hư, trong lòng Đoàn Ngọc đã chấn động mạnh.

Lục Hàm Hư nhìn Đoàn Ngọc, mỉm cười:

- Chào! Tiền bối có khỏe không?

Đoàn Ngọc nghe vậy mà tắt tiếng, Lục Hàm Hư quả nhiên đã khám phá ra toàn bộ bí mật của Đoàn Ngọc. Đây cũng là điều tất nhiên, do kinh nghiệm Đoàn Ngọc quá non kém, không thể nào tránh khỏi tạo nên các sơ hở trong hành động của mình.

Lục Hàm Hư nhếch một bên khóe miệng, khom lưng cong gối, mặt sáp đến gần Đoàn Ngọc, cười tiếp:

- Sao vậy? Chẳng lẽ tiền bối quên vãn bối rồi sao?

Trương Cuồng biểu tình kỳ quái, khẽ hỏi Đoàn Ngọc:

- Đệ và hắn có quen biết sao?

- Câm mồm!

Đáp lại Trương Cuồng chính là một bạt tai của Lục Hàm Hư. Sắc mặt gã biến chuyển thành lạnh lùng, nhìn Trương Cuồng cười lạnh:

- Thứ phế vật như ngươi chưa xứng có tư cách xen vào chuyện của ta.

- Ngươi!

Trương Cuồng trừng mắt, hai nắm tay siết chặt, định phản kháng thì liền bị Đoàn Ngọc cản lại.

Hắn nói:

- Chuyện trước đây chỉ là hiểu lầm thôi. Mong Lục sư huynh lượng thứ, toàn bộ những thứ như Lưu Tinh kiếm, hay hộp nhân sâm kia ta xin tặng huynh tất, xem như bồi tội có được hay không?

- Ha ha!

Lục Hàm Hư nghe vậy cười vang, đoạn gã nheo mắt nhìn Đoàn Ngọc, hỏi ngược lại:

- Vụ án giết chết năm thiếu nữ kia có phải là do ngươi gây ra không?

- Là do ta gây ra!

Đoàn Ngọc chưa kịp trả lời thì Trương Cuồng đã đứng bật dậy, nhìn Lục Hàm Hư lớn tiếng.

Lục Hàm Hư nhìn thấy Trương Cuồng tuy chỉ là một tu sĩ Thai Tức nhưng vẫn dám cuồng ngạo trước mặt mình thì vô cùng tức giận. Gã không nói không rằng phóng thích uy áp của tu sĩ Tiên Thiên ra, đè lên người Trương Cuồng.

Nhưng điều làm gã bất ngờ hơn cả là Trương Cuồng vẫn đứng thẳng mình, vì Trương Cuồng cao hơn gã một cái đầu nên gã bị Trương Cuồng từ thế cao nhìn xuống, trong mắt vẫn chứa đựng sự kiêu ngạo vô cùng.

- Cứng đầu!

Lục Hàm Hư gia tăng uy áp đến đỉnh của Tiên Thiên, gần tiếp cận Quy Nguyên. Lần này quả nhiên Trương Cuồng bắt đầu chịu đựng không nổi, toàn thân run lên bần bật.

- Quỳ xuống cho ta!

Lục Hàm Hư quát lớn.

Nhưng Trương Cuồng nào có dễ dàng bị khuất phục như vậy. Tuy xương cốt toàn thân dưới uy áp ngàn cân của Lục Hàm Hư bắt đầu run lên từng tiếng lách cách, thậm chí tay chân cũng nổi gân xanh, nhưng Trương Cuồng vẫn đứng thẳng lưng, dùng thế cao hơn mà nhìn thẳng xuống Lục Hàm Hư.

- Hừ, nếu không phải thời gian tu luyện của ngươi dài hơn ta, thì ngươi đâu có tư cách thốt ra câu vừa rồi chứ!

Trương Cuồng hừ lạnh, trong mắt vẫn ẩn chứa một ý chí bất khuất. Trương Cuồng vốn đã là tu sĩ Thai Tức đỉnh phong, cộng thêm đã hoàn thành cảnh giới đầu tiên của võ đạo, dùng cả hai thứ dung hợp lại quả nhiên có thể chống chọi được với uy áp không tưởng này.

Câu nói của y làm cho Lục Hàm Hư nổi nóng, gã không màng gì nữa, phóng ra uy áp của tu sĩ Quy Nguyên. Uy áp bàng bạc tràn ra trong không gian phòng giam, đè lên cả người Đoàn Ngọc cùng Mạnh Kỳ.

Mạnh Kỳ bị uy áp đè nén chịu không nổi mà phải quỳ xuống, trong lòng thầm than vị đại sư huynh của mình quá biến thái. Chỉ dùng thời gian năm mươi năm mà có thể đột phá tới cảnh giới Quy Nguyên, quả là thiên tài có một không hai trong lịch sử Thiên Kiếm tông.

Đoàn Ngọc vì tu vi quá thấp mà càng thảm hơn, máu mũi máu tai của hắn ọc ra không ngừng, thậm chí xương hai bả vai còn bị chấn cho gãy nát. Uy nghiêm của tu sĩ Quy Nguyên quả nhiên không thể bị xúc phạm.

- Quỳ xuống!

Lục Hàm Hư trừng mắt quát lại lần nữa. Đây chính là lần đầu tiên trong đời Lục Hàm Hư gặp phải một tên cứng đầu như Trương Cuồng.

Trương Cuồng hai đầu gối hơi sụn xuống, nhưng gã cắn chặt răng, hét lớn một tiếng rồi lại tiếp tục đứng thẳng dậy, điên cuồng nói:

- Trương Cuồng ta đời này kiếp này không quỳ trời, không lạy đất, chỉ bái cha mẹ, chỉ kính trọng bản thân! Ngươi có tư cách gì bắt ta phải quỳ?

Đoàn Ngọc lúc này toàn thân xương cốt đã gần như bị chấn cho gãy nát. Ánh mắt hắn mờ dần, nhưng vẫn nhìn rõ bóng hình lúc này của Trương Cuồng, trong lòng nỗi lên một cảm giác đau đớn khôn tả.

- Mọi chuyện là do ta gây ra, muốn chém muốn giết thì cứ ra tay đi!

Sau câu quát này của Trương Cuồng, Đoàn Ngọc ngay lập tức chìm sâu vào trong hôn mê. Bên tai hắn chỉ còn vang vọng lại từng tiếng cười lớn của Lục Hàm Hư…

……………………………….

Đoàn Ngọc tỉnh lại. Thứ mà hắn cảm nhận được đầu tiên là một mùi thuốc nồng xông thẳng lên mũi của mình.

Khoảnh khắc hắn mở mắt ra thì thấy ngay gã Nam Vân mà hắn gặp ở quảng trường thành Hóa Long lúc trước.

Nam Vân đang đút thuốc cho hắn. Y nhìn hắn khẽ mỉm cười, nhưng đáp lại y chính là một cái hất mạnh làm đổ cả chén thuốc trên tay.

- Ngươi!

Nam Vân đứng bật dậy, thần sắc tức giận, rũ sạch nước thuốc dinh lên người, sau đó chỉ thẳng mặt Đoàn Ngọc mắng:

- Ngươi có biết chén thuốc này quý giá đến cỡ nào không? Lục đại sư huynh đã đến tận chỗ Nhị trưởng lão xin đan dược trị thương tốt nhất cho ngươi, chính vì vậy thương thế của ngươi chỉ mới một tháng mà đã lành lại nhanh chóng như vậy đó.

- Một tháng?

Đoàn Ngọc mơ màng, không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Đầu óc hắn hơi choáng váng, hắn định thần lại một lúc mới nhớ ra lúc trước Lục Hàm Hư đến phòng giam của mình, sau đó đụng độ với Trương Cuồng. Y phóng ra uy áp của tu sĩ Quy Nguyên đè ép Trương Cuồng nhưng không thành công, cuối cùng khiến cho Đoàn Ngọc bị vạ lây, xương cốt toàn thân bị chấn gãy nát.

Nam Vân hừ lạnh:

- Đúng, ngươi đã hôn mê một tháng tại Hạ Vị ngục này rồi. Đại hội tuyển chọn đệ tử cũng đã kết thúc từ lâu. Đại ca của ta là thủ hạ dưới trướng của Lục đại sư huynh, vì thế ta được cử đến đây săn sóc vết thương cho ngươi.

- Thế đại ca Trương Cuồng của ta đâu?

Đoàn Ngọc như phát điên, chồm tới định nắm lấy cổ áo Nam Vân, nhưng nhanh chóng bị y hất ra, làm hắn té nhào xuống đất.

- Đại ca của ngươi đắc tội với Lục đại sư huynh, lại còn là huynh thủ gây ra vụ huyết án của năm thiếu nữ vào một tháng trước. Xui xẻo cho hắn, trong năm thiếu nữ đó, có một người thuộc Bạch gia, một gia tộc tu đạo rất nổi tiếng tại Việt quốc. Đại ca ngươi đã bị giao cho người của gia tộc đó rồi.

- Không thể nào!

Đoàn Ngọc vừa nghe xong mặt mũi liền tối xầm lại.

Hắn quả thật là đã làm liên lụy đến Trương Cuồng quá nhiều. Trương Cuồng vốn dĩ không thù không oán với ai, thiên tư lại siêu việt, tuổi còn rất trẻ mà thậm chí đã nghĩ ra được con đường tu luyện mới của mình. Tương lai gã vốn rất sáng lạn, thành quả về sau ắt không thể nào tưởng tượng nổi. Nhưng chỉ vì một phút lầm lỡ kết giao với Đoàn Ngọc, liền liên tiếp phải hứng chịu vận đen về phía mình.

Hiện tại Trương Cuồng đã bị giao lại cho người của Bạch gia gì đó kia, khả năng bị giết chết để tế oan hồn thiếu nữ kia chắc chắn rất cao. Huống hồ đã qua một tháng…

Thấy Đoàn Ngọc nước mắt giàn giụa, Nam Vân cười nhạt:

- Nếu không phải vì ngươi còn chút công dụng với Lục đại sư huynh thì cũng toi mạng từ lâu rồi. Khóc lóc cái gì? Nếu thành khẩn khai những gì ngươi biết với đại sư huynh thì may ra vẫn còn một còn cơ hội được sống.

Đoàn Ngọc vẫn không phản ứng, chỉ lặng lẽ siết chặt hai tay, nước mắt không ngừng tuôn ra. Chưa bao giờ hắn cả thấy bất lực như lúc này.

Bây giờ hắn mới chính thức cảm thấy sức mạnh quan trọng như thế nào ở tu đạo giới. Kẻ có sức mạnh chính là kẻ nắm trong tay quyền phán quyết số phận của người khác.

Nếu như hắn có sức mạnh, thì đã Lục Hàm Hư đã không thể nào tính toán được hắn, thậm chí phải cuối đầu quỳ lạy hắn như lúc còn ở Tàng Kiếm tông.

Nếu như hắn có sức mạnh, thì đại ca Trương Cuồng đã không phải chịu tội thay hắn, để tiền đồ bị hủy diệt một cách dễ dàng thế này.

Chung quy lại đều là do hắn quá yếu, yếu đến mức không có cơ hội ngóc đầu dậy xoay ngược tình thế.

Nam Vân như hiểu được suy nghĩ của Đoàn Ngọc, lắc đầu than:

- Ngươi bây giờ đã hết hy vọng rồi. Đã bị giam vào trong hạ vị ngục của Thiên Kiếm tông thì đến thần tiên cũng không cứu được ngươi. Đừng trông chờ vào một cơ may nào khác. Hãy ngoan ngoãn phục tùng Lục đại sư huynh đi, dù sao lúc trước gặp mặt cũng xem như có duyên, ta sẽ vì ngươi mà năn nỉ đại sư huynh cho ngươi đi theo huynh ấy.

Nói xong Nam Vân quay lưng bỏ đi, để lại Đoàn Ngọc một mình cô độc trong phòng giam.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.