Đỉnh Thiên Truyền Thuyết

Chương 35: Thoát thân



Quyển một: Việt quốc phong vân

Chương 35: Thoát thân

- ---o0o----

Tác giả: Miên Lý Tàng Châm

Hạ Vị ngục tuy gọi là “hạ”, nhưng thật ra lại nằm ở tầng đầu tiên của Trấn Ma ngục. Cũng chính vì thế nhân số đệ tử Thiên Kiếm tông trấn thủ ở đây không những ít, mà lại vô cùng nhiều. Tuy vậy, đa số cũng chỉ là tu sĩ cảnh giới Thai Tức. Những tu sĩ cảnh giới cao hơn đều được dồn xuống dưới trấn thủ hai ngục chủ chốt là Trung vị ngục cùng Thượng vị ngục.

Đoàn Ngọc sau khi hạ gục được Nam Vâ, thì một mình lầm lũi từ từ đi lên thông đạo thoát ra khỏi Trấn Ma ngục. Trên con đường hắn đi còn tồn tại vô số các nhà giam khác, toàn bộ đều là các ma nhân yêu đạo tu vi Thai Tức bị Thiên Kiếm tông bắt được ngoài tu đạo giới.

- Nếu bây giờ một mình xông ra ngoài thì quá nguy hiểm. Tuy mình có lệnh bài của Lục Hàm Hư, nhưng những kẻ canh gác ắt hẳn cũng không phải ngu ngốc, bọn chúng mà thấy mình lạ mặt thì sẽ cản lại, đến lúc đó thì mọi công lao suốt ba tháng nay đều đổ sông đổ biển.

Trên đường đi, Đoàn Ngọc âm thầm tính toán. Chỉ ít phút sau, trên miệng hắn đã nở một nụ cười nhạt.

- Được lắm, đã thế Đoàn Ngọc ta sẽ khiến cho Thiên Kiếm tông này đại loạn một lần, để xem Lục Hàm Hư vui sướng thế nào.

…………………………………………� �……………….

Lục Hàm Hư ngồi chờ đến nửa đêm mà vẫn không có tin tức của Nam Vân truyền về.

Lòng gã nóng như lửa đốt, nếu bị ép buộc phải dùng Sưu Hồn thuật với Đoàn Ngọc, thì kết quả rất có thể khiến cho tâm trí Đoàn Ngọc nổi điên, ký ức mà Lục Hàm Hư cần cũng sẽ bị hư hỏng nặng nề.

Lục Hàm Hư thích sự lưỡng toàn kỳ mỹ, trừ phi không còn giải pháp nào khác, nếu không gã tuyệt đối không muốn mạo hiểm chút nào.

Đột nhiên từ ngoài cửa có tiếng la thất thanh. Lục Hàm Hư chưa kịp ngạc nhiên thì đã có mấy tên sư đệ chạy vào, hớt hải nói:

- Tiêu rồi Đại sư huynh, không biết vì nguyên nhân gì mà cửa phòng giam của Hạ vị ngục đã bị mở toang toàn bộ. Số lượng ma nhân tràn ra ngoài cũng hơn năm trăm tên. Số đệ tử thủ ở cửa Trấn Ma ngục quá ít ỏi nên không chống cự nổi, bây giờ ma nhân đã xông thẳng lên đỉnh Thiên Sơn làm loạn rồi.

- Đáng chết!

Lục Hàm Hư giận tới đỏ mặt. Vào thời khắc quan trọng này không ngờ còn xảy ra chuyện như vậy.

- Nhưng chìa khóa để mở ngục nằm ở trong tay Nam Vân cơ mà?

Lục Hàm Hư nhíu mày suy nghĩ. Sắc mặt hắn chợt biến đổi hẳn:

- Không xong! Mau huy động lực lượng, tới đàn áp ma nhân. Gặp đâu giết đó, không cần bắt chúng về nữa.

Vừa dứt lời Lục Hàm Hư đã nhanh chóng phi thân ra khỏi tòa bảo điện của mình, tay cầm Hạo Nhiên kiếm bay thẳng về Trấn Ma ngục.

……………………………

Đỉnh Thiên Sơn sau sự kiện hàng trăm ma nhân yêu đạo tràn ra quấy phá thì đã lâm vào hỗn loạn thật sự. Tuy những ma nhân yêu đạo này tu vi cảnh giới chỉ có Thai Tức, linh lực cũng cạn kiệt do lâu ngày không được hít linh khí, trong thân lại càng không có pháp bảo, nhưng vì số lượng quá đông nên không ai kịp khống chế.

- Giết! Thiên Kiếm tông đã giam cầm lão tử suốt mấy chục năm nay, hôm nay lão tử liều mạng với các ngươi!

- Giết! Máu nhuộm Thiên Kiếm tông!

Lúc này không trung máu tươi bắn tung tóe, khắp nơi đầy tiếng chém giết la hét cuồng loạn. Cảnh tượng địa ngục trần gian này quả là mong muốn của Đoàn Ngọc.

Đoàn Ngọc hiện tại đang giả trang thành đệ tử Thiên Kiếm tông, một tay cầm Lưu Tinh kiếm không ngừng khua loạn, hô hào la hét, nhưng thực chất chân lại chạy nhanh về đường xuống núi.

- Huynh đệ, huynh đệ, khoan đi đã!

Đột nhiên sau lưng Đoàn Ngọc có tiếng gọi. Hắn quay lưng lại thì thấy một tốp chừng mười ma nhân quần áo lam lũ rách rưới đang đứng nhìn mình. Một tên bước ra ôm quyền nói:

- Tại hạ Bùi Diệc, cảm tạ ơn cứu thoát của huynh đệ.

Gã này tu vi Thai Tức đỉnh phong, tuy bị giam cầm lâu nhưng khí tức vẫn khá mạnh, xem ra không phải hạng tầm thường. Đoàn Ngọc không muốn giây dưa với đám ma nhân này, nên gật đầu qua loa rồi nói:

- Không cần, đồng cảnh tương liên mà thôi. Mục đích ta thả các người ra, cũng chủ yếu là để bản thân chạy thoát.

Bùi Diệc thấy thế ánh mắt càng thêm khâm phục:

- Huynh đệ ăn nói thật sảng khoái.

Rồi gã tiếp:

- Huynh đệ chớ vội, dưới chân núi Thiên Kiếm có tồn tại trận pháp. Nếu không cẩn thận thì sẽ mất mạng như chơi đấy. Chi bằng để ta dẫn đường, cả bọn chúng ta sẽ cùng nhau thoát khỏi nơi đây.

Đoàn Ngọc nghi ngờ hỏi lại:

- Làm sao ngươi có thể biết rõ như thế?

Bùi Diệc đáp:

- Không dấu gì huynh. Xưa kia ta cũng là đệ tử Thiên Kiếm tông, chẳng may phạm phải chút tội ác, nên mới bị bọn chúng giam vào Trấn Ma ngục.

Thần sắc Bùi Diệc hiện lên vẻ căm tức, phẫn hận khiến Đoàn Ngọc cũng cảm thấy kỳ lạ. Hắn nhìn xung quanh liền thấy số lượng ma nhân đang ngày càng bị chúng đệ tử Thiên Kiếm tông áp đảo, xem ra nếu không nhanh thì khả năng bị bắt lại rất cao.

- Huynh đệ, đừng nghi ngờ. Nếu còn chần chừ nữa thì sẽ không kịp đâu.

Đoàn Ngọc cau mày, cuối cùng ánh mắt trở nên dứt khoát, hắn gật đầu. Bùi Diệc thấy thế cũng gật đầu đáp trả, gã khoát tay, chín tên ma nhân phía sau lưng liền cùng Đoàn Ngọc và gã lao xuống chân núi Thiên Kiếm tông.

…………………………..

- Lũ rác rưỡi! Cút!

Lục Hàm Hư hạ thân xuống Trấn Ma ngục, ngay lập tức xung quanh gã liền có hàng chục ma nhân lao tới tấn công. Nhưng hành vi này chẳng khác gì lấy trứng chọi đá, Lục Hàm Hư chỉ cần phất nhẹ ống tay áo. Không gian bốn phía đã nổi lên từng trận cương phong, đem thân thể của chục ma nhân này chém nát thành thịt vụn, làm máu me bắn đầy khắp nơi.

Cách ra tay ác độc của Lục Hàm Hư khiến cho đám ma nhân hoảng sợ, vội vã bỏ chạy, hoàn toàn không dám cản trở gã nữa.

Lục Hàm Hư bước nhanh vào phòng giam của Đoàn Ngọc, liền thấy Đoàn Ngọc vẫn ngồi dựa vào tường, tóc tai lòa xòa che kín mặt mũi. Gã trong lòng nổi lên nghi ngờ, vội đến vạch tóc Đoàn Ngọc ra, thì phát hiện đây nào phải tên lỳ lợm kia, mà chính là tên sư đệ Nam Vân của mình.

Lục Hàm Hư tức giận đứng thẳng dậy, cặp mắt nhìn về phía cửa phòng giam như muốn tóe lửa.

- Được lắm. Tên tiểu tử kia không những dám qua mặt ta, mà còn làm ra trò náo loạn này. Phen này thể diện của ta trước mặt chưởng môn xem như mất hết rồi.

Sau khi Lục Hàm Hư tiến giai Quy Nguyên cảnh thì Trấn Ma nguc đã thuộc quyền quản lý của gã. Bây giờ thấy tình trạng hỗn loạn thế này xuất hiện, gã làm sao không lo lắng cho được.

Thoáng chốc, vì thấy động tĩnh bên ngoài quá lớn, cho nên một số đệ tử cảnh giới Tiên Thiên đang canh gác dưới Trung Vị Trấn Ma ngục cũng bị đánh động, chạy lên thì gặp ngay Lục Hàm Hư.

Chỉ nghe Lục Hàm Hư nhắm mắt, phất tay nói:

- Các ngươi cứ việc lo canh gác tốt Trung Vị ngục và Thượng Vị ngục đi.

Chờ bọn người kia đi, Lục Hàm Hư mới mở mắt ra, trong mắt bắn ra những tia sáng lạnh lẽo:

- Hừ. Đêm nay ta phải đại khai sát giới. Đoàn Ngọc, để xem là chân ngươi chạy nhanh, hay là kiếm của ta nhanh.

……………………………

- Giết!

Đám người Đoàn Ngọc, Bùi Diệc như điên như cuồng một đường đánh giết xuống chân núi Thiên Kiếm. Đội ngũ của Bùi Diệc quả nhiên có thực lực khá mạnh. Sau khi giết được một số đệ tử Thiên Kiếm tông, thì nhóm người Bùi Diệc cướp luôn kiếm của chúng làm vũ khí của mình. Đoàn Ngọc cũng tung hết sức, hắn biết rằng, đây là giờ phút sinh tử, nếu nhân từ với kẻ địch thì chẳng khác nào tàn nhẫn với bản thân.

Khuôn mặt mười một người họ lúc này đã thấm đẫm cơ man nào là máu tươi, áo quần họ nhơ nhuốc, tóc tai cũng bù xù dính đầy mùi vị chết chóc. Nhưng họ không quan tâm, dưới sự chỉ đạo của Bùi Diệc, cả bọn không ngừng luồn lách, đi theo từng ngõ rẽ, để bằng cách nhanh nhất xuống được chân núi.

Đột nhiên cả bọn cảm nhận được từ đỉnh Thiên Sơn có một khí tức đáng sợ bộc phát ra. Luồng khí tức khủng bố này Đoàn Ngọc vô cùng quen thuộc, đó chính là khí tức của Lục Hàm Hư.

- Chạy mau, hắn mới thực sự là ác ma! Hắn đang giết tới đây!

Một đám ma nhân thần sắc sợ hãi, nét mặt tràn ngập sự kinh hoàng cũng chạy tán loạn xuống núi trong sự ngơ ngẩn của đám Đoàn Ngọc.

- Tên họ Lục kia đã thực sự nổi sát tâm rồi.

Khuôn mặt Đoàn Ngọc trở nên trầm trọng. Cỗ cảm giác bất lực vô hình lại trỗi dậy trong lòng hắn.

Với tốc độ giết chóc của tu sĩ Quy Nguyên cảnh, thì chả mấy chóc y sẽ làm đuổi được tới đây, và Đoàn Ngọc sẽ lại rơi vào tay y.

- Chẳng lẽ muốn đoạt lại tự do khó đến như vậy sao?

Đoàn Ngọc căm phẫn nói. Nhưng hắn nhanh chóng bị Bùi Diệc kéo đi, gã hối thúc:

- Nhanh lên. Thiên Kiếm tông đã dốc toàn lực đàn áp rồi. Nếu nhanh hơn chúng ta còn hai phần mười cơ hội sống sót. Chỉ cần thoát ra khỏi được Thiên Kiếm tông, ta có một chỗ giúp chúng ta tạm thời né được sự truy sát của họ.

Nói xong, cả bọn lại vắt giò lên cổ mà chạy.

………………………………………

Lục Hàm Hư dùng Hạo Nhiên kiếm chém từ trên cao xuống, chặt một ma nhân đứt thành hai khúc trong ánh mắt sửng sờ của đám đông ma nhân xung quanh.

- Bọn rác rưởi, dám phá kế hoạch của ta. Đáng chết!

Dứt lời, Lục Hàm Hư lại dùng tay bóp nát đầu một ma nhân khác khiến óc văng y tung tóe. Đám ma nhân thấy Lục Hàm Hư tàn bạo như vậy trong thâm tâm sợ hãi vô cùng, vội vã tháo chạy tán loạn.

Lục Hàm Hư không ngừng dùng thần thức đảo khắp nơi tìm kiếm khí tức của Đoàn Ngọc, nhưng thủy chung vẫn tìm không thấy. Có hiệu quả này là do tác dụng của Như Ý Tâm Kinh đem lại, Như Ý Tâm Kinh khiến khí tức của Đoàn Ngọc như hòa cùng hư không, bất cứ ai cũng không thể dò ra.

Khuôn mặt Lục Hàm Hư càng lúc càng trở nên lạnh lẽo, gã phát ra giọng nói ồm ồm, giọng nói truyền vào đầu mỗi tu sĩ Thai Tức ở đây bao gồm cả đệ tử Thiên Kiếm tông, gây cho họ sự đau nhức khôn tả:

- Đoàn Ngọc ngươi ở đâu? Mau ra đây!

………………………………………….

- Đoàn Ngọc!

Khoảnh khắc khi vừa nghe thấy hai từ này thì Đoàn Ngọc liền ngã quỵ xuống. Không biết Lục Hàm hư thi triển tà thuật gì mà khiến cho đầu óc hắn trở nên u mê, không còn khống chế được bản thân nữa.

Bùi Diệc thấy thế hốt hoảng, vội lấy kiếm chém một phát vào vai Đoàn Ngọc, khiến máu hắn phun ra tung tóe, nhưng nhờ đó Đoàn Ngọc mới nhanh chóng tỉnh táo lại.

- Cảm ơn.

- Không có gì.

Bùi Diệc nói tiếp:

- Vừa rồi có lẽ tên họ Lục kia ắt đã dùng tà thuật với huynh. Huynh nhớ tập trung giữ cho đầu óc minh mẫn.

Đoàn Ngọc gật đầu, trong cơ thể âm thầm vẫn chuyển chân khí xoay vần đến mức tối đa.

………………………………..

Mười một người đã xuống đến chân núi. Bởi vì lúc này Thiên Kiếm tông xảy ra đại loạn, nên cũng chẳng ai quan tâm canh gác nơi này nữa. Tất cả đều rất tự tin vào uy lực của trận pháp do chính tay các đại trưởng lão Thiên Kiếm tông sáng lập.

Nhìn đám sương mù lơ lửng trước mặt, Bùi Diệc trầm ngâm một lúc, cuối cùng dùng hai tay kết ấn, miệng lầm bầm đọc chú ngữ.

Theo giọng nói của Bùi Diệc, từ ấn quyết nơi tay hắn có một đạo ánh sáng bắn thẳng vào trong sương mù. Cảnh tượng tiếp theo chính là sương mù tách ra hai bên, tạo thành một cánh cửa nhỏ vừa đủ chỗ một người bước vào.

Bùi Diệc cười lạnh giải thích:

- Năm xưa ta cũng đã từng bị bắt đi gác cổng ở đây. Lúc đó ta vốn oán thán rất nhiều, không ngờ nay chính nhờ việc này mà bản thân được cứu.

Đoàn Ngọc mừng rỡ nhìn cánh cửa trước mặt, rồi quay sang nhìn Bùi Diệc bằng ánh mắt cảm tạ.

- Là ta nên cảm ơn huynh mới đúng. Không dài dòng nữa, mau đến nơi này ẩn thân, nếu không sẽ bị Thiên Kiếm tông truy sát tới.

Dứt lời, cả bọn bước vào cánh cửa sương mù rồi mất dạng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.