Phong quận nằm ở tận cùng phía Nam Việt quốc. Nơi đây thổ địa hoang dã, dân cư thưa thớt, núi rừng rậm rạp dàn trải đan xen. Cũng bởi vì địa hình như vậy, cho nên Phong quận cũng tồn tại vô số yêu ma quỷ quái, khiến cho bất cứ ai khi nói muốn đến Phong quận thì đều phải suy xét lại.
Nhưng đó chỉ là cách nghĩ của thường nhân. Còn đối với tu chân giả, Phong quận chính là một nơi lý tưởng để tu luyện bế quan.
Đám người Đoàn Ngọc chờ thêm vài ba ngày nữa, cho phong ba bên ngoài tu chân giới lắng xuống thì ngay lập tức khởi hành tới Phong quận.
Sau khí bốn gã kia tách ra thì hiện tại đám Đoàn Ngọc còn tất cả bảy người. Dẫn đầu đột hình lúc này chính là Bùi Diệc, đi thứ hai là Đoàn Ngọc, tiếp theo lần lượt là bộ ba Trần Lạc, Lý Bá, Lý Nham. Hai kẻ đi sau cùng còn lại chính là gã mập ú Tiểu Bàn và tên đầu óc không được bình thường Thiết Trụ.
Đến nằm mơ Đoàn Ngọc cũng không ngờ có một ngày mình lại phải đi chung với một đám người ma đạo, thậm chí là cộng tử cộng sinh với họ. Nhưng hắn cũng không còn cách nào khác. HIện tại hắn thân cô thế cô, nếu mạo hiểm đi cứu Trương Cuồng một mình thì đồng nghĩa với tự dấn thân vào con đường chết. Tuy tu vi bọn người Bùi Diệc đem so với Bạch gia cũng như lấy đá chọi trứng, nhưng có còn hơn không. Và hiện tại Đoàn Ngọc cũng chỉ có thể nhờ vả sáu người này.
Cuộc hành trình từ Thiên Kiếm tông xuống phía Phong quận kéo dài khoảng hai tuần. Sở dĩ lâu như vậy là vì cả bọn phải tốn thời gian đi đường vòng, cộng với luồn lách, tránh né tai mắt của Thiên Kiếm tông. Trong hai tuần này Đoàn Ngọc cũng chỉ tập luyện Thai Tức công, ngưng hẳn tu luyện minh tưởng và Như Ý Tâm Kinh.
Bởi vì phương pháp tu luyện Như Ý Tâm Kinh thật quá tà dị, phải đoạn hết lục căn cảm giác với thế giới bên ngoài. Mà xung quanh Đoàn Ngọc lúc này lại là sáu ma nhân hắn mới làm quen được chưa lâu. Hắn không thể nào mạo hiểm với họ được.
Tuy vậy, trong bọn nhờ có đến ba tu sĩ Thai Tức đỉnh phong là Bùi Diệc, Trần Lạc, Lý Nham chỉ điểm kinh nghiệm tu luyện Thai Tức công, mà hiện tại Đoàn Ngọc với công pháp này cũng tiến bộ rất nhanh. Chỉ vì chưa có đủ linh khí để hấp thu nên hắn chưa thể tiến giai thành tu sĩ Thai Tức tầng tám mà thôi.
Gã mập Tiểu Bàn nhìn mảnh bình nguyên hoang vu, sương khói dày đặc trước mặt, ngơ ngẩn hỏi:
- Chẳng lẽ muốn tới được Lý quận thì phải xuyên qua nơi này ư?
Lý Bá nghe vậy thì cười khinh bỉ:
- Còn dám nói ngươi là người của Ngô gia? Ngay cả việc muốn tới được Ly quận thì phải vượt qua Kinh Vô sơn của Phong quận mà cũng không biết sao?
Tiểu Bàn ấp úng trả lời:
- Ta… ta không rõ nữa. Lúc đó ta đi cùng với một vị thúc thúc trong tộc. Chúng ta đi bằng xe ngựa do bảy con Thần Phong mã kéo, do mãi nằm ngủ trong xe ngựa suốt cả ngày cho nên ta cũng không kịp quan sát đường đi.
Lần này, đến lượt gã điên Thiết Trụ có phản ứng mạnh:
- Nói nhảm. Thần Phong mã chính là một trong những loại thượng phẩm yêu thú của Yêu Linh Thánh Môn chúng ta, thường ngày chỉ có chưởng môn nhân mới có thể dùng nó đi lại. Thúc thúc của ngươi là cái thá gì.
- Thúc thúc của ta là…
Bùi Diệc lại là người phải đứng ra hòa giải:
- Thôi thôi, được rồi. Hiện giờ đã tới địa phận Phong quận, trước mắt tiễn Thiết Trụ về Yêu Linh Thánh Môn. Sau đó, sáu người sẽ cùng tới Ly quận, một là đưa Tiểu Bàn về nhà hắn, hai là giúp Đoàn Ngọc huynh đệ thám thính tình hình ở Bạch gia.
Đoàn Ngọc gật đầu. Theo như lời Bùi Diệc nói, thì cả hai đại gia tộc họ Bạch và họ Ngô đều sống ở Ly quận. Nếu như quả thật Tiểu Bàn là hậu nhân của Ngô gia, thì hy vọng cứu thoát được Trương Cuồng càng lớn hơn.
Lý Bá Lý Nham khi nghe nói phải tiễn Tiểu Bàn về Ngô gia thì đều hừ lạnh:
- Các ngươi còn tin lời tên mập này sao. Thôi được rồi, cứ quăng hắn đến Ly quận, sau đó mặc kệ hắn sống hay chết. Chúng ta cứ lo việc giúp đỡ cho Đoàn huynh đệ được rồi.
………………………………..
Yêu Linh Thánh Môn nằm giữa một cánh rừng rập rạp có tên Phi Vân sơn mạch.
Đám Đoàn Ngọc theo chỉ dẫn của Thiết Trụ chậm rãi đi vào sơn mạch này. Khoảnh khắc bọn họ vừa đặt chân vào thì từ trong sơn mạch vang ra hàng loạt những tiếng gầm thét, gào rú rống giận. Những âm thanh này quá khủng khiếp, chúng như những mũi dao cứa sâu vào trái tim người nghe, khiến cho đám Đoàn Ngọc chùn bước.
- Đừng lo sợ. lát nữa có gặp yêu thú, chỉ cần quát lớn tám chữ: Yêu Linh Thánh Tông, Nhất Thống Vạn Yêu là bọn chúng sẽ sợ.
Thiết Trụ dương dương tự đắc nói.
Quả đúng như lời Thiết Trụ, khi cả bọn đi thêm được chừng ba mươi bước nữa thì liền gặp ngay một con Hắc Sơn Hổ cấp một đang nhe răng múa vuốt trước mặt họ.
Thiết Trụ khẽ nhếch mép, biểu lộ vẻ mặt khinh bỉ, phất tay về phía con Hắc Sơn Hổ nói:
- Cút mau. Yêu Linh Thánh Tông, Nhất Thống Vạn Yêu!
Nào ngờ, con Hắc Sơn Hổ kia nghe xong vẫn chẳng có biểu tình gì. Nó nhìn Thiết Trụ gầm gừ một lúc rồi chợt ngẩng đầu lên trời gào lớn. Tiếng gào vang vọng khắp Phi Vân sơn mạch, khiến chim chóc trong rừng hoảng sợ bay đi tán loạn.
- Đừng sợ, nó đang chào mừng chúng ta đến với Yêu Linh Thánh Tông đấy.
Thiết Trụ vẫn dương dương tự đắc nói.
Chỉ ít giây phút sau, xung quanh cả bọn Đoàn Ngọc đột nhiên vang lên từng tiếng xào xạc mãnh liệt, khiến cho ai nấy hoảng sợ quay mặt lại tựa lưng vào nhau. Ngay khoảnh khắc tiếng gào của con Hắc Sơn Hổ kia chấm dứt, thì lập tức từ bốn phương tám hướng chợt xuất hiện hàng trăm con Hắc Sơn Hổ, có lớn, có nhỏ, thậm chí còn có một vài con mang khí tức đáng sợ của yêu thú cấp hai.
- Chuyện gì đây Thiết Trụ, chẳng phải ngươi nói là bọn yêu thú ở Phi Vân sơn mạch rất sợ câu “Yêu Linh Thánh Tông, Thống Nhất Vạn Yêu” sao?
Thân thể hai anh em song sinh Lý Nham và Lý Bá cùng lúc run lên từng đợt, hoảng sợ nhìn chằm đàn Hắc Sơn Hổ đang vây đông đảo xung quanh.
Thiết Trụ ngẩn người một lúc, nhưng vẫn giọng nói vẫn chắc nịch:
- Cứ tin lời ta. Ta nghĩ bọn chúng chỉ kéo anh em chú bác tới chào hỏi chúng ta mà thôi.
- Grào!!!
Con Hắc Sơn Hổ tới đầu tiên khi nghe Thiết Trụ nói vậy đột nhiên biểu tình tức giận, nhe cặp răng nanh sắc bén hướng Thiết Trụ gào lên một cái mạnh mẽ. Tiếng gào này làm Thiết Trụ giật mình, suýt nữa té ngửa ra sau.
- Chà, từ bao giờ lũ Hắc Sơn Hổ này học được cách chào hỏi thô bạo đến như vậy?
Lý Bá run rẩy nói:
- Hình như không ổn lắm. Ta cảm thấy ánh mắt đám yêu thú này nhìn chúng ta giống như ánh mắt của Tiểu Bàn lúc đang nhìn đùi gà vậy.
- Sao lại liên quan tới ta?
Tiểu Bàn không đồng ý hỏi lại.
Đoàn Ngọc trong lòng cũng có dự cảm không tốt. Đến khi hắn nhìn thấy đám Hắc Sơn Hổ bắt đầu thu hẹp vòng vây lại thì đã hiểu được ý đồ của của chúng. Chúng quả thật xem bọn hắn như là đùi gà!
- Toi rồi, lần này toi thật rồi, tên Thiết Trụ chết bầm ngươi hại chúng ta rồi!
Lý Nham và Lý Bá sợ đến phát khóc. Bùi Diệc cùng Trần Lạc vẫn biểu lộ khuôn mặt trầm trầm, tập trung quan sát nhất cử nhất động của đám yêu thú.
- Ta đếm từ một đến ba…
Ánh mắt Bùi Diệc vẫn dõi theo đám yêu thú, nhưng miệng bắt đầu đếm.
- Một…
Vòng vây của hàng trăm con Hắc Sơn Hổ quanh bọn Đoàn Ngọc bắt đầu bị xiết chặt dần lại, hiện chỉ còn bán kính tầm hai mươi thước.
- Hai…
Chỉ còn mười bước. Từng tiếng tim người đập bình bịch, Đoàn Ngọc thậm chí còn nghe rõ tiếng hai hàm răng Tiểu Bàn va lộp cộp vào nhau, cộng thêm dưới giày hắn có cái gì nóng nóng ươn ướt chảy vào. Hóa ra Tiểu Bàn vì quá sợ hãi mà tè cả ra quần, nước tiểu chảy lan sang cả giày của Đoàn Ngọc.
- Ba… Chia ra chạy!
Cả đám Hắc Sơn Hổ cũng đồng thời gào lớn, cùng lúc vồ tới bọn Đoàn Ngọc.
Bùi Diệc quát lớn. Từ thân thể đột ngột xuất hiện một màn kiếm khí màu xanh lam bắn ra xung quanh, khiến gần chục con Hắc Sơn Hổ cấp thấp bị trúng đòn bắn ngược ra sau.
Hai anh em sinh đôi Lý Nham Lý Bá cũng đồng thời hét lên một tiếng, mười đầu ngón tay của cả hai xuất hiện mười đôi móng vuốt đen dài như móng chim ưng, tung trảo về phía có ít Hắc Sơn Hổ bao vây nhất. Vì vừa mới thoát ra khỏi Trấn Ma Ngục, cho nên tạm thời trong bọn ngoại trừ Đoàn Ngọc có Lưu Tinh kiếm, thì cả bọn không ai có một binh khí đặc thù nào, chỉ đành dùng pháp thuật để tấn công đám yêu thú này.
Trần Lạc cười nhạt, tuy ra tay sau nhưng tốc độ đòn tấn công thậm chí còn nhanh hơn cả Lý Bá Lý Nham và Bùi Diệc. Chỉ thấy gã dùng cạnh bàn tay hướng đám Hắc Sơn Hổ chém mạnh một cái, từ không trung đột nhiên nổi lớn từng trận cương phong sắc bén, chém đứt đôi ba con Hắc Sơn Hổ trước mặt. Đây chính là Thiết Cát thuật nổi tiếng của Phong Tật đường trong Âm Ma điện. Sau khi xuất ra chiêu này xong thân hình Trần Lạc cũng nhảy lên, bay vọt qua đầu bọn Hắc Sơn Hổ trong ánh mắt ngỡ ngàng của bọn chúng rồi mất dạng.
- Thân thủ khá thật, Tiểu Bàn, Thiết Trụ, ta với các ngươi cùng đi!
ĐOàn Ngọc cũng không hề phản ứng chậm chạp. Hắn búng nhẹ hai ngón trỏ và ngón cái, tạo thành một con hỏa long dài hai trượng, đem con hỏa long vờn xung quanh thân thể để bảo vệ cho mình, sau đó hai tay kéo vai hai người Tiểu Bàn và Thiết Trụ bay lên trên một ngọn cây cao gần đó, nhảy từng bước qua những ngọn cây khác, thoát khỏi tầm mắt của bọn Hắc Sơn Hổ.
- Gào!
Đám Hắc Sơn Hổ chỉ là những yêu thú tụ tập thành đàn sống trên mặt đất, hoàn toàn không có khả năng bay lượn trên không, bởi thế nên đánh trơ mắt nhìn bọn Đoàn Ngọc đào tẩu.