Mặt đất rung động mạnh dưới tiếng gào rống khủng khiếp kia, làm cho cả thân hình Phong Vô Ưu và Trần Lạc loạng choạng suýt té ngã.
Nhưng cũng may mắn cho Trần Lạc là nhờ dịp này gã mới có thể thoát khỏi bàn tay của Phong Vô Ưu. Sau một phen giao thủ, Trần Lạc tự biết mình biết người, nhân lúc Phong Vô Ưu còn đang bị tiếng gào rống kia dẫn dụ thì gã đã động thân, nhanh chóng bay lên không trung, hướng phía nam chạy thẳng.
- Hừ! Định qua mắt ta sao? Liệt Phong kiếm, truy!
Phong Vô Ưu hai mắt quắc thước quay đầu lại nhìn về bóng lưng Trần Lạc, y đưa hai ngón tay chỉ lên, lập tức thanh phi kiếm của y lao tới đuổi theo sát Trần Lạc như hình với bóng. Đoạn Phong Vô Ưu mũi chân khẽ chạm đất, thân hình hóa thành cơn gió lướt nhanh về phía Nam.
……………………………….
- Grào!
Cách đó không xa, đám người Đoàn Ngọc cũng bị tiếng gào rống làm cho choàng mình thức tỉnh. Đoàn Ngọc đứng thẳng dậy, vẻ mặt nghi hoặc hỏi Thiết Trụ:
- Là tiếng của yêu thú nào vậy?
Thiết Trụ suy nghĩ hồi lâu, lát sau trên khuôn mặt chợt xuất hiện nét lo lắng.
- Cách đây hai mươi năm tiếng rống này cũng từng xuất hiện. Khi sư phụ ta nghe xong thì sắc mặt cũng đại biến, người vội vã cùng với thánh thú hộ tông và hai vị đại trưởng lão tiến vào sâu trong Phi Vân sơn mạch khoảng một ngày một đêm. Kết quả, sau khi trở ra sư phụ ta bị thương nặng, còn hai vị đại trưởng lão một chết một bị đánh đến tàn phế suốt đời. Riêng thánh thú hộ tông thì kể từ ngày hôm đó cũng không còn thấy xuất hiện.
- Yêu Linh Thánh Tông còn có Thánh thú hộ tông sao? Phải chăng là một yêu thú cấp ba?
Nghe Đoàn Ngọc hỏi, Thiết Trụ thở dài trả lời:
- Đúng vậy. Nếu xét về thực lực thì thánh thú hộ tông dường như còn mạnh hơn cả sư phụ ta. Gần như đã tiếp cận vô hạn với cấp bốn. Nhưng đệ tử trong tông rất ít ai có cơ hội nhìn thấy nó dù chỉ một lần, chỉ có ta là có diễm phúc may mắn được tiếp cận qua.
Đoàn Ngọc trong lòng kinh hãi không thôi. Chưởng môn Yêu Linh Thánh Tông cùng hai đại trưởng lão ắt chí ít cũng phải là tu sĩ Quy Nguyên cảnh, vậy mà hợp lực với thánh thú cũng không địch nổi sinh vật kia, vậy thì sinh vật đó phải đạt đến trình độ nào rồi? Chẳng lẽ lại là một yêu thú cấp bốn chính tông?
“Grào!”
Tiếng gào rống kia ngày càng gần với đám người Đoàn Ngọc khiến cả bọn biến sắc. Chỉ mới đây thôi không ngờ con yêu thú kia đã di chuyển nhanh đến vậy. Bọn Đoàn Ngọc sợ hãi vội vã đồng loạt đứng dậy định bọn chạy, nhưng đã không còn kịp nữa.
Từ sâu trong rặng cây um tùm phía sau lưng bọn họ, đột nhiên xuất hiện tiếng lá cây xào xạc cùng với tiếng cành khô bị đạp gãy. Chỉ trong chốc lát, rặng cây đã bị tách đôi ra, làm lộ nguyên hình một con quái thú khổng lồ hình thù kỳ dị đang hùng dũng bước tới. Quái thù này toàn thân màu tím sẫm, chỉ từ phần cổ trở xuống bụng là có màu trắng, hai hông tổng cộng có sáu tay nhỏ, sau lưng ba đôi cánh chừng mười trượng đang ra, còn phía trên là ba cái đầu dài ngoằn như đầu rắn. Tuy đầu và tay nhiều như thế nhưng quái thú này lại chỉ có một cặp chân duy nhất để đi lại, nhìn từ xa nó trông giống như là là một hỗn hợp gồm ba thân thể được ghép lại với nhau vậy.
- Grào!
- Không ổn, quả như truyền thuyết. Nó chính là Tam Đầu Long bế quan trong Phi Vân Sơn Mạch mấy nghìn năm nay, nghe sư phụ ta nói nó đã đặt một chân vào cảnh giới cấp bốn, chỉ còn đợi ngày đầy đủ yêu lực để đột phá mà thôi. Hiện tại, chẳng biết vì nguyên do gì mà Tam Đầu Long lại có vẻ giận dữ đến như vậy nữa.
Thiết Trụ kinh hãi nhìn con quái vật ba đầu thốt.
Đoàn Ngọc nhìn con Tam Đầu Long trước mặt mà chả biết phải nói gì. Chỉ có hai từ để diễn tả cảm xúc của hắn đối với Tam Đầu Long lúc này, đó là hai từ “Khủng khiếp!”. Con quái thú này quá mức khủng khiếp, nó chính là quái thú khổng lồ nhất mà hắn từng gặp phải cho đến tận bây giờ.
Tam Đầu Long sau khi tới trước mặt đám người Đoàn Ngọc thì cùng hướng ba cái đầu rồng to tướng dài ngoằn của nó về phía họ, khè mạnh một cái. Theo đó, một mùi thối nồng nặc cũng từ họng nó bốc ra, Thiết Trụ biến hẳn sắc mặt, vội quát lớn:
- Mau mau bế khí ngưng thở.
Đoàn Ngọc và Tiểu Bàn vội vã làm theo, nhưng khi Đoàn Ngọc nhìn sang bên cạnh thì liền thấy Trần Tư Tư cùng Bạch Phong khuôn mặt dần tím ngắt, ánh mắt trở nên mê man, toàn thân bắt đầu mềmnhũn như muốn gục xuống. Điều này cũng dễ hiểu, Trần Tư Tư chỉ là một phàm nhân biết võ công bình thường thôi, khó lòng tránh khỏi bị khí độc xâm hại cơ thể. Còn riêng về Bạch Phong, lý do là vì gã đã bị Đoàn Ngọc điểm huyệt đạo cho nên không thể tự vận công bảo vệ cơ thể được.
- Hai ngươi không thể chết!
Đoàn Ngọc vội vã ra hiệu, bảo Thiết Trụ ôm lấy Bạch Phong đang ngất xỉu kéo đi. Còn bản thân mình cũng nhanh chóng vác cô nàng Trần Tư Tư lên vai mà bỏ chạy.
- Grào! Phù!
Con Tam Đầu Long lại rống lên một tiếng, sau đó cái đầu bên trái há miệng ra, phun về hướng Đoàn Ngọc một cột lửa dài khổng lồ, cột lửa truy sát sau lưng, hơi nóng tỏa ra phần phật như muốn thiêu đốt hắn thành tro.
- Mẹ nó chứ, ỷ mạnh ức hiếp ta à.
Thương thế của Đoàn Ngọc vốn đã trầm trọng, nay bị hơi lửa của Tam Đầu Long sát vào nay lại càng trầm trọng hơn, từng lớp da sau lưng hắn bị đốt cháy đen thui rớt ra từng mảng, trông rất ghê tởm. Tuy vậy, hắn vẫn cố sức chuyển đổi tư thế, đem Trần Tư Tư đang vác trên vai xuống ôm vào lòng, để cô nàng khỏi bị tổn thương, đồng thời, khẽ dùng chân khí truyền sang người cô nàng, giúp cô ta ép chất độc ra ngoài.
Chỉ trong chốc lát Trần Tư Tư đã tỉnh lại. Cuối cùng chẳng biết cô nàng nghĩ gì mà cắn mạnh một cái ngay ngực trái Đoàn Ngọc khiến gã đau đến mức muốn kêu cha kêu mẹ.
- Cô điên à? Ta là đang cứu cô đấy!
Đoàn Ngọc tức đến hộc máu, đang không làm ơn lại mắc oán. Nhưng hiện tại không còn cách nào khác, Trần Tư Tư có liên hệ rất nhiều đến việc hắn có thể cứu Trương Cuồng ra không, vậy nên, hắn không thể nào bỏ cô ta lại được.
Hắn chỉ còn cách bộc phát đau đớn bằng cách mắng chửi không ngừng:
- Cắn đi, cắn cho thỏa thích vào! Rồi một ngày nào đó ta sẽ đè cô ra cắn lại! Ta nhớ cô cắn ta chỗ nào rồi đấy!
Khi nghe câu này Trần Tư Tư bất giác rùng mình, chắc có lẽ cũng sợ hãi nên mới từ từ nhả đôi môi anh đào của mình ra khỏi bờ ngực săn chắc của Đoàn Ngọc. Tuy vậy, ngực hắn giờ đây cũng in hình một vết răng sâu hoắm, khiến máu từ đó cũng chảy ra không ngừng.
Phía sau lưng bọn họ, Tam Đầu Long dường như đã phát điên, nó lại rống lên một tiếng kinh thiên động địa, hai cặp chân to tướng bắt đầu chạy khiến mặt đất rung lên ầm ầm, đuổi theo bọn Đoàn Ngọc.
- Cha mẹ ơi cứu con. Tiểu Bàn hứa từ nay sẽ chăm chỉ tu luyện, không để cha mẹ bận lòng nữa!
Kẻ làm cho mọi người không ngờ tới nhất chính là gã mập Tiểu Bàn. Gã mập thân hình vốn đồ sồ rửng mỡ, nhưng nào ngờ khi chạy trốn lại nhanh hơn tất cả mọi người, đôi chân thoăn thoắt nâng lên hạ xuống khiến Đoàn Ngọc hoa cả mắt, trong lòng thầm khen gã mập không ngờ vẫn luôn che giấu bản lãnh riêng.
Chợt nghe Thiết Trụ nói:
- Không xong, cứ thế này cả bọn sẽ chết mất. Chúng ta chia ra chạy phân tán sự chú ý của nó.
- Được!
Dứt lời, Đoàn Ngọc, Tiểu Bàn cùng Trần Tư Tư chia thành một đội rẽ sang hướng bên trái. Còn Thiết Trụ cõng Bạch Phong bỏ chạy theo hướng ngược lại.
Chiêu này quả nhiên có kết quả. Bọn Đoàn Ngọc vừa tẻ ra hai hướng thì Tam Đầu Long cũng như bị quán tính, hai bên đầu trái phải đồng thời phân ra đuổi theo, quên mất là chúng cùng nằm trên một cơ thể. Thân hình Tam Đầu Long hơi sửng lại một chút nhưng rất nhanh định hướng trở lại, cả ba chiếc đầu cùng hướng về Đoàn Ngọc gào to rồi rượt theo.
- Thật là xui con mẹ nó xẻo mà, aaaaaaaaaaaaaaaaaaa!
Đoàn Ngọc khóc rống, bên hắn là bên yếu đuối nặng nề nhất, vậy mà lại bị Tam Đầu Long chọn rượt theo, đúng là quá đen đuổi.
Rầm! Đoàn Ngọc cuối cùng cũng kiệt sức mà ngã quỵ xuống đất. Bản thân hắn đang bị trọng thương nặng mà còn phải ôm theo Trần Tư Tư nên việc thua cuộc cũng không có gì lạ. Tiểu Bàn tuy vẫn còn sức để chạy, nhưng khi thấy Đoàn Ngọc bị rớt lại thì không đành lòng, cuối cùng cũng cố gắng quay về vực Đoàn Ngọc dậy.
- Đoàn huynh, ngươi mau đứng dậy đi. Ngươi mà không đứng dậy thì chúng ta sẽ bị nướng thịt đó!
Tiểu Bàn nước mắt nước mũi dầm dề, hai mắt đỏ hoe nhìn về phía Tam Đầu Long.
Nhưng kết cục khi đối đầu với một yêu thú đã đặt nửa bước vào cấp bốn quả nhiên chỉ có một con đường chết. Tam Đầu Long rốt cuộc đã tới trước mặt bọn Đoạn Ngọc, Tiểu Bàn, Trần Tư Tư. Dùng sáu cặp mắt thao láo nhìn chằm chằm Tiểu Bàn, khiến gã mập sợ quá mà tè cả ra quần.
Tuy vậy, Tam Đầu Long vẫn không hành động gì khác thường, chỉ khẽ rít lên mấy tiếng. Trần Tư Tư run rẩy nói:
- Nó… nó hình như muốn hỏi chúng ta điều gì?
Đoàn Ngọc đã kiệt sức, cũng chẳng còn hơi để mà trả lời nữa. Hắn chỉ chăm chú nhìn lại vào sáu cặp mắt của Tam Đầu Long, thì chợt phát hiện ra ánh mắt quái thú lúc này sao mà thân quen lạ thường!
Đúng rồi! Nhớ lúc tại thành Hóa Long, Đoàn Ngọc đã từng cứu được một cậu bé suýt bị Trần Tư Tư thúc ngựa dẫm chết, khoảnh khắc đó hắn cũng thấy mẹ cậu bé có ánh mắt hệt như Tam Đầu Long lúc này vậy!
Nghĩ thế, Đoàn Ngọc dồn hết hơi sức trong người, hướng Tam Đầu Long nói một câu:
- Ngươi là đang nghi ngờ bọn ta bắt con của ngươi đi phải không? Ta biết ngươi thông linh, sẽ hiểu được những gì bọn ta nói. Ta xin thề, bọn ta chưa từng động tới con của ngươi!
Cả Tiểu Bàn và Trần Tư Tư đều kinh ngạc vì câu nói của Đoàn Ngọc, hai người quay sang Tam Đầu Long thì thấy nó dường như biểu tình trầm mặc, coi bộ là đang suy nghĩ gì đó.