Đỉnh Thiên Truyền Thuyết

Chương 52: Thái Cực Môn



Quyển hai: Bất đồng tuổi trẻ

Chương 52: Thái Cực Môn <code> ----o0o---- </code>

Tác giả: Miên Lý Tàng Châm

Đoàn Ngọc nhìn Bạch Vô Thiên xuất hiện từ đằng xa, thở dài một hơi:

- Rốt cuộc y cũng tới.

Đoạn hắn rút trong ngực ra cái mặt nạ hình quỷ dữ, quay sang đưa cho Trần Tư Tư bảo nàng ta đeo vào.

Trần Tư Tư tuy có hơi hậm hực, nhưng nàng biết mình đang nằm trong vòng kiểm soát của Đoàn Ngọc, nếu không muốn mất mạng thì chỉ còn cách phục tùng hắn ta.

Phía bên kia, Vô Thập Tam và Bạch Vô Thiên đứng nhìn nhau một lúc lâu, cuối cùng, Vô Thập Tam chậm rãi thốt:

- Ngươi… không phải đối thủ của ta!

Từng câu từng chữ đều vô cùng rõ ràng. Nhưng câu nói này dường như không chỉ nói với Bạch Vô Thiên, mà còn hướng đến toàn bộ tất cả những tu sĩ đang có mặt trong khu rừng.. Vô Thập Tam quả nhiên rất cao ngạo, y vốn không để ai trong mắt bao giờ.

Bạch Vô Thiên trước thái độ cao ngạo đó thì chỉ khẽ cười, nhẹ nhàng đáp lại:

- Đúng. Hiện tại ta chưa phải là đối thủ của ngươi…

Ngữ khí Bạch Vô Thiên chợt trở nên cứng rắn dứt khoát:

- Nhưng tương lai thì chưa chắc! Cho ta mười năm, ta nhất định sẽ đánh bại ngươi!

Cho ta mười năm, ta nhất định sẽ đem ngươi đánh bại!

Đây đích xác là một lời tuyên chiến!

Mọi người trong khu rừng đồng thời sửng sốt. Hôm nay không những được nhìn thấy dị tượng đây, mà đồng thời họ còn may mắn được chứng kiến lời hướng Vô Thập Tam khiêu chiến của Bạch Vô Thiên.

Vô Thập Tam nghe vậy chỉ cười nhạt, không nói gì thêm. Đoạn y liếc mắt sang Lưu Tĩnh đang đứng sau lưng Bạch Vô Thiên, ánh mắt như muốn bóp nát gã khiến Lưu Tĩnh vô cùng hoảng sợ.

Bạch Vô Thiên cũng hiểu Vô Thập Tam là muốn bảo mình tránh ra, đừng nên tham dự vào chuyện của y. Nhưng dị tượng xuất hiện, sắp tới sẽ có một trường tranh đoạt đẫm máu. Nếu cứ để cho Vô Thập Tam ngang ngược hoành hành bá đạo như vậy thì bảo vật mười phần sẽ rơi vào tay y rồi, trong lòng Bạch Vô Thiên đã thầm quyết định sẽ bảo vệ Lưu Tĩnh đến cùng, có thêm một người trợ giúp, về sau nếu thật sự phải đối đầu Vô Thập Tam thì gã cũng nắm chắc phần thắng hơn.

Vô Thập Tam như phát hiện ra ý đồ của Bạch Vô Thiên, trong đáy mắt lóe lên sát khí, tay trái chuyển sang nắm lấy chuôi kiếm, chuẩn bị động thủ.

- Khoan đã nhị đệ!

Chợt từ giữa bầu trời lại có một âm thanh vang vọng đến, mà khi nghe được âm thanh này thì toàn thân Đoàn Ngọc cũng run lẩy bẩy.

- Con bà nó, không phải đen vậy chứ.

Hắn vội kéo Trần Tư Tư lẩn người trốn vào trong đám đông tu sĩ, thầm hy vọng kẻ vừa xuất hiện sẽ không phát hiện ra mình.

Lục Hàm Hư thần thái phiêu dật tiêu sái, sau lưng đeo Hạo Nhiên kiếm từ trên không trung hạ xuống trước mặt Vô Thập Tam, ánh mắt ôn hòa nhìn y nói:

- Nhị đệ, dù sao Tinh Đạo tông cùng Vũ Hóa môn cũng là chỗ bạn bè lâu năm. Ngươi nên bỏ qua chuyện này, đừng làm mất hòa khí giữa hai tông môn chúng ta.

Thấy Lục Hàm Hư xuất hiện, mọi người trong khu rừng cũng đồng thời cúi đầu, hướng Lục Hàm Hư vái một vái:

- Chúng tu sĩ xin bái kiến Lục tiền bối!

Lục Hàm Hư sau khi nhận được kỳ ngộ lớn lao đến từ Hạo Nhiên kiếm thì tu vi tăng mạnh, hiện tại mọi người trong tu đạo giới đều đã biết Thiên Kiếm tông lại xuất hiện thêm một vị tu sĩ Quy Nguyên cảnh. Tu đạo giới tôn trọng kẻ mạnh, lấy cảnh giới làm bối phận. Vậy nên tuy Lục Hàm Hư còn trẻ, tuổi đời chưa vượt quá bốn mươi, ở đây không ít người nhiều tuổi hơn y, nhưng ai nấy cũng đành ngậm ngùi kêu một tiếng “tiền bối” mà thôi.

Người trung niên bên cạnh Đoàn Ngọc thở dài sườn sượt, ánh mắt có vẻ hồi tưởng, tuy vậy sau cùng cũng cúi đầu vái Lục Hàm Hư một cái thật sâu.

Vô Thập Tam lạnh lùng nói:

- Lục sư bá khách khí rồi. Ta vốn chưa bái bất kỳ ai tại Thiên Kiếm tông làm sư phụ. Luận về bối phận thì cũng chỉ xem như các đệ tử thông thường trong tông. Hai chữ “nhị đệ” này thật không dám nhận.

Lục Hàm Hư thở dài:

- Đệ vẫn cứng đầu như ngày nào. Sư phụ đối với đệ tốt như thế, chẳng lẽ vẫn không đủ để cho đệ thân thiết với người hay sao?

- Ta vốn là từ cục đá sinh ra. Trên thế gian này không thân không thích. Còn về việc chưởng môn cứu ta lòng ta luôn nhớ kỹ. Về sau, ta sẽ đồng ý đáp ứng ba yêu cầu của chưởng môn, dù cho chưởng môn có bắt ta phải chết, ta cũng quyết không nhíu mày.

Vô Thập Tam nói xong quay lại chỗ hồ nước, tiếp tục cuối xuống thăm dò nghiên cứu nơi này, tuy không nói gì về chuyện Lưu Tĩnh, nhưng ai cũng hiểu Vô Thập Tam đã nể mặt Lục Hàm Hư mà bỏ qua cho vị thiên tài Vũ Hóa môn này.

Lục Hàm Hư khẽ cười, tiếp đến quay sang chắp tay nói với chúng tu sĩ:

- Hôm nay Lục Hàm Hư ta đến đây là để chủ trì mọi việc, tuy tu vi ta thấp kém, nhưng cũng tự tin có thể bảo vệ mọi người nếu có dị biến xảy ra.

Nghe những lời này của Lục Hàm Hư mà chúng tu sĩ cũng cảm thấy yên tâm thêm vài phần. Dù sao dị tượng xuất hiện, đồng nghĩa với việc có bảo vật xuất thế hoặc di tích thời cổ mở cửa, bên trong ắt sẽ tồn tại rất nhiều nguy hiểm, có một tu sĩ Quy Nguyên cảnh bảo vệ thật không còn gì tốt hơn.

Nhưng mọi người thì vui mừng, còn Đoàn Ngọc thì lại đang rầu não không thôi. Nếu sớm biết Lục Hàm Hư sẽ tới đây thì có đánh chết Đoàn Ngọc cũng không vác xác tới nơi này. Tuy vậy, sự việc hiện tại nằm vào thế “đã rồi”, có than vãn cũng chẳng có ích chi. Nội tâm Đoàn Ngọc khẽ động, hắn vội vàng suy nghĩ cách để tránh thoát được Lục Hàm Hư.

Trần Tư Tư chợt mỉm cười nói:

- Ngươi đã bắt đầu biết sợ rồi phải không? Yên tâm đi, hiện tại chỉ cần ngươi thả ta trở về bên đại ca, ta sẽ nhờ đại ca bảo hộ cho ngươi, không ai có thể bắt nạt ngươi cả.

- Kẻ muốn bắt nạt ta, ngay cả đại ca ngươi cũng không dám trêu chọc đâu.

Đoàn Ngọc thở dài. Hắn đã thử suy nghĩ mọi cách, nhưng thật chẳng còn phương án nào hữu dụng. Hiện tại, hắn chỉ có thể tạm thời lẩn trốn vào đám đông, sau đó nếu di tích mở ra thu hút ánh mắt của mọi người, thì hắn sẽ có cơ hội để thoát thân.

Chét chét!

Đang suy tư, Đoàn Ngọc chợt cảm thấy gấu áo của mình đang bị bàn tay ai đó kéo kéo. Hắn ngạc nhiên nhìn xuống thì thấy một con khỉ đỏ, tay ôm trái trứng đang nhìn mình cười khì khì.

Ta ngất! Đoàn Ngọc như vừa bị trúng thuốc độc, mặt mũi tối xầm bật ngửa ra sau. Quả nhiên con khỉ đỏ chết tiệt này đã đem lại thêm xui xẻo cho hắn.

Một tiếng gầm kinh thiên phát ra từ phía sâu trong khu rừng, cảnh tượng tiếp theo là cây cối nơi đó đổ rạp toàn bộ, quái vật khổng lồ Tam Đầu Long như điên như cuồng bước ra, ba cái đầu rồng dài loằn ngoằn nhìn về phía Đoàn Ngọc khiến hắn kinh hồn táng đảm, không kịp suy nghĩ gì mà nắm lấy tay Trần Tư Tư bỏ chạy.

- Trả con cho ta!!!

- Không xong, là yêu thú cấp bốn, tất cả mau chạy thoát thân!

Ngay cả Quy Nguyên cảnh tu sĩ như Lục Hàm Hư mà khi thấy Tam Đầu Long cũng tái mặt, vội chỉ thị chúng tu sĩ vắt giò lên cổ mà chạy.

Tam Đầu Long thấy nhiều người như thế cản đường mình thì vô cùng tức giận, nó rống lớn một tiếng rồi cùng lúc giương ba cái đầu rồng của mình ra, cái đầu bên trái phun ra một cột lửa dài mấy chục trượng quét xuống các tu sĩ, còn cái đầu bên phải lại phun ra từng luồng khói độc đen ngòm, riêng cái đầu chính giữa thì lợi hại nhất, cái đầu này phun ra một cột nước màu xanh, nhưng cột nước này phun tới đâu cũng lập tức khiến tu sĩ nơi đó toàn thân khô héo, xương cốt bị ăn mòn toàn bộ.

Nhưng đúng lúc này dị biến xảy ra, cột sáng từ cái vòng tròn giữa hồ nước đột ngột từ màu trắng chuyển thành màu vàng rực, rồi lại từ màu vàng rực chuyển thành màu xanh biếc… Cứ như thế, cột sáng biến đổi đến bảy lần, tới lần thứ tám cột sáng mất hẳn đi, để lại một hư ảnh hình thái cực trắng đen lơ lửng chính giữa vòng tròn đá.

Bạch Vô Thiên khi nhìn thấy dị biến trên thì nhíu mày, lẩm bẩm:

- Thái Cực Môn? Đây chính là lối vào bí cảnh kia của Yêu Linh Thánh Tông?

Nhưng trong khi Bạch Vô Thiên còn đang trầm tư thì Vô Thập Tam đã nhanh như cắt phi thân bước vào Thái Cực môn này rồi biến mất.

- Quả không hổ danh đệ nhất thiên tài Việt quốc, phản ứng nhanh thật. Lưu Tĩnh huynh, Tần sư tỷ, Vương sư huynh, chúng ta cùng đi thôi.

Bạch Vô Thiên hướng bọn Lưu Tĩnh, Tần Tiên Nhân, Vương Thiền thốt. Sau đó, thân hình cũng nhanh chóng biến mất vào Thái Cực Môn.

Vương Thiền nhìn Lưu Tĩnh hừ lạnh một cái rồi cũng nắm tay Tần Tiên Nhân đi theo Bạch Vô Thiên.

Nhưng Lưu Tĩnh chưa vội đi, mà còn quay lại chúng tu sĩ đang chạy tán loạn nói lớn:

- Các vị đồng đạo. Tam Đầu Long chính là yêu thú cấp bốn, một khi nó đã nổi giận thì chẳng ai có cơ hội chạy thoát. Nếu muốn một con đường sống thì hãy cùng xông vào Thái Cực Môn này. Ở đó đã có Bạch Vô Thiên cùng Vô Thập Tam đi trước dò đường, các vị đừng lo.

Đoàn Ngọc đang quay lưng chạy chối chết nghe vậy thì bất giác quay đầu, tâm tư xoay chuyển thật nhanh. Quả thật, nếu tiếp tục bỏ chạy, so tốc độ với yêu thú cấp bốn thì hắn chết là cái chắc, bây giờ Thái Cực Môn kia đang ở rất gần, nếu có thể xông vào đó thì có lẽ tỉ lệ sống sót sẽ cao hơn nhiều.

Trên không trung, Lục Hàm Hư nghe Lưu Tĩnh nói thế thì cũng mặt mày cương nghị, toàn thân toát lên chính khí lẫm liệt, rút Hạo Nhiên kiếm ra quát lớn:

- Mọi người yên tâm xông vào trong Thái Cực Môn, Lục Hàm Hư ta sẽ cố gắng cầm chân con quái thú này!

Chúng tu sĩ nhìn hành động kinh thiên địa nghĩa của Lục Hàm Hư mà không kìm nổi xúc động, bất giác rơi lệ, sau đó hướng Lục Hàm Hư ôm quyền bái tạ rồi xông thẳng vào Thái Cực Môn.

- Không xong, tại sao ta không thể vào được!

- Hình như Thái Cực Môn này chỉ cho người tu vi dưới Tiên Thiên cảnh bước vào!

Chỉ ít phút sau, mọi người đã phát hiện ra một sự thật cay đắng. <code> Si tình chỉ vì vô tình mà khổ </code>

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.