Giờ khởi hành đã đến, Đoàn Ngọc, Hàn Thạc, Huyền Ẩn đạo nhân cùng Trần Tư Tư thu dọn đồ đạc lên đường.
Con khỉ đỏ Tiểu Hồng thì vẫn hiếu động như cũ, nó cầm trái trứng Tam Đầu Long lên tay rồi ung dung chạy đằng trước dẫn đường.
Suốt bốn năm nay Tiểu Hồng đã đem trái trứng chôn sâu dưới lòng đất, giờ đến lúc di chuyển mới đào lên, theo Đoàn Ngọc nghĩ là nó muốn ấp ra một con tiểu Tam Đầu Long. Việc này làm cho Đoàn Ngọc cao hứng không thôi, phải biết rằng Tam Đầu Long là một loại yêu thú có tiềm năng tiến giai thành yêu thú cấp bốn, ngang với Hóa Thần kỳ tu sĩ. Nếu hắn có một yêu thú khủng bố như vậy làm trợ thủ, há chẳng phải là có thể tung hoành Việt quốc không cố kỵ ư?
Nhưng mà đây chỉ là một loại mộng tưởng. Nên nhớ, yêu thú tuy tu luyện không gặp bình cảnh, nhưng thời gian để nó có thể tiến giai thật sự rất lâu, vài ngàn năm cũng không gọi là nhiều. Mà thọ nguyên tu sĩ thì chỉ có trong vài trăm năm ngắn ngủi, chờ con tiểu Tam Đầu Long chưa sinh ra đời này tu luyện thành yêu thú cấp bốn, chắc lúc đó Đoàn Ngọc đã thành nắm một xương khô rồi.
Hàn Thạc cúi đầu cung kính nói:
- Chủ nhân, phía trước mặt tầm ba dặm nữa có một khu hội đấu giá do Thương Minh mở ra, chủ nhân có thể dừng lại đó chốc lát để bọn thuộc hạ trao đổi ít linh thạch không?
Huyền Ẩn cũng gật đầu:
- Chúng thuộc hạ rất cần linh thạch để phục hồi linh lực đã mất, bằng không sẽ trở thành kẻ vô dụng, tạo thêm gánh nặng cho chủ nhân.
Đoàn Ngọc mỉm cười, vỗ vai Hàn Thạc nói:
- Hai vị huynh đệ, sau một tháng sống chung với nhau, ta cảm nhận được tính cách hai người cũng không xấu. Chẳng qua sống trong môi trường tu chân giới nên mới bị ô nhiễm mà thôi. Hai vị huynh đệ cứ yên tâm, chỉ cần tương lai hai người có biểu hiện tốt, ta sẽ giải trừ huyết khế, trả lại tự do cho hai người. Còn hiện tại, việc tới Thương Minh tùy ý các ngươi sắp xếp.
- Thật không?
Hàn Thạc, Huyền Ẩn nghe vậy thì mừng đến đỏ hoe cả mắt, đồng thanh hỏi. Từ trong đầu Đoàn Ngọc truyền đến một tia tin tức rằng hai người này là đang thật lòng cảm động.
Hắn cười đáp:
- Đương nhiên. Đoàn Ngọc ta chưa từng nói dối ai bao giờ.
Hàn Thạc và Huyền Ẩn đồng thời quỳ xuống, chắp tay nói:
- Đa tạ chủ nhân rộng lượng.
- Đứng dậy đi, về sau cứ gọi ta một tiếng Đoàn đệ là được, dù sao tuổi ta cũng nhỏ hơn hai người.
- Thế làm sao được, chi bằng chúng tôi sẽ gọi ngài bằng chúa công, như thế thuận tiện hơn.
Hàn Thạc ngẫm nghĩ một lúc rồi đưa ra ý kiến của mình. Đoàn Ngọc gật đầu:
- Được, cứ vậy đi.
Nói rồi hắn đi lên phía trước, sóng vai cùng Trần Tư Tư. Cô nhị công chúa này từ khi bắt đầu khởi hành tính tình dường như đã thay đổi hẳn, trở lại vẻ lạnh lùng kiêu sa như bốn năm về trước, cả ngày rất kiệm lời với Đoàn Ngọc.
Về vấn đề này hắn không những không buồn, mà trái lại còn thấy nhẹ nhõm. Dù sao tình cảm tồn tại giữa hắn và Trần Tư Tư rất phức tạp, nhưng nó dường như không phải tình yêu. Huống hồ, bây giờ điều quan trọng nhất đối với hắn lúc này không phải là việc trai gái, mà chính là xây dựng đại nghiệp cho chính bản thân mình.
Nhị công chúa thấy Đoàn Ngọc bước lên thì cười nhẹ:
- Ngươi đã học được cách thu phục nhân tâm từ bao giờ vậy? Nhớ khi xưa lần đầu tiên ta gặp ngươi. Bộ dáng ngươi rất thuần phác chân chất, chẳng hề có một chút giả tạo nào. Không ngờ chỉ sau vài năm, con người ngươi lại trở nên đầy dã tâm thủ đoạn như thế này.
Đoàn Ngọc lắc đầu cười đáp:
- Ai rồi cũng phải thay đổi thôi, cô chế giễu ta làm gì?
Hắn nhìn lên bầu trời trong xanh trên cao, tiếp:
- Nếu không muốn bị người khác chà đạp, nắm giữ vận mệnh của mình thì mình phải quyền thế hơn họ, mạnh mẽ hơn họ. Chính vì lúc trước ta vô dụng, nên từng người, từng người thân nhất bên cạnh ta mới bị kẻ khác ức hiếp. Từ đó ta đã thề sẽ phải đứng trên đỉnh cao nhất, phải nắm quyền lực cao nhất, để cho không còn ai dám bắt nạt người thân của ta nữa.
- Hừ. Ngụy biện.
Trần Tư Tư hừ một tiếng, bước đi càng nhanh hơn, bỏ mặc lại Đoàn Ngọc ở phía sau lưng.
……………………………..
Trụ sở của Thương Minh tọa lạc trên một con thuyền độc mộc. Con thuyền này lơ lửng trên không trung chừng bảy tám trượng, ngoài tác dụng làm nơi trú thân tạm bợ ra, thì đây cũng chính là một pháp khí cao cấp dùng để phi hành.
Ngẩng đầu lên nhìn con thuyền độc mộc, Hàn Thạc nói:
- Chúa công, muốn được vào bên trong thuyền, thì phải có một ít vật phẩm nộp cho Thương Minh để làm thế chấp.
Đoàn Ngọc gật đầu. Một tháng trước Đoàn Ngọc đã nhờ Tiểu Hồng hái về rất nhiều linh quả, thảo dược để dành cho việc trao đổi buôn bán tại Thương Minh, đây chính là lúc cần dùng tới chúng.
Vài khắc sau khi bọn Đoàn Ngọc tới dưới chân thuyền, thì từ thuyền có bốn tu sĩ hạ thân xuống, đưa tay ôm quyền nói:
- Quý khách có phải muốn tới Thương Minh để tham gia hội chợ buôn bán?
Đoàn Ngọc mỉm cười đáp:
- Đúng vậy. Đây chính là vật thế chấp ta đem tới. Mời các vị kiểm tra.
Nói xong Đoàn Ngọc lấy một túi linh thảo ra đưa cho bốn tu sĩ này. Bọn họ bảo cả đám Đoàn Ngọc đứng chờ một tí, đợi họ đem linh thảo này vào cho Dược Sư giám định rồi sẽ quay lại.
Trong lúc cả đám đang đứng chờ, thì từ hướng Tây đột nhiên cũng có một đoàn Biên Bức cánh đen kéo đến. Biên Bức chính là một loại yêu thú cấp thấp dùng để phi hành, ngoại hình nó giống dơi nhưng to hơn nhiều, sải cánh khoảng ba trượng, lưng đủ rộng để cho hai người cưỡi, Biên Bức tuy không có khả năng công kích nhưng tốc độ lại khá nhanh, vì thế rất được các tông môn gia tộc ưu chuộng. Nhưng cũng chỉ có các tông môn gia tộc mới có thể sở hữu loại yêu thú Biên Bức này thôi, bởi vì khả năng sinh sản của Biên Bức rất kém, cho nên giá thành rất đắt, tu sĩ bình thường căn bản không mua nổi.
Bọn Hàn Thạc, Huyền Ẩn khi nhìn thấy hơn chục con Biên Bức cánh đen hạ xuống thì nuốt nước miếng ừng ực, ra vẻ thèm thuồng.
- Thật là oai phong. Nếu như một ngày ta tích lũy đủ một ngàn viên hạ phẩm linh thạch, thì liền có thể sắm cho mình một con Biên Bức như thế này rồi.
- Một ngàn viên hạ phẩm linh thạch, ngươi hoang tưởng chắc. Chúng ta chăm chỉ săn bắt yêu thú trong vòng một năm mà số linh thạch kiếm được chưa tới năm mươi viên, đó là chưa kể phải phân ra dùng để tu luyện nữa chứ! Ngươi nghĩ bao nhiêu năm thì chúng ta mới có đủ số linh thạch để mua một con Biên Bức đây?
Đoàn Ngọc hừ nhẹ một cái, hắn nhìn về phía đàn Biên Bức kia thì thấy chúng cũng bình thường, chẳng có gì mà phải rộn ràng đến cỡ này:
- Đi bộ vẫn tự do hơn, được cái rèn luyện thể lực nữa. Nếu cứ lười biến suốt ngày ngồi cưỡi trên mấy con dơi đen kia thì sớm muộn cơ bắp chân tay cũng teo hết.
Trần Tư Tư trông thấy vẻ mặt khó coi của Đoàn Ngọc thì liền biết hắn đang ganh tị với đám người kia, chỉ khẽ bật cười.
Đám người đằng xa như nghe được câu chuyện của bọn Đoàn Ngọc, cũng đồng thời chỉ tay về phía bọn hắn, ôm bụng cười ngặt nghẽo.
Trong tiếng gió, Đoàn Ngọc loáng thoáng nghe được mấy câu.
- Ngươi nhìn xem đám tu sĩ thấp hèn kia, tên tu sĩ mặt khờ chính giữa là một phế vật Thai Tức tầng năm, không ngờ nương tử đi bên cạnh lại xinh đẹp đến vậy.
- Ai nói nhà ngươi đó là nương tử của hắn, hai tên tu sĩ bên cạnh đều là Thai Tức tầng mười một, thực lực mạnh hơn tên mặt khờ rất nhiều. Huống hồ, cô ả kia lại chỉ là một phàm nhân. Theo ta thấy, cô ta chỉ là dụng cụ để bọn chúng giải trí mà thôi.
- Chơi trò bốn người à? Biến thái quá vậy? Ta thấy con bé đó cũng được lắm, chúng ta lâu ngày cũng chưa đụng vào nữ nhân, hay là lát nữa qua đấy dùng vài viên linh thạch đổi lấy nó.
- Ý kiến hay đấy, ha ha!
Đoàn Ngọc sau khi nghe thấy những lời trên thì cực kỳ phẫn nộ, khuôn mặt đằng đằng sát khí hướng về bọn người kia:
- Dám nói lão tử mặt khờ ư? Từ thời cha sinh mẹ đẻ đến giờ ai cũng khen lão tử mặt mũi đẹp trai, thông minh sáng sủa, rất có khí phách đàn ông. Chỉ dựa vào mấy cặp mắt chó các người mà dám chửi ta xấu trai?
Hàn Thạc ánh mắt kỳ quái nhìn Đoàn Ngọc, sau đó hỏi:
- Chúa công, người nghe được gì vậy.
Thấy cả bọn chăm chăm nhìn mình, lại thêm Trần Tư Tư đang đứng bên cạnh, hắn lại nhớ đên mấy câu nói của đám người tông môn đại gia tộc kia, vì không muốn thêm phiền phức nên đành nén giận, vội vã kéo Hàn Thạc, Huyền Ẩn cùng nhị công chúa bước đi.
- Tiểu huynh đệ, làm gì đi nhanh thế!
Quả nhiên, khoảnh khắc Đoàn Ngọc định xoay thân thì từ phía sau liền có người phi thân lộn qua đầu hắn, rồi chặn trước mặt cả bọn.
Tên này thân hình mập mạp, lùn chũn nhưng cổ lại rất to và rộng, khiến khí thế của y không những không mềm yếu, mà ngược lại còn thêm phần dũng mãnh, uy nghiêm hơn. Qua khí tức của y thì có thể đoán chừng gã mập này tu vi khoảng Thai Tức tầng mười hai, tiếp cận đỉnh phong, đồng thời đã áp súc hơn sáu lần linh lực.
Đoàn Ngọc ánh mắt bất thiện hỏi:
- Có chuyện gì?
Gã mập cười cười, nhìn Trần Tư Tư đáp:
- Các vị bằng hữu, tại hạ rất có hứng thú với cô gái phàm nhân này, có thể trao đổi một chút được không.
- Không!
Đoàn Ngọc kéo tay Trần Tư Tư lại, đẩy cô lùi về phía sau lưng mình rồi nói:
- Cô ấy là bằng hữu của ta, không phải là thứ hàng hóa để trao đổi đâu.
Gã mập vẫn giữ nguyên nụ cười trên môi, cũng chẳng tỏ ra có gì phật ý:
- Không sao huynh đệ. Cứ thẳng thắng đi, ta không tin trên đời này không gì không thể mua được bằng tiền.
Đoàn Ngọc nghe vậy thì hai mắt trở nên sáng rực, gật đầu:
- Được! Vị đại ca mập này quả nhiên sảng khoái, vậy ta sẽ đưa ra một cái giá.
Khoảnh khắc chữ được vừa thốt ra thì khuôn mặt Trần Tư Tư cũng chuyển sang vẻ giận dữ, nghiến răng ken két.
- Ngươi! Tên lòng lang dạ sói này, ta thật đã nhìn lầm ngươi!
Đoàn Ngọc cười lạnh, không để ý tới Trần Tư Tư, mà chỉ giơ năm ngón tay lên trước mặt gã mập.
Gã mập thấy mọi việc thuận lợi thì cười tươi như hoa:
- Năm viên hạ phẩm linh thạch ư? Yên tâm, không vấn đề.
Đoàn Ngọc xua tay lắc đầu:
- Không. Đại ca nhầm rồi.
- Không lẽ là năm mươi viên? Cái giá này tuy mắc, nhưng ta vẫn có thể trả.
Đoàn Ngọc lại thở dài:
- Đại ca lại nhầm nữa rồi. Là năm triệu viên thượng phẩm linh thạch, ta sẽ đem cô gái này tặng cho ngươi.
- Ngươi?
Không những gã mập trở nên sửng sốt, mà ngay cả Trần Tư Tư đang đứng sau lưng Đoàn Ngọc cũng kinh ngạc không kém.
Gã mập chỉ hơi nhăn nhó một lúc, nhưng rốt cuộc vẫn giữ được vẻ hòa nhã, nói:
- Huynh đệ, không cần hẹp hòi vậy chứ. Chỉ là một phàm nhân thôi mà. Thế này đi, bọn ta chịu lỗ một chút, năm mươi viên hạ phẩm linh thạch, cho ta mượn cô ả một canh giờ, đợi khi bọn ta giải trí xong sẽ đem trả lại cho các ngươi. Thế nào.
<code> Si tình chỉ vì vô tình mà khổ
</code>