- Không xong rồi đại ca, có người xâm nhập vào thư phòng của huynh, thực lực của chúng rất mạnh, bọn muội cản không nổi.
Ngay vào thời điểm biến hóa trên người Tiểu Hồng đang diễn ra tới lúc quan trọng nhất, một giọng nói bỗng vang vọng lên từ phía đầu khu phòng, khiến Tống Nghĩa cùng chúng tu sĩ giật mình quay lại.
- Thanh Loan? Muội vừa nói có người đến cướp thư phòng của ta?
Tống Nghĩa kinh ngạc hỏi lại.
Cô gái bận y phục xanh lá cây có cặp mắt to tròn sắc sảo gật đầu, đoạn nàng nhìn Đoàn Ngọc nói:
- Huynh nghi oan cho hắn rồi. Hiện tại hãy mau cùng muội đến thư phòng vây bắt bọn chúng.
- Được! Đoàn huynh đệ, chúng ta cùng đi!
Tống Nghĩa không kịp nói lời tạ lỗi, chỉ vội vàng thốt một câu, sau đó kéo theo đám đông tu sĩ chạy nhanh về phía nơi giữa thương thuyền.
Đoàn Ngọc nhìn theo bóng lưng đám người Tống Nghĩa, Tống Thanh Loan, Bạch Hữu Tài hừ lạnh:
- Hừm, đúng là thứ con cháu thế gia có khác, coi mạng người như rơm rác. Nếu không phải cô ả kia tới kịp lúc thì lão tử chắc phải mang nỗi oan ức này xuống Hoàng Tuyền mà ăn dần rồi.
Hàn Thạc thở hỗn hễn chen vào:
- Vừa rồi chúa công dũng mạnh thật, lấy sức một mình địch trăm người. Lắm lúc tôi cũng không dám tin chúa công là một tu sĩ Thai Tức tầng năm.
Huyền Ẩn cũng gật đầu:
- Triền Ty Kình đã đạt đến cảnh giới đại thành chỉ sau một tháng. Thiên tư cỡ này quá mức khó tin rồi. Phải biết rằng Võ Đang phái chúng ta tuy nhỏ yếu, nhưng cũng đã truyền thừa gần ngàn năm nay. Sư phụ ta là tu sĩ Tiên Thiên trung kỳ, đã tu luyện Triền Ty Kình được hơn một trăm hai mươi năm, nhưng thủ pháp cũng chẳng thể hơn được chúa công.
Đoàn Ngọc được tâng bốc đến nỗi hai má ửng hồng. Hắn cười ha hả không ngừng:
- Phái Võ Đang sao? Được lắm, về sau ta cùng Hắc Thủ nhất định sẽ trợ giúp ngươi trở thành Tân chưởng môn của phái này!
Huyền Ẩn nghe vậy trong lòng liền mừng rỡ, tuy không biết cái “Hắc Thủ” mà Đoàn Ngọc nói lớn đến đâu, nhưng mà tên chúa công này đã mạnh miệng như vậy, thực lực “Hắc Thủ” kia chắc cũng không kém gì Ngũ gia Lục phái.
Hàn Thạc tò mò hỏi:
- Hắc Thủ? Cái tên này… nghe hơi lạ, chẳng lẽ đây là một thế lực ngầm ở Việt quốc ư?
Hàn Thạc định nói là chưa bao giờ nghe qua, nhưng sợ làm phật ý Đoàn Ngọc nên mới đổi lại thành “nghe hơi lạ”. Đoàn Ngọc được dịp khoác lác nên càng ra sức khua môi múa mép:
- Đúng vậy. Hắc Thủ có nghĩa là một bàn tay đen xuất hiện sau lưng khuynh đảo hết tất cả các thế lực ở ngoài sáng. Hắc Thủ ta hiện tại gồm có hai đường chính là Vạn Yêu Đường cùng Nghịch Thiên Đường. Mai mốt nếu Hàn Thạc ngươi chứng minh được tài năng luyện khí của mình, ta sẽ phá lệ mở cho ngươi thêm một đường gọi là Thần Binh Đường!
- Đa tạ chúa công hứa hẹn!
Hàn Thạc cũng như Huyền Ẩn, trong lòng hết sức vui mừng. Nghe tới việc thành lập “Thần Binh Đường” gì đó, thậm chí còn do chính bản thân mình làm chủ, Hàn Thạc tự nhiên cảm thấy bản thân thật vĩ đại.
Ồ không, vị chúa công kia còn vĩ đại hơn gã một chút. Hì hì.
Đoàn Ngọc đang cười ngoác hết cả mồm thì bỗng nghe Huyền Ẩn la lớn:
- Chúa công, Tiểu Hồng nó bị làm sao thế này, tự nhiên nằm bệt ra mặt đất run rẩy liên tục.
Huyền Ẩn vừa dứt lời, Đoàn Ngọc ngay lập tức chạy đến bên người con khỉ đỏ quan sát tình hình.
Bộ dáng Tiểu Hồng lúc này vẫn hệt như cũ, chỉ có điều toàn thân nó co giật liên hồi, hai mặt lại lim dim như đang hôn mê. Đoàn Ngọc vốn tưởng nó bị nội thương, nhưng khi đưa tay lên kiểm tra thì phát hiện ra không phải. Cuối cùng, vì không tìm ra nguyên nhân nên Đoàn Ngọc đành bảo Hàn Thạc bồng nó lên đưa về phòng trước.
Đoàn Ngọc thu lại vẻ mặt cười cợt đùa giỡn, nghiêm túc nói:
- Các ngươi hãy về phòng trước đi. Nhớ bảo vệ Tiểu Hồng cho cẩn thận. Ta còn có việc phải giải quyết.
Nói đoạn, Đoàn Ngọc nhìn về phía cuối thuyền, ánh mắt như xuyên thấu đến kho rượu của Thương Minh.
………………………………..
Vì có đại lượng tu sĩ bao vây tấn công nên đám người Âm Ma Điện không thể cướp được Phá Giới Thần Phù cất giấu trong thư phòng của Tống Nghĩa. Tuy vậy, bên phía Thương Minh thương vong cũng rất lớn, xấp xỉ gần ba mươi tu sĩ bị thương. Âm Ma Điện còn tồi tệ hơn, toàn bộ những người giả trang vào Thương Minh lần này đã bị giết sạch, chỉ còn lại vài ba mống tu vi cao cường nên đã đào thoát khỏi thương thuyền.
Tống Nghĩa tay cầm một lá bùa màu vàng đưa lên trước mặt ngắm nghía hồi lâu, sau đó thở phào ra một hơi, tinh thần cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
Tống Thanh Loan đứng bên cạnh ra vẻ tò mò hỏi:
- Phá Giới Thần Phù này rốt cuộc có công hiệu gì? Tại sao thế lực nào cũng muốn tranh đoạt nó vậy.
Tống Nghĩa đáp:
- Phá Giới Thần Phù này chính là một lá phù lục do Thương Minh cất công mua được từ Đại Lý quốc xa xôi, do đích thân tu sĩ cảnh giới Hoàn Hư luyện chế. Ở bên ngoài thế giới thực đã mắc, nhưng tại bí cảnh Man Hoang này nó còn đáng giá hơn vạn lần.
Gã tiếp:
- Phá Giới Thần Phù có thể giúp cho ba người nào đó thoát ra khỏi một bí cảnh bất kỳ mà quay về một địa điểm đã được chú định sẵn từ trước. Đại Lý quốc sở dĩ chế ra phù lục này, là vì sợ những đệ tử ưu tú trong nước xâm nhập vào các động phủ, bí cảnh không thành công mà bị giam cầm. Phá Giới Thần Phù lần trước Thương Minh chúng ta mua được hai lá, còn bên Phú Quý bang thì mua được duy nhất một lá. Thanh Loan, muội đã hiểu được mức độ quý giá của lá phù lục này chưa?
Tống Thanh Loan gật đầu:
- Thảo nào huynh dây dưa mãi mà không chịu trèo lên Giới Mang Sơn kia, muội còn tưởng huynh không muốn thoát ra ngoài, nào ngờ đã có sẵn quân bài bảo mệnh rồi.
Tống Nghĩa thở dài:
- Con người Tống Nghĩa ta không thích tranh đấu truy cầu lực lượng gì đó. Nếu không phải vì bất đắc dĩ thì ta cũng sẽ bỏ luôn chức danh “thiếu chủ” này mà thoát ra ngoài Việt quốc, ngao du bốn bể, sống một cuộc đời tiêu dao tự tại.
Tống Nghĩa quay sang nói lớn với chúng tu sĩ đang đứng ở xa xa:
- Được rồi. Cảm ơn các vị đã trợ giúp Thương Minh đánh tan lũ ma đạo, sau khi các vị về phòng Thương Minh chúng tôi sẽ tặng mỗi người một viên An Thần Đan có tác dụng bình ổn tâm cảnh.
- Thiếu chủ thật hào phòng. Xin đa tạ, xin đa tạ!
An Thần Đan vốn là loại trung cấp đan dược dành cho cảnh giới Thai Tức, cũng rất đáng giá. Thế cho nên khi vừa nghe Tống Nghĩa nói sẽ tặng mỗi người một viên thì ai nấy đều hớn hở, vội vã quay về phòng mình.
Tống Nghĩa thấy tất cả đã giải tán mới trò chuyện tiếp với Tống Thanh Loan:
- Muội hãy đến kho thuốc lấy ra một bình Bồi Nguyên Đan, loại đỉnh cấp đan dược đưa đến tận phòng gã họ Đoàn kia, nhớ xin lỗi cẩn thận.
- Hừ! Chỉ là một gã tu sĩ rách rưới yếu kém, việc gì mà phải cho hắn tận một bình Bồi Nguyên Đan đáng giá đến vậy!
- Muội nhầm rồi. Tên họ Đoàn này chỉ dùng sức của tu sĩ Thai Tức tầng năm mà đã có thể chống lại gần trăm tu sĩ vây quanh. Thậm chí còn có thể thuần phục được Địa Hỏa trung cấp cuồng bạo. Bí mật trên người hắn không đơn giản chút nào.
Tống Thanh Loan mở to hai mắt, hỏi:
- Huynh không phải định dỗ ngọt hắn rồi giết người đoạt bảo đấy chứ?
- Muội nghĩ đi đâu thế? Tống Nghĩa ta là con người thủ đoạn đến thế sao?
Tống Nghĩa nghe em gái nói vậy thì hừ lạnh, ra vẻ tức giận xoay người bỏ đi.
…………………………..
Đoàn Ngọc một đường đi thẳng tên kho rượu của thương thuyền.
Hắn không lo lắng lắm về sự an toàn của Trần Tư Tư. Bởi vì chứng kiến thực lực của hắn mạnh mẽ như vậy, bọn người Âm Ma Điện kia nhất định sẽ giữ Trần Tư Tư làm vật để uy hiếp, ép hắn làm theo mệnh lệnh của chúng.
Nhưng mệnh lệnh mà chúng giao cho hắn sẽ là gì? Không lẽ là đi trộm Phá Giới Thần Phù kia?
Đáp án mà Đoàn Ngọc cần đã nhanh chóng được hé lộ khi hắn mở cửa kho rượu ra.
Cô gái áo đen đeo khăn che mặt đang đứng đợi hắn từ bao giờ. Tay phải ả ta bóp chặt cái cổ trắng ngần nhị công chúa, chỉ cần Đoàn Ngọc có biểu bất bình thường thì nhị công chúa trong nháy mắt sẽ mất mạng.
Cô gái thần bí lên tiếng:
- Có vẻ như ngươi đã lường trước mọi chuyện? Ngươi cũng thông minh lắm!
- Ta ngoài thông thì còn đẹp trai nữa, cô biết quá muộn rồi.
Đoàn Ngọc cười nhẹ đáp. Hắn nói luôn vào vấn đề chính:
- Điều kiện thả cô ấy ra là gì?
Khóe mắt cô gái che mặt thần bí lại nhếch lên tựa như đang cười. Từ ánh mắt cô gái thần bí toát ra vẻ ướt át, khiến thần thái nàng ta trở nên phong tình vạn chủng, cộng thêm thân thể mê hồn ở dưới, Đoàn Ngọc thật sự bị khoảnh khắc này của cô ta hớp hồn.
- Di!
Trong lúc Đoàn Ngọc đang trở nên mụ mẫm thì bỗng có một luồng khí mát lạnh không rõ xuất phát từ đâu chảy tới làm thanh tĩnh đầu óc hắn.
- Là Mê Hồn Thuật của ma môn!
Đoàn Ngọc hừ lạnh, giật mình lui lại mấy bước, nhìn cô gái thần bí với ánh mắt đầy phẫn nộ:
- Ta đã chủ động hợp tác, không ngờ ngươi vẫn muốn hại ta?
- Chỉ là thử công tử một chút thôi, làm gì mà phản ứng dữ dội thế.
Cô gái thần bí cười cười, nhìn sang Trần Tư Tư sắc mặt trắng bệch đang nằm trong tay mình nói:
- Đi thẳng vào vấn đề nhé. Chỉ cần công tử trong vòng ba ngày có thể lấy được Phá Giới Thần Phù, ta sẽ lập tức thả cô ả phàm nhân này ra. Còn nếu công tử có ý định bỏ trốn hay chậm trễ nhiệm vị gì đó thì rất đơn giản, ta sẽ trực tiếp hóa kiếp cho cô ta.
Cô gái thần bí nói đoạn liền vận lực vào tay bóp mạnh một cái, lập tức Trần Tư Tư phun ra một búng máu tươi, thần sắc càng thêm thê thảm.
- Ngươi…
Đoàn Ngọc tuy vô cùng tức giận nhưng sau cùng vẫn phải đè nén cảm xúc, thỏa hiệp:
- Được! Trong ba ngày ta nhất định sẽ lấy được Phá Giới Thần Phù. Nhưng nếu lúc đó mà ma môn các ngươi vẫn không thả Tư Tư, thì ta thề có trời sẽ truy sát người Âm Ma Điện đến tận cùng.
- Hừm. Việc ấy e rằng công tử chưa làm nổi đâu.
Cô gái thần bí nhẹ nhàng mỉm cười, khoát tay một cái, Trần Tư Tư bỗng biến thành một luồng sáng xanh biếc bay vào chiếc vòng nơi cổ tay cô ta.
- Tạm thời đành giam giữ Tư Tư muội muội trong Khu Thú Quyển, nô gia chờ công tử đem vật đến trao đổi.
Cô gái thần bí cười khúc khích từng tiếng, sau đó thân hình đột ngột hóa thành một luồng khói đen biến mất trong không trung, để lại một mình Đoàn Ngọc đứng sửng sờ tại kho rượu.
- Khu Thú Quyển? Khinh người quá đáng!
Đoàn Ngọc nhìn về nơi cô gái thần bí vừa biến mất mà nghiến răng ken két, nắm đấm hai tay siết chặt phát ra từng tiếng rốp rốp kinh khủng.
Lần này hắn đã thực sự nổi giận rồi! Cái cảm giác người con gái cạnh mình bị kẻ khác bắt nạt khi dễ mà mình lại không làm gì được thật đáng hận!
Trong khoảnh khắc Đoàn Ngọc nổi nóng, từ trên giữa trán hắn đột nhiên xuất hiện ấn ký ma chủng hình dáng ngọn lửa đen ba đỉnh. Nhưng ấn ký ma chủng này chỉ kịp lóe lên trong tích tắc rồi biến mất. Thay vào đó là một luồng khí mát lạnh như nước suối chảy vào trong đầu óc Đoàn Ngọc, khiến hắn khôi phục sự bình tĩnh.
Đứng tại nhà kho trầm mặc lúc lâu, Đoàn Ngọc lắc đầu thở dài rồi đành xoay lưng bước đi, quay về gian nhà kho mà bọn Hàn Thạc, Huyền Ẩn đang chờ mình.