Bóng đêm đã lan tỏa lên đến bậc thang thứ ba mươi sáu, đây cũng chính là vị trí Đoàn Ngọc đang đứng hiện tại.
Hắn lê từng bước thật chậm. Xung quanh hắn không có bất cứ thứ gì ngoài những xác chết đang đứng ngây ngốc, cặp mắt trắng dã vô hồn nhìn trơ trơ về phía trước.
Có lẽ, ngay đến tận giờ phút cuối cùng của cuộc đời, những người này cũng không hiểu rõ tại sao mình lại phải chết.
Si!
Một luồng si niệm mù mờ không rõ ràng từ cơ thể những người này thoát ra, hòa vào một luồng khói màu xám cũng xuất phát từ thân thể của họ. Hai thứ này bốc lên cao, cuộn lại từng vòng trong không trung, sau đó chui thẳng vào ấn ký ma chủng trên trán Đoàn Ngọc. Theo đó, linh lực trên người hắn cũng tăng một cách dữ dội. Có điều, vì quang cảnh nơi Đoàn Ngọc đang đứng quá tối tăm mờ mịt cho nên cũng không ai thấy được sự kiện này.
Nhưng khuôn mặt Đoàn Ngọc vẫn không bộc lộ chút cảm xúc nào, hắn chậm rãi giơ chân bước lên bậc thang thứ ba mươi bảy.
Chào đón hắn chính là một luồng áp lực kinh khủng đè lên thân thể, khiến xương cốt trên người hắn chùn xuống, va vào nhau vang lên từng tiếng lách cách dễ sợ. Nhưng mặc kệ thân thể có xảy ra chuyện gì, hắn vẫn cứ không ngừng tiến tới.
Vĩnh viễn tiến lên, đây cũng là một trong những loại si niệm chấp nhất của Ma Chủng.
Khoảnh khắc Đoàn Ngọc đặt chân lên bậc thang thứ ba mươi tám, thì lỗ chân lông toàn thân hắn cũng ứa máu, từng giọt máu theo da thịt chảy xuống, tạo thành một vũng lớn trải dài dưới đất.
- Ngươi điên rồi. Mau dừng lại, nếu còn bước tiếp ngươi sẽ chết đấy!
Đúng lúc này, bên tai Đoàn Ngọc chợt vang lên giọng nói của Hắc Phong.
Nhưng hắn vẫn tỏ ra không quan tâm, ấn ký ma chủng trên trán càng thêm đen. Chân phải hắn tiếp tục bước lên bậc thang thứ ba mươi chín, lần này áp lực mạnh đến nỗi khiến cho thất khiếu của hắn bắt đầu chảy máu, vì linh lực tồn tại trong cơ thể quá lớn, vượt quá giới hạn cho phép nên kinh mạch cũng bắt đầu xuất hiện vết nứt, xem chừng chỉ ít lâu nữa thôi sẽ chính thức rách toạt ra!
Nhưng có một điều vô cùng kinh ngạc diễn ra trong lúc Đoàn Ngọc đang liều mạng bước lên.
Linh lực trong cơ thể hắn dưới áp lực kinh khủng kia thì đã bắt đầu nén lại. Tu vi của Đoàn Ngọc hiện tại vốn là Thai Tức tầng một, áp súc tám lần giờ đang bắt đầu thay đổi một cách chóng mặt!
Ầm một tiếng, tu vi Đoàn Ngọc chính thức từ giai đoạn áp súc tám lần thẳng lên chín lần!
Nhưng sự kiện này không khiến Hắc Phong cảm thấy vui chút nào. Y cảm nhận được khí tức của Đoàn Ngọc đang yếu dần đi theo những bậc thang, chỉ cần mũi giày hắn chạm tới bậc thang thứ bốn mươi tám thì hắn sẽ chết ngay lập tức.
- Đoàn Ngọc, mau dừng lại. Ta là Hắc Phong đây! Nếu ngươi còn cố gắng thì sẽ bị áp lực khủng khiếp kia đè chết đấy!
Cộp! Tiếng Hắc Phong vừa dứt, bàn chân Đoàn Ngọc đã đặt lên bậc thứ bốn mươi sáu!
Xung quanh bậc thang này có đến hơn hai mươi tu sĩ đang đứng, khoảnh khắc Đoàn Ngọc bước lên thì toàn bộ những tu sĩ này đều chết sạch. Xác chết của họ giống như một con mồi ngon bị quái vật bóng tối trùm lên rồi mất hẳn.
Phụt!
Đoàn Ngọc miệng trào máu, hai mắt đỏ ngầu, si si dại dại tiếp tục bước lên bậc thang thứ ba mươi bảy! Hắn dường như không quan tâm đến cái chết, hoặc cũng có thể, thứ hắn muốn… chính là cái chết!
- Đoàn Ngọc, tỉnh lại!
Bên tai, Hắc Phong vẫn không ngừng kêu gào la hét. Y không hiểu vì sao Ma Chủng lại muốn tự đưa mình vào con đường chết như vậy!
- Hết thật rồi! Hết thật rồi!
Khoảnh khắc Hắc Phong nhìn thấy mũi bàn chân của Đoàn Ngọc chạm tới bậc thang thứ bốn mươi tám thì liền thở dài, trong lòng trỗi lên một nỗi thất vọng vô cùng. Những cố gắng của y đem từ Ma Giới sang Nhân Giới chỉ vì một giây phút điên rồ này mất sạch!
- Hả!
Nhưng điều làm Hắc Phong bất ngờ hơn cả là chân Đoàn Ngọc tuy đã đặt lên bậc thang thứ bốn mươi tám, nhưng hắn vẫn không sao! Áp lực từ Giới Mang Sơn tỏa ra bỗng biến mất, không còn đè ép lên người hắn nữa. Cùng lúc, những luồng tử khí cùng si khí từ những tu sĩ mới chết ở bậc thang thứ bốn mươi tám cũng bị hút vào ấn ký Ma Chủng, khiến sinh cơ trong người Đoàn Ngọc vốn đang cạn kiệt bỗng tăng lên ngùn ngụt.
Ánh mắt Đoàn Ngọc mờ mịt nhìn lên bầu trời đen tối trên đầu, khóe miệng hắn tuy đang có máu rỉ ra nhưng chợt nở một nụ cười châm biếm:
- Các người không dám giết ta. Bởi vì… ta chính là hắn!
Giới Mang Sơn vẫn sừng sững bất động, từng luồng gió lạnh trên bầu trời khẽ lướt qua khiến lòng người lạnh buốt, dường như đây chính là câu trả lời của nó dành cho hắn.
…………………………
Bùi Diệc chăm chú nhìn lên quan sát tình hình bên trên, nhưng không thể phát hiện ra thứ gì đáng ngờ.
Chợt gã cảm giác sau lưng có một thứ gì đó nguy hiểm khôn tả đang tiến lại. Bùi Diệc quay ra sau thì thấy một người thanh niên áo xanh đang đi thật nhanh tới chỗ mình. Gã kinh ngạc hỏi:
- Lưu Tĩnh?
Chỉ thấy Lưu Tĩnh khẽ cười, dừng lại đáp:
- Ngươi chính là Bùi Diệc, tu sĩ Tiên Thiên của Thương Minh? Xem ra thực lực cũng không tệ. Có điều, đáng tiếc, đáng tiếc...
Bùi Diệc nhíu mày, hỏi lại:
- Đáng tiếc cái gì?
- Đáng tiếc là gặp phải ta!!
Khi chữ “ta” vừa xuất ra, ánh mắt Lưu Tĩnh chợt lóe lên, thân hình y hóa thành một con rồng gió cuốn thẳng tới trước mặt Bùi Diệc.
Bùi Diệc trong lòng vô cùng hoảng sợ, vội vã vung tay lên đánh ra một chưởng chứa một nguồn linh lực cực lớn hòng cản trở Lưu Tĩnh lại.
Tuy cả hai đều là tu sĩ Tiên Thiên, nhưng đến giờ phút này, sự khác biệt giữa người nào áp súc nhiều hơn đã bộc lộ rõ.
Chỉ nghe xoạt một tiếng, thân hình Bùi Diệc hơi khựng người lại. Chưởng vừa rồi của gã không những không thể cản được Lưu Tĩnh, mà còn bị Lưu Tĩnh phá vỡ, xuyên thẳng qua người mình.
Con rồng gió do Lưu Tĩnh hóa thân sau khi xuyên qua người Bùi Diệc thì biến trở lại hình dáng của y.
- Hừm, chỉ trách ngươi xui xẻo làm người của Thương Minh!
Lưu Tĩnh đến cái liếc mắt về phía sau cũng không thèm. Y cười nhạt một tiếng rồi đi thẳng lên chỗ các bậc thang trên Giới Mang Sơn. Chúng tu sĩ xung quanh dạt ra hai bên, không hề dám cản trở.
Sau khi Lưu Tĩnh vừa quay đi, thân hình Bùi Diệc cũng gục xuống. Hơi thở gã gấp gáp, đã bắt đầu hấp hối. Đến giờ phút cuối cùng của cuộc đời, chẳng hiểu sao gã lại bất giác hồi tưởng đến hình ảnh lúc gã bắt tay với Đoàn Ngọc. Có lẽ đây chính là hình ảnh đáng quý nhất trong cuộc đời ngắn ngủi của gã.
- Bằng hữu, ta đi trước đây...
Bùi Diệc khẽ thì thào, sau đó nấc lên một tiếng rồi chết.
Từ thân thể gã, một luồng tử khí màu xám bị rút ra, bốc lên cao, bay về phía Đoàn Ngọc rồi nhập thẳng vào ấn ký ma chủng.
…………………..
Sáu canh giờ lặng lẽ trôi qua. Nếu không phải vì thời gian ở Giới Mang Sơn khác hẳn với bên ngoài thực tại, thì bây giờ chính là lúc mặt trời mọc lên, tỏa ra những ánh nắng ban mai rạng ngời.
Kiêu Ngũ cùng Thừa Phong đã bắt đầu thức tỉnh.
Kiêu Ngũ đứng dậy vươn vai, áp lực ở bậc thang thứ ba trăm linh ba gã đã hoàn toàn thích nghi. Sau sáu canh giờ nghỉ ngơi cơ thể gã cũng đã trở về trạng thái sung sức nhất, hiện tại chính là lúc vô cùng thích hợp để tiếp tục tiến lên.
- Uầy… Hả?
Trong lúc vô tình, ánh mắt Kiêu Ngũ chợt quét xuống phía dưới.
Nhưng phía dưới chân núi lúc này là một cảnh tượng kinh hoàng.
Bóng tối đã tràn lên tới tận bậc thang thứ hai trăm chín mươi. Trong màn đêm này, Kiêu Ngũ mơ hồ nhìn thấy hai cặp mắt lạnh như băng của Đoàn Ngọc đang nhìn về phía mình. Ánh mắt hắn hiện tại tuy không có sát khí bên trong, nhưng dường như lại chứa ma lực có thể khiến người ta rơi vào mê đắm!
- Kiêu đại ca!
Đúng lúc Kiêu Lục sắp bị đôi mắt của Đoàn Ngọc mê hoặc, tiếng Thừa Phong đột ngột vang lên bên tai khiến gã thức tỉnh.
- Chuyện gì thế Kiêu đại ca?
Thừa Phong nhìn thấy sắc mặt trắng bệch của Kiêu Ngũ thì nghi hoặc hỏi. Kiêu Ngũ thở hỗn hễn, sợ hãi chỉ tay xuống phía dưới nói:
- Gã đeo mặt nạ, Lâm Tam… Hắn sắp đuổi kịp chúng ta rồi!
- Không thể nào.
Thừa Phong cười lớn, không thể tin tưởng một tên ngày hôm qua còn chậc vật ở bậc thang đầu tiên mà hiện giờ đã đuổi kịp mình. Nhưng khi Thừa Phong quay ra sau thì y không còn dám cười cợt gì nữa.
Thân ảnh mơ hồ của Đoàn Ngọc ban nãy mới chỉ đứng ở bậc thang thứ hai chín mươi thì nay đã xuất hiện trên đó mười bậc, chỉ còn ba bậc nữa thôi là sẽ đuổi kịp bọn họ.
Đoàn Ngọc như bóng ma tiến đến khiến người khác không kịp đề phòng. Trong lúc Kiêu Ngũ và Thừa Phong còn đang ngơ ngẩn thì hắn đã bước thêm hai bước, tiến thẳng đến bậc thang thứ ba trăm linh hai!
Một luồng tử khí nồng đậm cũng theo màn đêm phả vào mặt mũi Thừa Phong cùng Kiêu Lục khiến cả hai run lên bần bậc.
- Ma đạo! Hắn ta tuyệt đối là ma đạo!
- Hắn đang không ngừng giết các tu sĩ khác bồi bổ cho mình!
Kiêu Lục cùng Thừa Phong đồng thời hét tướng lên, không kịp suy nghĩ gì nữa mà vắt giò lên cổ chạy thẳng lên phía trên. Trong lúc di chuyển, cả hai vẫn không ngừng la hét thông báo cho các tu sĩ khác đề phòng.
- Ma đạo xuất hiện sao?
Những tu sĩ nào đứng chần chờ nhìn lại thì đều chết ngay lập tức. Bóng tối phủ lên người họ. Còn Đoàn Ngọc do không còn áp lực quá nặng cản trở nên như một cơn lốc tiến thẳng lên đỉnh Giới Mang Sơn!
Trong đầu hắn, Hắc Phong giờ đây biểu tình phức tạp. Y thật sự khâm phục tạo hóa của Đoàn Ngọc, hết lần này đến lần khác hắn đều tự mình hóa nguy thành an, thậm chí trong những mối nguy hiểm còn khiến tu vi bản thân tăng mạnh.
- Thật chẳng hiểu nỗi thằng nhóc này là đen đủi hay may mắn đây? Tu vi của hắn tăng lên như vũ bão thế này, một khi đi được tới đỉnh Giới Mang Sơn chắc cũng sẽ tiếp cận Tiên Thiên. Như vậy cũng tốt, ta nên để cho hắn tự mình hành động, chỉ khi nào hắn gặp cường địch quá mạnh thì mới ra tay trợ giúp.