Dinh Thự Rubik

Chương 10: 1.10



Khi tôi về phòng mình, Tàng Sơn thật sự đang ở trong phòng tôi.

Anh ngồi xổm, cầm thước dây đo đạc số liệu của giường và tường, cẩn thận ghi chép.

"Anh làm gì vậy?" Tôi hỏi.

Tàng Sơn cuộn thước dây lại, nhìn tôi: "Đặt làm một cái lồng."

"Tại sao?" Vừa hỏi, tôi lập tức có phản ứng, kinh ngạc trừng mắt nhìn anh.

Mặt Tàng Sơn không cảm xúc: "Thú vị."

Tôi lập tức đẩy anh ra ngoài, khóa cửa lại rồi nằm vật ra giường.

Nhìn bể cá vàng trên bàn trang điểm, nhìn chằm chằm con cá nổi hàng chục phút, tôi chợt nhận ra nó đã chết từ lâu rồi.


Tôi vội lấy di động, gọi cho Cố Vân theo số điện thoại trên danh thiếp.

"Em thật sự sẵn sàng chưa?" Chị ấy hỏi.

Nghe tôi khẳng định, Cố Vân hẹn tôi ra một quán cà phê gần nhà trong 30 phút nữa.

Lúc đến quán, chị ấy đã tới, vừa thấy tôi, chị ấy liền vẫy tay, dẫn tôi lên phòng riêng trên lầu.

Cố Vân đi thẳng vào vấn đề: "Có một số sinh vật nằm ngoài nhận thức của con người. Vào thời cổ đại, con người gọi chúng là linh hồn hoặc thần. Chúng có lịch sự lâu đời, thậm chí trước cả chúng ta. Chúng ngủ yên trong núi lửa hoặc dưới đáy biển, có một số thì sống ở nơi không có dân cư. Hầu hết các sinh vật sẽ ngủ yên hàng nghìn năm mà không có bất kỳ giao thoa nào với con người. Nhưng mấy năm gần đây, phạm vi hoạt động của con người càng ngày càng mở rộng, từng có người ở địa phương khai thác quá mất, những sinh vật ấy không thể ngủ tiếp, phải thức tỉnh, và vì một số lý do, chúng không thể rời đi để tìm môi trường mới, do vậy chúng thải ra các chất độc hại gây ô nhiễm đất và nước ở nơi đó, thậm chí khiến trẻ sơ sinh do người dân địa phương sinh ra bị dị dạng. Chúng tôi gọi những sinh vật hoặc những thứ bị nhiễm bởi những sinh vật đó là chất gây ô nhiễm. Nếu việc phóng thích chất gây ô nhiễm không được dừng lại, trái đất sẽ bị phá hủy, cuối cùng trở thành địa ngục. Người dân gần đó cảm thấy kỳ lạ, vô tình bước vào, lặp lại vòng tuần hoàn chết chóc. Bởi vậy, công ty công nghệ sinh học mới của chúng tôi mới ra đời. Là nhân viên của bộ phận dọn dẹp, nhiệm vụ của tôi là loại bỏ những chất gây ô nhiễm kia và khôi phục khu vực bị ô nhiễm trở lại bị bình thường."

Chị ấy thấy tôi ngơ ngẩn, trầm giọng: "Cô Cung, chuyện này đáng lẽ tôi không nên nói với cô, sáng nay sau khi gặp cô, tôi lập tức quay về công ty thì phát hiện cô đã bị kéo vào chuyện này từ lâu. Bố cô - Cung Hải Sinh - là một trong những người thành lập công ty công nghệ sinh học mới chúng tôi. Khi đó, ông ấy nhận một nhiệm vụ bí mật, đó là tới núi Tàng Sơn để loại bỏ một chất gây ô nhiễm nguy hiểm nhất tính đến hiện tại. Số seri của nó là DL-009, mật danh Tiểu Tàng Sơn. Khác với những chất gây ô nhiễm khác, nó chỉ tồn tại được trong cơ thể. 009 có thể tồn tại dưới hình dạng con người, thậm chí là điều khiển tinh thần người khác. Rất nhiều nhân viên dọn dẹp của công ty chúng tôi đã bị cấm vì tiếp xúc quá nhiều với nó bởi vì đa số đều bị đưa vào bệnh viện tâm thần."

"Tôi biết... 009?"

"Nó đã sử dụng khả năng kiểm soát tâm trí để tẩy não ông Cung, khiến ông Cung tin rằng 009 là đứa con ngoài giá thú của mình. Nhờ vậy, 009 đã rời khỏi núi Tàng Sơn với ông Cung, sau đó nó chiếm lấy gia đình ông, thành công hòa nhập vào xã hội loài người, thậm chí tự thành lập một thế lực lớn của riêng mình. Đến giờ, kể cả chúng tôi cũng khó có thể giải quyết nó một cách sạch sẽ như các chất gây ô nhiễm khác."

Chị ấy đưa một tập tài liệu.

Mở hồ sơ ra, bên trong có một tấm thiệp rất đẹp, trong tấm thiệp là một bức ảnh nền đen có một ngôi đền khổng lồ, một chiếc quan tài màu đen, bên trong có một con quái vật màu trắng.

Phía trên là dòng giới thiệu:

"DL-009, chủ thể: nhện, mật danh: Tiểu Hào Sơn. Theo ghi chép của huyện là vị thần bảo vệ ngọn núi vào thời cổ đại. Dần dần, các tín đồ đều biến thành ma quỷ, gây rắc rối cho cư dân ở đây khiến mọi người đều phải chết, máu nhuốm đỏ, thảm thực vật bị quét sạch, kỹ năng được phát hiện đến nay là điều khiển tinh thần, không thể nhìn thẳng vào mắt chủ thể, nếu không sẽ không còn tỉnh táo."


"Đó là một con quái vật." Cố Vân kết luận, "Nó đã ẩn nấp trong nhà cô hơn chục năm, gây ra cái chết của rất nhiều người, bây giờ cũng vậy."

"Theo những gì chị nói, hắn đã giết người nhà của tôi, thế tại sao tôi vẫn còn sống?"

Cố Vân lắc đầu: "Tôi chỉ có thể suy đoán có lẽ vì nó cần một người để che đậy thân phận." Chị ấy dừng một chút, lại nói, "Cô Cung, vì lý do đó nên tôi mới nói với cô nhiều như vậy. Cô là người gần 009 nhất. Chúng tôi có một kế hoạch bắt buộc phải có sự giúp đỡ của cô."

Tôi hơi do dự.

Cố Vân thở dài: "Chỉ dựa vào lời nói một phía từ tôi, tôi biết cô không thể đưa ra quyết định. Do vậy, tôi đã xin phép công ty mang đến một số đoạn clip cơ mật. Sau khi xem xong, có lẽ cô sẽ ghét sự tồn tại của nó hơn tôi đấy."

Tưởng là video kinh dị nhưng mở đầu lại là một nhóm thanh niên với nụ cười rạng rỡ. Họ lần lượt vẫy tay với máy quay và tự giới thiệu: "Nhân viên dọn dẹp số 202", "Nhân viên dọn dẹp số 198", "Nhân viên dọn dẹp số 97", "Nhân viên dọn dẹp số 21"... Sau khi báo cáo số hiệu, họ chen lấn nhau, tranh nhau giơ chữ V với máy ảnh, "Chiến dịch có tên Tiểu Tàng Sơn bắt đầu. Chúng tôi sẽ cố gắng xứng đáng với kỳ vọng, hoàn thành nhiệm vụ một cách xuất sắc."

Khung cảnh đột ngột chuyển sang bệnh viện tâm thần.

Những thanh niên đó giờ chỉ có thể ngồi trên xe lăn và được y tá đẩy đến trước camera, đầu tóc bù xù, quần áo nhăn nhó, đôi mắt đờ đẫn, khuôn mặt hốc hác hơn mười tuổi.

Trong đoạn clip căn phòng trống rỗng, ánh mắt của họ cũng trống rỗng, khi nhìn vào camera chẳng khác gì cái xác không hồn.


Cố Vân bật khóc.

"Xin lỗi." Chị ấy lau nước mắt, "Họ đều là tiền bối của tôi."

Tôi đang định rút khăn giấy đưa cho chị thì một khung cảnh mới xuất hiện trong clip.

Trong hang tối là hình ảnh một người đàn ông đang hấp hối, chỉ cần nhìn thoáng qua, tôi lập tức đứng bật dậy.

Đó là bố tôi!

Trong camera, ông gian nan giơ di động lên ghi lại những gì mình muốn nói: "Xin lỗi, tôi chỉ có thể nói những lời cuối cùng này. Tôi đã phạm một sai lầm rất lớn, lẽ ra tôi không nên bước vào ngôi chùa đó, nhìn vào con mắt của 009, cuối cùng bị thao túng dẫn đến nhiệm vụ thất bại, thậm chí còn đưa nó vào xã hội loài người. 009 là sự tồn tại đáng sợ hơn chúng ta tưởng tượng, hiện tại chúng ta không thể đánh bại nó. Ưu tiên hàng đầu là dừng nhiệm vụ! Tôi lặp lại lần nữa, dừng nhiệm vụ, yêu cầu tất cả mọi người rút khỏi Tàng Sơn!"

Im lặng một lúc, sắc mặt ba tôi trầm xuống: "Nếu có một ngày cậu gặp con gái tôi, hãy thay tôi xin lỗi nó... Tôi từng vì nhiệm vụ xử lý 009 mà bỏ mặc nó..." Vừa nói, ông vừa che mắt, sau hồi lâu mới tiếp tục, "Có lẽ nó cũng đã chết rồi... Nguyện vọng cuối cùng của tôi là mong công tay hãy chôn cất gia đình chúng tôi cùng một nghĩa trang."



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.