Dinh Thự Rubik

Chương 13: 1.13



Cuối cùng cũng đến ngày tôi hẹn với Cố Vân.

Cuối tháng, Tàng Sơn và tôi ngồi ô tô đến một khách sạn ở thị trấn Kỳ Sơn, thành phố Vụ Thủy.

Lái xe là tài xế kiêm thư ký toàn thời gian của Tàng Sơn, vốn dĩ họ định ở lại nhưng Tàng Sơn đã từ chối, anh nói đây là thời gian dành riêng cho gia đình nên không cần họ đi theo.

Thị trấn Kỳ Sơn là một nơi nổi tiếng, các tòa nhà cũ còn được bảo tồn. Nơi chúng tôi ở tên khách sạn Nhân Dân, là nơi tuyệt vời để thưởng ngoạn phong cảnh.

Đăng ký chứng minh thư, vào phòng, mở cửa sổ ra liền thấy những ngôi nhà rải rác khắp phố cổ, nhìn xuống là có thể thấy dòng sông chảy về phía Tây cùng vô sô con đường đá đan chéo nhau.

Trong làn mây mù và cơn mưa buổi sáng, cả thị trấn đẹp như bức tranh thủy mặc.

Đúng lúc này, một đôi tay từ phía sau ôm lấy tôi.


"Phong cảnh đẹp thật." Tàng Sơn cúi đầu, "Nhưng anh lại thấy không khỏe lắm."

Cố Vân bảo những sinh vật đó không thể rời xa căn cứ của mình.

Trong ký ức của tôi, Tàng Sơn chưa từng đi xa, nơi xa nhất anh ấy từng đi chỉ là Lâm thị, cách Vụ Thủy gần 400km.

Tôi nhìn khuôn mặt tái nhợt của anh, thầm nghĩ hiện tại anh ta đã chịu đủ đau khổ rồi, lại nghĩ tới Cố Hạ, tối qua cậu ấy nhắn tin nói với tôi cậu ấy chắc chắn sẽ đến.

Vì chuyện này, Cố Vân rất lo lắng.

Nhưng tôi phải thừa nhận cảm giác an toàn của mình đã tăng lên đáng kể.

Từ khi biết thân phận thật sự của Tàng Sơn, ngày nào tôi cũng nơm nớp lo sợ, luôn có cảm giác một lúc nào đó bản thân sẽ bị anh ta âm thầm gi3t ch3t.

Và dù là đối tác tạm thời của Cố Vân nhưng bởi vì tôi không phải đồng nghiệp thật sự, cho nên chị ấy vẫn có vài chuyện che giấu.

Trong một mớ lo lắng như vậy, Cố Hạ là người đơn giản nhất, điều này khiến tôi không tự chủ mà thường xuyên tiếp xúc với cậu ấy.

Tranh thủ lúc Tàng Sơn nghỉ ngơi, tôi lẻn ra khỏi khách sạn, đi gặp Cố Vân ở một cửa hàng quà tặng đặc sản.

"Làm tốt lắm, không ngờ cô có thể một mình thành công dụ hắn rời khỏi sào huyệt." Cố Vân nói, "Cơ hội như vậy rất hiếm thấy, chúng ta chỉ có thể thành công, không được thất bại."


Sau đó chị ấy trình bày chi tiết kế hoạch, với tư cách là người khởi động lại chiến dịch Tiểu Tàng Sơn, chị ấy chuẩn bị tổng cộng ba kế hoạch phục kích tiêu diệt 009.

Địa điểm lần lượt là quán rượu ven sông Nhị Lượng, rừng trúc phía tây thị trấn và bến thuyền Thiên Đăng.

"Cố gắng giữ chân hắn càng lâu càng tốt, chúng tôi sẽ bố trí xạ thủ tầm xa nhắm vào hắn." Cố Vân thấp giọng, "Đạn được thiết kế chuyên dụng cho cơ thể ô nhiễm, có tác dụng gây mê cực mạnh. Nếu xạ thủ thành công xử lý hắn ở quán rượu Nhị Lượng, chúng ta không cần đến những nơi còn lại. Là người đang ở gần hắn nhất, đó là thời điểm cô tiêm thuốc vào mắt hắn, hoàn toàn phong ấn năng lực của hắn. Rời khỏi địa bàn của mình năng lực đã yếu đi một nửa, cộng thêm hai mũi tiêm này, 009 sẽ không thể gây ra sóng gió nữa."

Tôi hỏi: "Sao chị phải đổi địa điểm? Nếu bắn trượt không thể bắn phát thứ hai à?"

"Thứ nhất, 009 mạnh hơn tưởng tượng của cô rất nhiều, xạ thủ của chúng tôi chưa chắc đã có thể thành công ngay lần đầu. Thứ hai, đây không phải đạn bình thường." Cố Vân nói, "Nó có thời gian nguội lạnh, trong sáu tiếng chỉ bắn được một lần."

"Em hiểu rồi, như kỹ năng trong game đúng không?"

"Cô có thể nghĩ như vậy. Ngoài ra chúng tôi đã tiến hành cải tạo một số đặc điểm của nó."

"Ví dụ?"


"Gia tốc mặt trời, chức năng tàng hình... Ngoại trừ xạ thủ, những người khác không thể nhìn thấy viên đạn."

"Nếu không nhìn thấy, làm sao em có thể chắc chắn chị đã bắn trúng Tàng Sơn?"

"Nếu em thấy hắn cụp mắt và ngã xuống đất, hắn đã bị bắn rồi." Cố Vân nói, "Tuy nhiên, vũ khí này có một khuyết điểm chính là hiệu quả của nó rất ngắn, chúng tôi đoán chừng nó chỉ có tác dụng gây mê Tàng Sơn trong vòng bảy tám phút, mấu chốt vẫn dựa vào thuốc trong tay cô, nó là thứ có hiệu quả mạnh nhất."

"Tác dụng càng mạnh, rủi ro càng lớn." Tôi lẩm bẩm.

"Còn một vấn đề nữa." Cố Vân nói, "Lúc đầu tôi vốn không đồng ý cho em trai đến đây, nhưng nó phiền phức quá, vì để nhiệm vụ tiến hành bình thường, không quấy rầy cô, tôi đã hứa với nó sau khi mọi việc kết thúc sẽ cho nó gặp cô."

Tôi sững sờ, mặt không cảm xúc, nhưng ngón út đang rủ xuống không khỏi giật giật.

"Nó nhờ tôi chuyển cho cô thứ này." Cố Vân đưa cho tôi một bức thư, nhỏ giọng phàn nàn, "Đã là thời đại nào rồi tên ngốc ấy còn làm trò này nữa không biết!"



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.