Dinh Thự Rubik

Chương 16: 1.16



Càng đi càng khó, Tàng Sơn đi rất chậm nhưng hơi thở vẫn đều đều.

Rừng trúc che khuất ánh nắng, ngẩng đầu chỉ có thể thấy vô số đốm sáng chói nắng.

Tôi chợt nhớ lại thật ra khi nhỏ tôi cũng được cõng.

Đó là một đêm trong quá khứ, bố mẹ không ở nhà, tôi đột nhiên sốt cao.

Khi đang mê man, một người mang theo hơi lạnh của tuyết bên ngoài mở cửa đến, kéo tôi đang nóng bừng bừng ra khỏi chăn.

"Sắp chết rồi." Anh nói.

Trong nửa tỉnh nửa mơ, tôi cảm thấy mình được bọc trong một chiếc áo khổng lồ, nằm trên lưng ai đó, đi bộ hơn mười cây số dưới trăng và tuyết.

Mấy ngày sau, tôi tỉnh dậy ở nhà bác sĩ dưới chân núi.

Ngồi cạnh giường là bố mẹ.

"Không biết là người hàng xóm tốt bụng nào đưa cô bé tới đây nữa." Bác sĩ thở dài nói với họ, "Nếu anh chị tới muộn một chút, cô bé này chắc chắn sẽ bị sốt thành ngốc."

Cảm giác ở sau lưng Tàng Sơn hệt như đêm đó.

Dẫu lưng anh đơn bạc nhưng đủ ngăn cản tất cả mưa gió bên ngoài.

Không hiểu sao tôi chợt buồn.

Dù anh ấy không tốt với cả thế giới, nhưng anh ấy chưa bao giờ... Phụ tôi.

Lẽ ra tôi không nên nói dối anh ấy.

Ngay khi suy nghĩ này vừa xuất hiện, tôi lập tức dập tắt nó.

Mọi việc đã thỏa thuận, đây là cơ hội duy nhất để tôi trả thù cho gia đình, thoát khỏi anh.

950 mét.


Chỉ còn vài bước cuối cùng.

Tàng Sơn hít sâu một hơi, quay đầu nhìn tôi, ánh mắt sáng hơn ánh mặt trời: "Vị hôn thê..."

Một cơn gió lạnh lướt qua má tôi, bầu không khí như lập tức thay đổi, gió trong cả khu rừng bỗng ngừng lại.

Đến lúc này, tôi mới phát hiện sự im lặng ở đây quá đáng sợ, tôi không thể nghe thấy tiếng côn trùng, như thể có một hàng rào trong suốt ngăn cách khu rừng với cả thế giới.

Cơ thể Tàng Sơn run rẩy, tôi tưởng cả hai sẽ ngã xuống, nhưng Tàng Sơn lại khuỵu một chân để giữ thăng bằng, sau đó từ từ đặt tôi xuống.

Đồng tử anh giãn ra như không còn tâm trí.

Quá đột ngột!

Tôi có thể nghe được tiếng tim mình đập thình thịch.

Bộ phận dọn dẹp - Hành động rồi!

"Nơi này có vấn đề." Chỉ nói một câu, Tàng Sơn lại thở hổn hển, "Đỡ anh đứng dậy đi."

Tôi đóng băng tại chỗ, không nhúc nhích.

Khoảnh khắc đó, linh hồn tôi như bị xé làm hai.

Xa xa trong rừng xuất hiện hơn chục bóng người mặc đồng phục, trong đó có một người vội vàng vẫy tay với tôi, tôi nhận ra đó là Cố Vân, chị ấy đang ra hiệu cho tôi hành động.

Tôi vội mở chiếc túi nhỏ mang theo bên mình, nhưng vì tay run, tôi làm rơi vãi mọi thứ ra đất.

Cuối cùng cũng lôi được thỏi son ra khỏi túi, khi bắt gặp ánh mắt của Tàng Sơn, tay tôi vẫn run rẩy.

Tàng Sơn lặng lẽ nhìn tôi.

"Sao lại là em?" Sắc mặt anh tái nhợt, "Xem ra em đã phát hiện rồi."

Anh dùng ánh mắt phức tạp nhìn ống thuốc trong tay tôi.

Ánh mắt đó có vẻ không tin, cũng có vẻ đau lòng.

Tôi hít sâu một hơi, cố bình tĩnh lại: "Ba tôi thật sự do anh giết à?"

Tàng Sơn im lặng, qua một lúc lâu mới trả lời: "Ông ta khiêu khích anh trước."

Móng tay đâm sâu vào da thịt, tôi tiếp tục hỏi: "Anh đã giết bao nhiêu ngươi?"

Giọng anh rất lãnh đạm: "Không nhớ nữa, nhiều nhất có mấy trăm hộ gia đình, bao gồm cả đàn ông, phụ nữ và trẻ con."

"Tại sao chứ?"

Lần nữa im lặng, Tàng Sơn đột nhiên bật cười, dịu dàng nói: "Như em nghĩ, bởi vì tôi là yêu quái."

"Cung Trúc, mau lên!" Cố Vân ở xa thúc giục.

Tôi giơ tay, hạ quyết tâm, nhắm ngay kim tiêm vào mắt anh.

Ánh sáng trong mắt Tàng Sơn biến mất, anh nhắm mắt lại, dường như không muốn nói nữa.

Tay tôi đột nhiên trở nên nặng nề, tôi không làm gì cả.

Tôi cắn môi, đầu óc rối bời nhưng đều là hình ảnh Tàng Sơn tối qua ngồi bên giường nói chuyện kết hôn với tôi.


Đang nghĩ ngợi, tay trái Tàng Sơn bỗng giật lấy ống thuốc.

Tôi tưởng anh muốn phản kháng nên vội nhắm mắt che mặt, vô thức cuộn người lại.

Đến khi mở mắt ra, Tàng Sơn đã nằm dưới đất, khuôn mặt tái nhợt không còn giọt máu.

Trông anh không khác gì ngày thường, ngoại trừ ống thuốc màu đỏ đâm thẳng vào tim.

Anh vẫn đang nhìn tôi, miệng hơi hé mở như thế đã nói gì đó.

Máu xanh trong cơ thể anh chảy ra, cuối cùng đan thành một đường tấm lưới ánh sáng bao lấy Tàng Sơn.

Cuối cùng, anh biến thành một vũng chất lỏng, trong chất lỏng chỉ còn lại đôi mắt màu đen.

Đôi mắt của anh trai tôi, người mà tôi đã nhìn vô số lần.

Anh ấy chết rồi...

Anh ấy thật sự chết rồi sao? Đây có phải ảo giác của tôi không?

Thuốc này là gì? Sao lại mạnh như vậy?

Anh trai? 009? Tàng Sơn?

Đứng lên đi...

Tôi nghe nhịp tim mình đang hét to, hai chân mềm nhũn, đầu óc hỗn loạn.

Hình ảnh cách đó không lâu bỗng hiện lên, anh cầm lấy cổ tay tôi, dịu dàng nói: "Đây là trái tim, chỉ cần đâm vào đây một nhát là có thể giết người."

Tại sao...

Tại sao anh lại giật lấy thuốc trong tay tôi, thà tự sát...

Lẽ ra anh nên trở mặt với tôi mới đúng chứ?

"Nhiệm vụ hoàn thành?"

Cố Vân và mọi người đến gần, thở phào nhẹ nhõm.

"Có tác dụng rồi."


"Quả nhiên đối phó với chất ô nhiễm phải dùng đến máu Kim Bích, liều lượng chỉ nhỏ bằng móng tay đã có thể hòa tan tất cả."

"Mau gọi anh ba đi."

Giữa náo động, ai đó bỗng dưng nói "Này": "Cô bé này không đâm vào mắt. Điểm mạnh nhất của 009 là đôi mắt. Đề phòng bất trắc, hay là tiêm thêm một ống đi."

"Máu Kim Bích chưa chắc đã có tác dụng với mắt." Cố Vân lắc đầu, "Hơn nữa máu Kim Bích rất ít, tiết kiệm đi, để anh ba nhét ống mực Tứ Phương vào mắt 009 là được."

Cố Vân chỉ đạo cấp dưới xử lý công việc còn lại, sau đó mỉm cười với tôi: "Cung Trúc, em làm tốt lắm."

"Chị có nghe anh ấy vừa nói gì với em không?" Tôi nắm lấy tay chị ấy, hỏi.

Cố Vân khó hiểu lắc đầu: "Cô nói gì vậy? Khoảng cách quá xa, tôi không nghe rõ." Thấy sắc mặt tôi không ổn, chị ấy an ủi, "Cô đừng nghĩ nhiều, cô làm đúng rồi."

"Xin lỗi." Tôi lắc đầu, loạng choạng đứng dậy, "Em đi trước."

Cố Vân gật đầu: "Tối nay chúng tôi ăn mừng ở quán rượu Nhị Lương, cô là người có công lớn nhất, nhất định phải tới đây." Nói tới đây, cô ấy nháy mắt với tôi, ghé vào tai tôi thì thầm, "Cố Hạ cũng đến."

Tôi về khách sạn, khóa cửa phòng lại.

Trong đầu toàn những lời cuối cùng Tàng Sơn nói với tôi.

Khi đó bên tai tôi như tổ ong vò vẽ, không nghe rõ gì cả, lúc nào cũng có cảm giác trên tay mình có rất nhiều thứ.

Rửa tay dưới vòi nước hơn 30 phút, đến khi da tay gần bong ra, tôi chợt nhớ lại.

Lúc ấy anh nói: "Đừng để tay bẩn."

Giống như năm đó ở đập nước, anh đã ngã xuống trước khi tay tôi chạm vào lưng anh, nhưng khi đó tôi quá sợ hãi và căng thẳng nên không để ý.

Hóa ra mọi lời anh ấy nói đều là sự thật.

Nếu tôi muốn anh chết, anh sẽ không bao giờ chối từ.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.