Tôi nhắm chặt mắt lại.
Thật ra tôi đã tỉnh, nhưng tôi không muốn thức dậy đối mặt với vòng lặp này.
"Ta ta, ta ta, ta ta ta ta..."
Tôi cứng nhắc ngồi dậy, suýt ném di động đi.
Đáng lẽ tôi nên nghe lời bạn cùng phòng đổi nhạc chuông.
Thời gian 4:00.
Người gọi: Mạnh Du.
Nhớ lại cảm giác vừa bị "Mạnh Du" giết, tôi không khỏi rùng mình.
Nhưng lúc này không phải nên là cô Ngô gọi cho tôi sao?
Ngay sau đó, một tin nhắn xuất hiện trong hòm thư do cô Ngô gửi đến.
[Mau xuống đi, Mạnh Du vẫn chưa về ký túc xá.]
Mạnh Du chưa về sao?
Tôi vén rèm, ký túc xá sạch sẽ.
Không có dấu chân đẫm máu, máy điều hòa không khí thổi không khí lạnh, quạt quay tít.
Cửa phòng đóng chặt, không ai từng đến.
Tôi nhớ lần đầu tiên thứ đó hỏi số phòng của tôi.
Sau đó nó dùng Wechat của cô Ngô nhắn tin với tôi.
Có lẽ nó căn bản không biết gọi điện thoại.
Chẳng lẽ người gọi cho tôi bây giờ là Mạnh Du còn sống sao?
Tôi bắt máy.
"Vạn Di, cậu còn ở ký túc xá không? Bây giờ cậu xuống lầu để tránh Trần Hiểu Tình đi, Trần Hiểu Tình có vấn đề!"
Tôi đã chuẩn bị cho tình huống xấu nhất - thứ đó ở ngay đối diện và tôi sẽ chết lần nữa.
Nhưng giọng nói thân thiện quen thuộc của Mạnh Du như đại bác tập kích liên hoàn khiến tôi lắp ba lắp bắp.
"Việc này còn cần nói sao, không phải Trần Hiểu Tình luôn có vấn đề à?"
"Không phải ý đó! Cậu ta sẽ giết người! Có lẽ cậu không tin nhưng tớ vừa có một giấc mơ rất chân thật, tớ mơ thấy mình quẹt thẻ về phòng, Trần Hiểu Tình ở phía sau bóp cổ tớ, sau đó tớ tỉnh dậy. Giấc mơ ấy rất thật, cậu mau xuống đây, tớ đang ở dưới lầu."
"Không lẽ cậu cũng đang ở trong một vòng lặp?"
Bạn đã mời Cá trong mơ (Mạnh Du) và Ngô ưu ngô lự (cô Ngô) tham gia cuộc trò chuyện.
Mạnh Du: [Đây là nhóm gì vậy]
Vạn Di: [Ba chúng ta đều đang ở vòng tuần hoàn]
Cô Ngô: [Mạnh Du đâu?]
Mạnh Du: [Em đang ở dưới ký túc xá]
Cô Ngô: [Đừng đi đâu cả, cô đi tìm em.]
Cô Ngô: [Vạn Di với Mạnh Du giải thích tình hình hiện tại đi.]
Vạn Di: [Bọn em vừa nói chuyện điện thoại]
Vạn Di: [Bây giờ đang tổng hợp thông tin]
Vạn Di: [Đây là vòng tuần hoàn thứ ba của em, thứ hai của cô Ngô, lần đầu của Mạnh Du.]
Vạn Di: [Em nhớ em bị "Cô Ngô" giết, cô Ngô nhớ mình bị "Mạnh Du" giết, Mạnh Du nhớ mình bị "Trần Hiểu Tình" giết.]
Cô Ngô: [Ở vòng tuần hoàn trước, Vạn Di bị "Mạnh Du" giết, cô còn chưa bị giết vòng lặp đã kết thúc]
Mạnh Du: [Sau khi bị giết em không lập tức quay lại vòng lặp mà bản thân như có ý thức nhưng không có cơ thể, em phải đợi rất lâu mới tỉnh lại được]
Vạn Di: [Vòng lặp mới bắt đầu ngay khi kết thúc một vòng tuần hoàn]
Vạn Di: [Tạm thời suy đoán điều kiện để bắt đầu một vòng lặp mới là em chết]
Vạn Di: [Thứ tự tham gia vòng lặp bị đảo ngược theo thứ tự người chết]
Mạnh Du: [Ngô lsdlm]
Cô Ngô: [Gì vậy?]
Vạn Di: [Gì đấy @Cá trong mơ]
Hai chúng tôi chờ đợi câu trả lời từ Mạnh Du, nhưng có một sự im lặng kéo dài ở đầu bên kia.
Mạnh Du: [Thật ngại quá, khi nãy mạng không ổn định lắm.]
Một lúc sau, Mạnh Du phản hồi.
Cô Ngô: [Không sao, em đang ở đâu? Cô không thấy em dưới ký túc xá.]
Tim tôi như ngừng đập.
Không, không phải Mạnh Du.
Tôi lập tức gửi tin nhắn riêng cho cô Ngô.
[Người trong nhóm không phải Mạnh Du]
[Mạnh Du thật có thể đã bị giết rồi]
[Đừng đến đó!]
Mạnh Du không bao giờ nói chuyện như vậy. Cậu ấy chưa từng gõ dấu câu, nếu có thể nói "xin lỗi" thì tuyệt đối sẽ không sử dụng cụm "thật ngại quá".
"Thật ngại quá, khi nãy mạng không ổn định lắm." Giọng điệu y hệt tin nhắn đầu tiên tôi nhận được từ "cô Ngô".
Thứ đó đang rất gần cô Ngô, rất gần.
Tôi không biết phải làm gì, chỉ có thể thầm cầu nguyện.
Nhưng cô Ngô không còn trả lời nữa.
Tôi ngồi trên chiếc giường nhỏ trong phòng ở ký túc xá, nhìn chằm nhóm chat mình vừa lập.
Không có tin nhắn mới.
"Tích", tiếng quẹt thẻ vào cửa.
"Cô Ngô" đến, vặn đầu tôi ra.