Chúng tôi đứng dưới gốc cây đỗ quyên trên núi An Nguyên.
"Cái cây này có gì đặc biệt à?" Đây là lần đầu tiên Trần Hiểu Tình tới đây.
"Tại thời điểm này, những cây khác đều đã rụng hoa, chỉ có cây này còn hoa nở." Hi Vũ giải thích.
"Các em đều thấy cái cây này đầy hoa sao? Nhưng tôi không thấy bông hoa nào cả." Cô Ngô nhìn chúng tôi.
"Cô gái trong giấc mơ của bọn em có thể nhìn thấy ma quỷ, còn người ngoài không nhìn thấy. Liệu có phải chúng ta cũng có thể nhìn thấy ma quỷ không?" Manh mối trong đầu tôi lập tức trở nên liền mạch, "Nếu nghĩ như vậy, tất cả đều có thể giải thích. Thời gian của cô Ngô là thời gian của người bình thường, còn thứ chúng ta nhìn thấy là thời gian của ma quỷ. Cô Ngô không thể nhìn thấy hoa nở trên cây, còn chúng ta có thể nhìn thấy, có lẽ cái cây này cũng là ma quỷ."
Tôi còn chưa nói xong, Mạnh Du bỗng làm động tác "Suỵt".
Mạnh Du đưa một tay chạm vào cái cây, nói: "Nó đang nói chuyện với tớ nhưng tớ không nghe rõ."
Tôi bắt chước Mạnh Du, đặt tay lên cây.
Một giọng nói hơi chói tai từ đầu ngón tay truyền đến, nó đang nói chuyện.
Nói đúng hơn là cô ấy đang nói chuyện chúng tôi.
Mỗi người chúng tôi đều dựa vào cây và cố hết sức nghe tiếng của cô ấy.
Sau một lúc, âm thanh kia biến mất.
Tôi nhìn Mạnh Du, Mạnh Du bỏ tay xuống: "Không nghe thấy nữa."
Chúng tôi xếp thành một vòng tròn, tôi hỏi: "Mọi người nghe thấy gì?"
"Không nghe thấy gì hết." Cô Ngô đúng như suy đoán của chúng tôi, không nghe được giọng của hồn ma.
"Một giọng nói hết sức mơ hồ, hoàn toàn không thể nghe rõ." Trần Hiểu Tình trả lời.
Trần Hiểu Tình từng chạm vào bookmark làm từ hoa từ việc mượn sổ ghi chép, liên hệ rất ít với cái cây này.
"Giọng của một cô gái, âm điệu khá cao, nhưng nói gì thì không nghe rõ." Hi Vũ bổ sung."
"Tớ gần giống với Hi Vũ." Mạnh Du tiếp lời.
Mạnh Du và Hi Vũ từng giúp Hướng Vãn làm bookmark, nhiều liên hệ với cái cây này hơn Trần Hiểu Tình.
"Là giọng của cô gái trong mơ, cô ấy nói rất nhiều, tớ chỉ nghe rõ một phần." Nói xong Hướng Vãn nhìn tôi.
Hướng Vãn giữ bookmark làm từ hoa, liên hệ trực tiếp tới cái cây này.
"Ừ, cô ấy nói rất lắm, để tớ sắp xếp ý chính, nếu Hướng Vãn nghe tớ nói có gì không ổn thì lập tức ngắt lời nhé." Sau khi biết rõ tình hình của mọi người, tôi bắt đầu kể lại những gì mình nghe được.
Có lẽ tôi là người nghe rõ nhất, bởi vì tôi là người nhận những đóa hoa rơi từ cây.
"Thứ nhất, cô ấy nói mình là linh hồn của cái cây. Nói cách khác, cái cây này cũng là ma quỷ. Nhưng khác với An Viễn Ý, An Viễn Ý là ma sống, có thể hoạt động tùy ý. Còn cô ấy là ma chết, chỉ có thể bám vào thứ không phải con người, ví dụ như cái cây này. Hướng Vãn nói tiếng của cái cây này giống hệt giọng của cô bé trong mơ, hơn nữa nơi cô bé kia chết chính là nơi này. Cho nên chúng ta có thể suy đoán linh hồn của cô bé ở trong cái cây này. Thứ hai, cô ấy đã cho chúng ta năng lực nhìn thấy ma quỷ, cũng chính là năng lực khi cô ấy còn sống. Năng lực này giải phóng thông qua những bông hoa rơi, người tiếp xúc trực tiếp với hoa rơi sẽ có thể sở hữu mắt ma quỷ. Bởi vậy chúng ta có mắt ma quỷ vì vì cô ấy nhìn thấy thứ gì đó từ An Viễn Ý, cô ấy cảm thấy chúng ta rất nguy hiểm."
"Thứ gì đó của An Viễn Ý?" Hi Vũ hỏi, "Nếu liên quan tới An Viễn Ý, tại sao không rơi hoa cho Hướng Vãn mà lại chọn Vạn Di."
"Là ốp điện thoại. Ốp điện thoại của tớ là bức tranh An Viễn Ý." Hướng Vãn nói, "Hôm đó đúng lúc Vạn Di cầm điện thoại của tớ chụp ảnh cho mọi người."
Tôi gật đầu, nói tiếp: "Thứ ba, vòng tuần hoàn này do cô ấy chi phối. Linh hồn của cô ấy không thể rời khỏi nơi này, cho nên cô ấy chỉ có thể dùng vòng tuần hoàn để chúng ta tự cứu lấy mình. Cô ấy chọn tớ làm điểm nút của chu kỳ, mỗi lần tớ chết, mọi người sẽ bước vào vòng lặp tiếp theo. Năng lực của các hồn ma độc lập và không ảnh hưởng tới nhau, có nghĩa là khi chúng ta trải qua vòng lặp, An Viễn Ý không hề hay biết. Điểm cuối cùng cũng là mấy chốt thoát khỏi vòng tuần hoàn. Cái cây này là ma chết, hoa rơi có thể giải phóng năng lực của cô ấy, ký ức của cô ấy gắn vào cánh hoa, cũng chính là giấc mơ mà chúng ta mơ thấy. Còn vỏ cây chính là vật mang năng lượng, nghĩa là nếu nó đi vào cơ thể của ma sống thì có thể hấp thu sức mạnh của ma sống."
"Nghĩa là chúng ta phải tìm cách để An Viễn Ý ăn vỏ cây này đúng không?" Mạnh Du kết luận.
"Nếu nghiền vỏ cây thành bột rồi hòa tan vào nước còn tác dụng không?" Hướng Vãn hỏi.
"Chắc là... Hữu dụng nhỉ?" Theo đặc tính hấp thu của mà thì hẳn có tác dụng đúng không?"
"Thứ hai là sinh nhật của tớ, những lần sinh nhật trước đây bọn tớ thường đi ăn với nhau, tớ có thể trộn nó vào ly nước của anh ấy." Hướng Vãn nhìn chúng tôi.
Lúc này tôi không khỏi lo lắng cho Hướng Vãn.
Tự trách, bất lực, phẫn nộ.. Cô ấy chôn chặt những cảm xúc đó, trưng ra khuôn mặt tươi cười bình tĩnh, chỉ có ánh mắt bộc lộ chút nội tâm của cô ấy.
"Việc này ít nhất cần thêm một người trợ giúp, nếu không bỏ thuốc rất dễ bị phát hiện." Mạnh Du đề nghị.
Tôi nghĩ chắc Mạnh Du cũng chú ý đến trạng thái của Hướng Vãn.
Có điều, đưa việc "bỏ thuốc" vào cuộc thảo luận có thật sự phù hợp không...
Tại sao một vấn đề qua lời Mạnh Du nói lại trở nên nghiêm trọng như vậy...
"Ừ... Có người trợ giúp sẽ tốt hơn. Các cậu có muốn đi cùng không?" Hướng Vãn nói, "Thật ra khi không giết người An Viễn Ý không hề đáng sợ."
"Vậy cả phòng ký túc xá chúng ta cùng đi đi, có thể nói là bạn cùng phòng tới chúc mừng sinh nhật Vãn Vãn." Hi Vũ đề nghị.
"Nói vậy cũng được." Hướng Vãn gật đầu.
"Còn một vấn đề nữa, làm sao để lấy vỏ câu..." Mạnh Du nhìn cái cây.
"Để tớ, tớ mới tra trên Baidu." Tôi lấy ra một con dao.
"Tiểu Di Tử, cậu mang dao trên người hả?" Mạnh Du trợn mắt há hốc mồm."
"Tớ mua dao để làm thí nghiệm sinh học, vì lên núi An Nguyên nên mới mang theo." Tôi nghiêm túc trả lời.
"Tiểu Di Tử trưởng thành rồi."
... Tớ lười giải thích với cậu.
Đấu võ mồm với Mạnh Du mấy câu, tôi bắt đầu làm việc.
"Vỏ cây của cây hoa đỗ quyên không có độc, còn được dùng làm một vị thuốc Đông y, vị hơi đắng..." Nhóm Hi Vũ ở phía sau cũng tra tư liệu.
Hướng Vãn đứng gần đó, không nói gì.