Mặc Ngôn giật mình, hoảng hốt ngồi xổm xuống nhìn tôi.
Khoảnh khắc đó, tôi vòng tay ôm lấy cổ anh, sau đó hôn anh.
Ngay cả khi thế giới thay đổi, dù có là tang thi tôi cũng chấp nhận, chỉ cần chúng tôi vẫn được ở bên nhau.
Tôi phát hiện chúng tôi có thể hôn nhau, tôi không hề biến thành tang thi.
Có lẽ phải để tang thi cắn một cái.
Mặc Ngôn không cắn tôi nên tôi không bị nhiễm virus.
Từ hôm đó, ngày nào tôi cũng nhân lúc Mặc Ngôn không chú ý hôn anh.
Anh chàng này lúc đầu còn né tránh, dần dần cũng phải chấp nhân, để mặc tôi muốn làm gì thì làm.
Sức đánh trả của con người quá nhanh.
Sáng hôm đó, tôi đang ngủ ngon lành thì bỗng nghe tiếng còi xe ngoài cửa.
Tang thi ở khu vực này đã được dọn sạch, họ bảo chúng tôi đến khu vực của con người đăng ký, còn có thể nhận miễn phí các nhu yếu phẩm cần thiết.
Lúc tôi đến, người xếp hàng rất dài, ai nấy đều háo hức, trên mặt không giấu được vui mừng nhưng cũng có người không cười nổi, ánh mắt đã không còn ánh sáng.
"Này cô gái, tôi từng gặp cháu rồi, sao cháu lại ở đây một mình?" Một bác gái xếp hàng phía trước quay đầu nhìn thấy tôi, liền nở nụ cười.
"Dạ?" Tôi sửng sốt.
"Tôi phải cảm ơn chồng cháu đấy, cậu ấy đã cứu tôi, còn quét sạch tất cả tang thi trong khu vực của chúng tôi, cậu ấy là người tốt. À đúng rồi, cậu ấy là chồng cháu đúng không? Có lần tôi thấy hai người cùng ra ngoài, còn lên một chiếc xe."
Bác gái ấy đi tới nắm tay tôi, giọng khá lớn.
Mọi người nhìn tôi, bắt đầu xì xào, bàn tán về một chàng trai mặc áo sơ mi trắng, bề ngoài sạch sẽ cầm rìu chém tang thi.
Mãi đến khi rời đi, khắp người dính đầy máu đen.
Nhưng đến lúc anh quay lại, anh vẫn sạch sẽ tuấn tú như trước.