Đình Viện Thâm Thâm 1

Chương 12



12

Trang điểm xong, Thanh Mai và Thanh Tước đỡ ta ra đại sảnh bái kiến mọi người ở Hứa gia.

Vừa vượt qua ngưỡng cửa, một bóng dáng xuất hiện trước mặt.

“Sao không đi cùng ta? Nàng lẻ loi như vậy, không sợ người khác dèm pha sao?”

Thì ra là Hứa Thế Bình.

Kiếp trước sao không thấy ngươi săn sóc đi cùng ta như vậy chứ?

Lúc đó không biết hắn trốn ở nơi nào vui chơi, để cho ta ngày đầu tiên ngay tại nhà chồng bị mất mặt, hạ nhân cũng coi thường.

Ta yên lặng liếc mắt, ngữ khí dịu dàng: “Thiếp nghĩ đại gia có lẽ đang bận, sợ quấy rầy ngài.”

“Cho dù công việc bận rộn thế nào, cũng không thể lạnh nhạt với tân nương tử.” Hắn cười dịu dàng đi song song với ta.

Hừ, quà mừng của Nam Ninh Vương khiến hắn vểnh đuôi chó, thật sự là một người đàn ông không có cốt khí.

“Đa tạ đại gia săn sóc.” Ta cười đáp.

Theo bước chân đi về phía trước, ống tay áo của người đàn ông ở bên đung đưa sột soạt, khiến ta càng thêm phiền não.

Vốn ứng phó với mẹ chồng đáng ghét đã đủ phiền rồi, lại còn cả một người đàn ông đáng ghét.

Ta lặng lẽ lùi lại nửa bước để hắn đi trước.

Hắn khó hiểu quay đầu lại nhìn ta, ta mở miệng giải thích: “Bà nội thiếp ở nhà đã dặn dò, nữ tử đi theo sau phu quân, mới là bổn phận.”

“Không ngờ gia phong Giang phủ lại thuần chính như vậy.” Hắn tán thưởng gật đầu, xoay người tiếp tục đi về phía trước.

Dùng bà nội để lừa gạt người khác rất có tác dụng.

Ước chừng một khắc đồng hồ, đến chính sảnh Hầu phủ, tất cả mọi người của Hứa gia đều ở chỗ này.

“Đây là Đại lão gia và Đại phu nhân.”

Ta quỳ trên mặt đất nhận lấy trà, cung kính dâng lên trước mặt cha mẹ chồng.

Đại lão gia Hầu phủ, cũng chính là Hầu gia, ôn hòa nho nhã, cười híp mắt tiếp nhận trà uống một hơi cạn sạch.

Đại phu nhân nhận lấy trà nhấp một ngụm rồi đặt xuống.

“Là một người có thể diện.”

Ta liếc nhìn chén trà, cười cười không nói gì.

Gặp mặt lần đầu đã bày ra bản chất của mẹ chồng, có thể thấy được người này, cho dù là kiếp nào cũng sẽ không thay đổi.

Bà ta sai người lấy ra một đôi vòng ngọc bích đặt trước mặt ta, ánh mắt hơi châm chọc: “Đây là lễ vật gặp mặt vì con mà chuẩn bị, người bình thường bên ngoài cũng không nhìn thấy thứ tốt như vậy.”

Bà ta đang chế giễu Giang gia không có quyền thế, chỉ có chút tiền tài dung tục. Nhưng Hầu phủ không phải bởi vì tiền tài mà cưới con gái Giang gia ta sao.

Ta làm bộ nghe không hiểu ý tứ trong lời ngoài lời của bà ta, mỉm cười bảo Thanh Mai nhận đồ.

Đại phu nhân thấy biểu tình của ta vẫn như cũ, hiển nhiên có chút không thú vị, không thể tiếp tục phát huy, cùng người khác nói đùa.

Kế tiếp là Nhị lão gia và Nhị phu nhân, dựa theo bối phận là chú thím của ta.

Phu thê Nhị lão gia đều là người trung hậu lương thiện, mỉm cười uống trà.

Nhị phu nhân tặng ta một đôi khuyên tai Nam Châu hiếm thấy: “Không phải thứ gì đáng giá, con đeo chơi đi.”

Lại chỉ vào con gái của mình nói: “Tuệ Châu, còn chưa gặp chị dâu lớn của con.”

Hứa Huệ Châu là một tiểu cô nương dịu dàng xinh đẹp tuyệt trần, thấy Nhị phu nhân gọi nàng, vội vàng đứng dậy chào.

Ta dịu dàng cười cười, đưa một món quà như thường lệ, muốn có một mối quan hệ tốt.

Con cái ở Hầu phủ, phu thê Đại lão gia sinh con trai cả Hứa Thế Bình và Hứa Thế Xương, thứ nữ Hứa Lệ Châu.

Phu thê Nhị lão gia chỉ sinh ra một mình Hứa Tuệ Châu.

Sau khi cùng người khác chào hỏi, mọi người ở đại sảnh nói chuyện một hồi, cũng liền tản đi.

Ta còn chưa đi ra đại sảnh, Lý ma ma bên cạnh Đại phu nhân gọi ta lại: “Phu nhân, đại phu nhân mời người qua đó.”

Giống như kiếp trước.

“Có chuyện gì sao?” Hứa Thế Bình hỏi.

“Đại phu nhân muốn nói với phu nhân vài chuyện về mẹ chồng nàng dâu.” Lý ma ma vừa cười trêu chọc nói: “Không ngờ đại gia lại quan tâm phu nhân như vậy, thật sự là phúc khí của phu nhân.”

“Ma ma còn thích nói đùa.” Hứa Thế Bình quay đầu nhìn ta: “Lát nữa ta ra ngoài một chuyến, buổi tối mới về, buổi trưa nàng không cần chờ ta ăn cơm.”

Ta gật đầu đồng ý, đi theo Lý ma ma vào viện Đại phu nhân.

Đại phu nhân đoan trang xinh đẹp tuyệt trần, cho dù đã lớn tuổi, phong tình yểu điệu trên người chỉ tăng không giảm. Dưới dung mạo hiền hòa, cất giấu tâm địa khiến người ta buồn nôn.

“Phu nhân, dựa theo quy tắc nhà chúng ta, phải mời người kính trà một lần nữa.”

Lý ma ma ngoài cười khẩy bưng một chén trà nóng đến trước mặt ta.

Đại phu nhân ngồi ngay ngắn trên ghế phía trên, nhìn ta như xem kịch vui.

Nếu là trước kia, ta khẳng định là tủi thân khó xử, nào có chuyện tân nương tử kính trà hai lần.

Mười mấy năm tranh đấu, chút trò vặt này mới khiến ta không phát điên.

Ta ngoan ngoãn gật đầu, ngoan ngoãn quỳ trên mặt đất lạnh lẽo.

May mắn đã bảo Thanh Mai sớm chuẩn bị bảo vệ đầu gối, quỳ trên mặt đất, đầu gối nhất định sẽ bầm tím.

Lý ma ma hài lòng gật đầu, cùng Đại phu nhân liếc nhau.

“Phu nhân, vừa rồi kính trà là lễ nghĩa, hiện tại kính trà là hiếu thuận.”

Một cái miệng già nua, thật biết tô son trát phấn.

Chén trà rất nóng, hai ngón tay ta không ngừng thay đổi, đem chén trà nhắm ngay Lý ma ma.

“Này, phu nhân đừng nhúc nhích, không phải trêu chọc người, đây là quy tắc của quý phủ, tân nương tử kính trà mẹ chồng, để tỏ vẻ thành kính, phải quỳ một khắc đồng hồ.”

Bà ta còn không có ý thức được cái gì, đè bả vai của ta lại, để cho ta nhận đòn ra oai phủ đầu của Đại phu nhân.

“Quỳ càng lâu, thành kính đối với mẹ chồng càng nhiều. Phu nhân cũng không muốn thanh danh bất hiếu truyền ra ngoài chứ?” Lý ma ma hơi uy h.i.ế.p cười nói.

Tranh đấu giữa mẹ chồng nàng dâu, quan trọng nhất là một chữ lý, chiếm đạo lý, là có thể làm cho đối phương có miệng cũng không có chỗ biện bạch.

Người ngoài cho dù như thế nào cũng không nói rõ nguyên do trong đó.

Đời trước ta chính là ăn thiệt thòi vì quá mức cao ngạo, cho rằng công đạo tại lòng người, căn bản không biết lời đồn đãi đáng sợ. Hôm nay, ta nhất định phải cho Đại phu nhân nếm thử tư vị ngọt ngào khổ sở.

Ta chịu đựng nóng bỏng trên đầu ngón tay, miễn cưỡng đáp: “Lý ma ma nói đúng, làm con dâu tự nhiên phải hiếu kính mẹ chồng. Hôm nay đừng nói một khắc đồng hồ, quỳ một canh giờ cũng là...”

Lời còn chưa nói xong, động tác của ta khoa trương mà run lên, trà nóng hổi đều hắt lên mặt Lý ma ma.

“Aaaaaaaaaaaa” Nàng kêu thảm thiết, ôm mặt lăn lộn đầy đất, sắc mặt Đại phu nhân xanh mét sững sờ tại chỗ.

Ta híp mắt nhìn biểu hiện của chủ tớ hai người, trong lòng cực kỳ sảng khoái.

Bọn nha hoàn bà tử nghe được tiếng kêu thảm thiết, nhao nhao đi vào bên trong xem xét, ta lúc này mới choáng váng ngất xỉu trên mặt đất.

“A, phu nhân, người làm sao vậy?” Thanh Tước giờ phút này phát huy nàng giọng nói lớn ưu thế của mình, kéo sự chú ý của mọi người.

Chén trà tán loạn, ta té xỉu, mọi người trong nháy mắt liền hiểu được trong phòng đã xảy ra chuyện gì.

Mặc dù không nói gì, ánh mắt mọi người đều cảm thấy kì lạ.

Ác danh Đại phu nhân ngược đãi con dâu chắc chắn là chạy không thoát.

Thanh Tước tiếp tục diễn tập khoa trương, gào thét lỗ vào tai ta: “Người đâu! Mau đi gọi đại phu.”

Tất cả dựa theo kế hoạch tiến hành, Khương đại phu tới bắt mạch chẩn đoán.

“Nàng ấy thế nào?” Hứa Thế Bình lại vội vàng chạy về.

[Bạn đang đọc Đình viện thâm thâm được edit và đăng tại Nhân Trí page]

Khương Đại phu trầm ngâm trong chốc lát, mới nói: “Phu nhân vốn yếu đuối, chắc là mấy ngày nay mệt mỏi, cho nên thể lực mới không chịu nỗi mà té xỉu. Sau này phải chú ý, không được để phu nhân mệt nhọc, hoặc tức giận chịu tủi thân.”

Không thể không nói, Khương đại phu tuy rằng tuổi còn trẻ, xử lý sự chuyện nhân tình thế thái cực kỳ lão luyện.

Thanh Mai nói ra nguyên do ta té xỉu, hắn đã dặn dò nhiều như vậy, ta quả nhiên không nhìn lầm người.

Hứa Thế Bình nhíu nhíu mày, hỏi chút chuyện khác, tự mình đưa Khương đại phu ra ngoài.

Ta đang chuẩn bị tỉnh lại thì một giọng nói quái gỡ truyền đến: “Hừ, con gái xuất thân từ gia đình không quyền thế thực yếu ớt.”

(Còn tiếp~)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.