Đình Viện Thâm Thâm 1

Chương 27



27

Ta chân trước bước vào cửa, chân sau Liễu Như Mi liền đi theo vào.

Ánh mắt Cao thị khẽ biến, trong lòng nàng thầm nghĩ Liễu Như Mi đúng là chẳng biết quy tắc, trong phòng chủ tử cười cười nói nói, một di nương như nàng ta lại đến góp vui.

Sắc mặt Cao thị không thay đổi, thu xếp cho mọi người dùng bữa, coi Liễu Như Mi như tiểu nha hoàn.

Cao thị không nói lời nào, hạ nhân tự nhiên sẽ không nhắc nhở, những người khác không chú ý trong phòng có nhiều người.

Liễu Như Mi nhất thời không biết làm sao, đứng cũng không được, ngồi cũng không có chỗ ngồi.

Vốn là phu nhân gọi nàng tới cùng dùng bữa, trong lòng nàng tràn đầy vui mừng chạy tới, ai ngờ lại lâm vào tình cảnh thế này.

Phu nhân đã sớm nhìn thấy nàng, nhưng không lập tức lên tiếng, để Liễu Như Mi quẫn bách khó xử, chờ cho nàng khó xử mới tỏ vẻ cao cao tại thượng vươn tay giúp đỡ.

Bà ta muốn Liễu Như Mi hiểu được, bà ta là người trợ giúp nàng trong khốn cảnh. Phu nhân muốn thông qua Liễu Như Mi gián tiếp khống chế con trai mình.

“Mi nhi đến rồi, mau ngồi xuống bên cạnh ta, ngày thường con đều ở cạnh ta, trong chốc lát không thấy con, thấy không quen lắm.”

Liễu Như Mi trong lòng hiểu rõ, nàng là tới là để cho phu nhân trút giận, nhưng người ở dưới mái hiên, sao có thể không cúi đầu.

Lúc trước nàng bị sự phú quý của Hầu phủ mê hoặc, một lòng một dạ muốn gả cho Hứa Thế Bình, nên nhắm mắt không nhìn thấy sự sự ti tiện của thiếp thất. Hiện giờ, từng chuyện từng chuyện đều đ.â.m vào tim nàng.

Không đợi Liễu Như Mi ngồi xuống, Cao thị mở miệng cười nói: “Lời của phu nhân, làm chúng ta thấy ngại quá, bình thường con ít ở trước mặt phu nhân, kính mong phu nhân không nên chê trách.”

Tâm tình phu nhân hết sức vui vẻ: “Con nói cái gì vậy, từ khi con gả tới đây đã giúp đỡ xử lý công việc của quý phủ, thật sự là vất vả cho con.”

Cao thị nhìn ta một cái, chuyển đề tài: “Phu nhân, sao không mời các di nương khác trong phủ tới ngồi một chút? Đều là di nương, không thể nặng bên này nhẹ bên kia.”

Ta kinh ngạc nhìn Cao thị, không ngờ nàng lại chịu nói thay ta.

Kiếp trước, nàng bàng quan nhìn ta và Liễu Như Mi tranh đấu.

Có lẽ trái tim nàng ấy không xấu.

Những năm đó, từng chuyện chồng chất lên nhau, mới dẫn đến sự lãnh đạm giữa ta và nàng.

Mặt phu nhân lúc xanh lúc đỏ, nếu gọi di nương, di nương của Hầu gia nhất định phải trình diện, đến lúc đó lòng Hầu gia không biết sẽ bị tiểu yêu tinh nào câu dẫn đi, bà ta làm sao có thể dễ dàng tha thứ.

Liễu Như Mi đứng ở một bên vành mắt đỏ lên, liên tục nhìn về phía Hứa Thế Bình.

Hứa Thế Bình không thể thấy người trong lòng mình tủi thân: “Liễu di nương là cháu họ của phu nhân, nàng đến hầu hạ phu nhân cũng là vì đạo hiếu.”

Cao thị đã giúp ta nói chuyện, ta cũng muốn biểu lộ thái độ của mình, không thể để cho nàng bị mất mặt trước mặt mọi người.

Ta uống một ngụm trà nhuận cổ họng: “Nếu không có chủ tử hạ lệnh, các di nương tùy ý đi lên, rối loạn quy tắc chẳng phải khiến người ta chê cười sao?”

Mọi người đều không nói lời nào, mặt mũi thế gia không thể mất được.

Hứa Thế Bình quét mắt nhìn ta một cái, mang theo chút phẫn nộ cùng với chán ghét mà chính hắn cũng không phát hiện ra.

Đôi khi, không thể không tin số mệnh.

Cho dù Hứa Thế Bình lúc ban đầu hứa sẽ không phụ lòng ta, nhưng Liễu Như Mi vừa đến, hắn đã ném những lời kia ra sau đầu.

Ánh mắt Cao thị đảo vài vòng, hòa giải nói: “Nếu người đã đến đông đủ, vậy dùng bữa đi.”

Một bữa cơm ăn không được vui vẻ lắm, nói qua loa vài câu liền giải tán.

Ra đến cửa, nước mắt Liễu Như Mi rốt cuộc kiềm không được, dùng khăn tay thêu hoa lan của nàng lau khóe mắt, từng bước từng bước chạy về phía viện.

Hứa Thế Bình thấy thế, vội vàng đuổi theo.

Ta nhìn bọn họ như thế trong lòng cười khẩy, muốn c..hết muốn sống thì cách xa ta một chút, đỡ phải bẩn hai mắt của ta.

Mới thay quần áo ngồi xuống, tiểu nha hoàn đã tới bẩm báo: “Đại phu nhân, Nhị phu nhân tới.”

Ta hơi cụp mắt: “Mời nàng ấy vào.”

Cao thị đi đến, dịu dàng nói: “Mong tẩu tẩu bình an, không biết thân thể tẩu thế nào? Mấy ngày nay muội không rảnh, không thể tự mình đến thăm tẩu, xin tẩu đừng để ở trong lòng.”

Tiểu nha hoàn bên cạnh nàng cầm hai cái hộp gỗ đàn màu đỏ thẫm.

Cao thị thấy ta quan sát cái hộp, giải thích: “Muội nghĩ thân thể tẩu không tốt, nên mới mang tổ yến Huyết Ngọc và sâm ngàn năm tới. Ta nghe bọn nha hoàn nói, tẩu bị bệnh suy nhược cơ thể, có lẽ về lâu về dài nên dùng chút thuốc bổ, có thể sẽ có chuyển biến tốt.”

Nghe nàng nói, mặt của ta nhịn không được nóng lên, lần đầu tiên cảm thấy giả bệnh không tốt lắm.

Đồ vật này không phải hiếm có, nhưng phần tâm ý này ở quý phủ này là lần đầu tiên ta nhận được. Đến nước này, ta tất nhiên thấy ngại không thể thúc giục nàng đi, đành phải cùng nàng tâm sự chuyện thời tiết gần đây, rồi chuyện bát quái khác của quý phủ.

Nói một vòng, uống một chén trà nóng, Cao thị chẳng những không có ý rời đi mà trên mặt càng do dự.

“Đệ muội có tâm sự gì sao? Hay là nói ra, ta thay muội nghĩ cách? Tuy rằng thân thể ta không tốt, nhưng cũng có thể khuyên giải muội.”  Ta nhịn không được mở miệng nói.

Cầm đồ của nàng, tạm thời thay nàng hóa giải ưu sầu.

“Vừa rồi phu nhân tìm muội nói chuyện...” Giọng của nàng thấp xuống: “Nói là sổ sách của quý phủ năm ngoái, muốn thanh toán từ chỗ tẩu.”

Thì ra vẫn là chi phí thành thân của nàng.

Trong lòng ta hiểu rõ, thảo nào nàng ngượng ngùng, Hầu phủ đòi tiền Giang gia, nếu truyền ra ngoài sẽ làm cho người ta cười rụng răng.

Nhìn ánh mắt xấu hổ của nàng, ta bỗng nhiên không còn tức giận.

Nàng là con dâu mới, tuy rằng gia thế tốt, nhưng mới vào phủ không quá vài tháng, ứng phó với phu nhân quả thực có chút khó khăn.

Nghĩ đến đây, ngữ khí của ta hòa hoãn vài phần: “Có lẽ phu nhân nói sai rồi. Từ khi ta vào phủ tới nay, chuyện trong phủ ta chưa từng động vào, làm sao có thể biết rõ ràng chuyện trong sổ sách.”

Nàng cầm chén trà cúi đầu không nói lời nào.

Thấy nàng như thế, trong lòng ta có chút đồng cảm, phảng phất thấy được bóng dáng kiếp trước của mình, bị đặt lên vị trí quản gia, liều mạng đấu tranh vì mọi chuyện trong phủ.

Ta nhịn không được nhắc nhở nàng: “Nói cho cùng, phu nhân mới là nữ chủ nhân của Hầu phủ, đương nhiên mọi chuyện sẽ đều do bà ta chủ trì, muội cần gì phải lo lắng.”

“Nhưng mà, muội đã gả vào Hầu phủ...” Cao thị do dự nói.

Sống là người Hứa gia, c..hết là quỷ Hứa gia.

Đó là những gì nàng ấy chưa nói hết.

Ta lắc đầu: “Chuyện trên đời không có gì tuyệt đối, chuyện huynh đệ thành kẻ thù, cha con quay mặt với nhau cũng không mới mẻ, nhất là nhà phú quý. Hôm nay, muội mới đến đã muốn tiếp nhận gian hàng lớn như vậy, chẳng phải là khó xử sao?”

“Kính xin tẩu tẩu chỉ giáo.”

Giờ phút này Cao thị rốt cục cũng kịp phản ứng, phu nhân đang lấy nàng làm thương sử.

Ta mỉm cười: “Người ăn ngũ cốc hoa màu, nào có ai không sinh bệnh, huống chi muội lại ngày ngày quản nhiều việc.”

Nàng có chút lo lắng: “Sau này, phải làm sao bây giờ?”

“Chuyện sau này thì sau này hãy nói, chúng ta luôn phải sống tốt cuộc sống trước mắt, ai biết sau này sẽ như thế nào.”

Nàng suy tư một lát, dường như là đã thông, cười nói: “Đa tạ.”

Không quá mấy ngày, liền nghe thấy tin tức Cao thị nhiễm phong hàn, mọi chuyện trong quý phủ trở lại trong tay phu nhân.”

Liễu Như Mi ngày thường ở cùng phu nhân, hôm nay tâm tình phu nhân không tốt, nàng cũng thường xuyên bị mắng, mấy ngày gần đây cũng không đi.

(Còn tiếp~)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.