Đình Viện Thâm Thâm 1

Chương 3



3

“Đó là đại phu Hồi Xuân Đường, y thuật không tệ, chuyên điều trị thân thể Triệu di nương.”

“Đúng là mẹ quá tốt, còn đặc biệt mời đại phu cho nàng.” Ta nói theo ý mẹ, không vạch trần chuyện bà đang che dấu.

Làm đương gia chủ mẫu, mẹ phải quan tâm rất nhiều chuyện, không thể ở cùng ta quá lâu.

Sau khi ta và mẹ chia tay, ta lập tức bảo Thanh Tước đi hỏi thăm lai lịch vị đại phu kia.

“Cô nương, người đoán cũng đúng, dưới mắt phải Khương đại phu thật sự có hai nốt ruồi nước mắt.” Thanh Tước đối với lý do ta thuận miệng bịa đặt cực kỳ ngạc nhiên.

“Muội đã hỏi qua ma ma ở nội viện, nghe nói vị Khương đại phu này cứ nửa tháng lại tới một lần, đã gần một năm nay.” Nàng tiếp tục nói.

Ta không khỏi nhíu mày.

Kiếp trước lần cuối cùng ta gặp Triệu di nương, nàng đang bị nhốt trong lồng heo.

Thân thể đầy vết thương, khuôn mặt trắng bệch xám xịt, đôi mắt lại lộ ra ánh sáng không hối hận.

Sau đó nàng bị ném vào trong giếng.

Khương đại phu cũng ở đây, bị trói tay lại, trơ mắt nhìn nữ nhân mình yêu bị hành hạ đến c..hết.

Cơn đau khiến hắn phát điên, thoát khỏi xiềng xích, hắn rút từ đâu đó ra một con d.a.o găm, vung nó vào đám đông.

“Ta và nàng thật lòng yêu nhau, các ngươi không muốn thành toàn thì thôi, vì sao còn muốn tính mạng của nàng! Chính các ngươi đã làm tất cả những chuyện xấu, lại không cho phép người thật lòng yêu nhau ở bên nhau, các ngươi, các ngươi sẽ không được c..hết tử tế!”

Hắn muốn báo thù cho ý trung nhân, lại không biết nên hướng tới ai.

Những người có mặt đều là những kẻ g..iết người.

Khương đại phu căm hận nhìn mọi người, bất ngờ nghĩ gì đó, quay d.a.o găm lại đ.â.m thẳng vào thân thể mình.

“Ta có tư cách gì hận các ngươi, đáng hận nhất chính là ta, ta mới là đầu sỏ gây nên, không nên chủ động câu dẫn nàng.”

Một nhát lại một nhát, đ.â.m liên tiếp bảy cái, m..áu tươi đầy đất, ta không dám nhìn.

Có lẽ là đã dùng hết sức lực, hắn rơi thẳng xuống giếng.

Sau đó cái giếng đó đã bị niêm kín.

Chẳng biết vì sao, dưới cảnh tượng m..áu tươi đầm đìa đó, ta lại kỳ lạ nhớ kỹ khuôn mặt của hắn, thậm chí hai nốt ruồi nhỏ trên mặt hắn.

Ta vốn cảm thấy sự trừng phạt này là nên, rồi lại cảm thấy không nên.

“Cô nương, làm sao vậy? Có điều gì đó không đúng?” Thanh Mai tâm tư tinh tế, rất nhanh phát hiện có điều gì đó không đúng.

“Không có gì, Triệu di nương bị bệnh nghiêm trọng như vậy, ngươi bảo phòng bếp hầm chút thuốc bổ, đợi lát nữa ta đi thăm nàng.” Ta lúc này mới phục hồi tinh thần.

“Người và phu nhân tốt quá, những người khác, nào có quan tâm đầy đủ với di nương như vậy.”

Thanh Tước dùng ánh mắt khâm phục đặc biệt của nàng nhìn ta, làm cho ta có chút ngượng ngùng.

Đi gặp Triệu di nương, ta tự nhiên cũng có tâm tư của mình.

Cửa sổ viện Triệu di nương đóng chặt, Thanh Tước gõ một hồi lâu, mới có nha hoàn tới mở cửa.

“Đại cô nương, sao người lại tới đây?” Tiểu nha hoàn có vài phần kích động.

“Ngươi học quy củ như thế nào, dám nói chuyện với đại cô nương như vậy?!” Thanh Mai răn dạy.

Nha hoàn mặt đỏ tía, không dám đáp lời.

“Không sao, có lẽ đã lâu không gặp ta.” Ta ý bảo Thanh Mai không cần truy cứu.

“Di nương của các ngươi đâu?”

“Di nương vừa uống thuốc, hiện tại đang nghỉ ngơi.” Nha hoàn nhìn ta một cái, lại kiên trì tiếp tục nói: “Di nương bảo nô tỳ chuyển lời, đa tạ người tới thăm. Nhưng hiện tại di nương đang bệnh, nếu lây cho cô nương, là di nương không phải.”

“Người bị bệnh chính thích suy nghĩ lung tung, ta làm gì có yếu ớt như vậy.”

Ta tự nhiên sẽ không bị mấy câu nói này chắn ở ngoài viện, đi vào phòng trong.

Tiểu nha hoàn muốn ngăn cản, nhưng thật sự không dám.

Mới vừa vào phòng, đã thấy Triệu di nương ở trên giường, sắc mặt hơi trắng bệch, hoà cùng màu với ý phục.

Nhưng mà, tình trạng không khí trong phòng không phải là kiểu uể oải của người bệnh lâu ngày không khỏi, ngược lại mùi hương tình cảm.

Xem ra, quan hệ của bọn họ đã lâu rồi.

“Đại cô nương...” Thấy ta đến, Triệu di nương giả vờ cố gắng đứng dậy.

Ta vội vàng tiến lên đỡ lấy nàng: “Di nương không cần khách khí, cứ dựa vào là tốt rồi.”

“Đa tạ đại cô nương tới thăm, chỉ sợ lây bệnh cho cô nương.” Nàng ôm khăn ho khan hai tiếng.

“Nếu nói như vậy, người bị bệnh đáng bị nhốt lại, không được thăm viếng sao?” Ta cười hỏi lại.

Triệu di nương cười rộ lên.

“Ta nói này, di nương cũng nên ra ngoài nhiều một chút, luôn buồn bực ở trong phòng như vậy, trong lòng cũng nghẹn đến phát hoảng.” Ta khuyên nhủ.

“Đa tạ đại cô nương quan tâm, ta cảm thấy không có hứng thú.” Nàng lắc đầu, lại cảm kích nói với ta: “Hôm nay may mắn có đại cô nương tới nói chuyện với ta, giải sầu trong lòng ta.”

“Đã như vậy, để bọn nha hoàn lui xuống chờ đi, đỡ phải chốc chốc lại bưng trà đưa nước, quấy rầy hứng thú.”

Ta dùng ánh mắt ý bảo bọn nha hoàn lui xuống, chỉ để lại ta và Triệu di nương.

Có vẻ như dự cảm được điều gì, Triệu di nương có chút bất an mà xoắn khăn.

Triệu di nương cũng không phải là quá xinh đẹp, cùng lắm cũng chỉ là tiểu gia ngọc bích* mà thôi.

*(Thành ngữ chỉ các cô gái xinh xắn trong các gia đình bình thường)

Lúc này mang mang khuôn mặt bệnh tật, bớt vài phần nhỏ nhen, khiến người ta cảm thấy đáng thương.

Ta nhớ rõ nàng được cha ta mang về từ trên đường, nhà Triệu di nương nghèo khó, vì kế sinh nhai, cha nàng không thể không bán con gái bên đường.

Thật sự không rõ, Triệu di nương làm sao có thể làm ra chuyện như vậy.

“Ta nghe nói Khương đại phu Hồi Xuân Đường cứ nửa tháng lại đến khám cho di nương, không biết di nương bị bệnh gì?”

“Chỉ là thân thể suy nhược, phải tư từ điều trị.” Triệu di nương cúi đầu: “Tục ngữ nói rất đúng, bệnh đến như núi đổ, bệnh đi như rút tơ, chuyện bệnh tật, nào có khỏi nhanh như vậy.”

“Di nương có nghĩ tới, có thể là do y thuật của Khương đại phu có vấn đề không, hay là đổi đại phu khác xem thử?”

“Cái này... Không có đạo lý giữa chừng đổi đại phu.”

“Đây là đạo lý nhà ai?” Ta nhướng mày nhìn về phía nàng, tức giận nghiêm khắc: “Hay là, di nương ngươi, không thể đổi đại phu?!”

Mặt Triệu di nương trong nháy mắt trắng bệch, cả người không ngừng run rẩy, sau đó lăn xuống giường, quỳ gối trước mặt ta.

“Đại cô nương, cầu xin nàng đừng nói chuyện này cho lão gia. Ngàn sai vạn sai, đều là lỗi của một mình ta. Là mỡ heo làm ta mơ hồ, nhất thời nổi lên tâm tư lệch lạc. Cầu xin đại cô nương.” Nàng quỳ gối trước mặt, nước mắt rơi lã chã.

Ta trầm mặc nhìn nàng, không nói gì.

Ta đoán không sai, mẹ ta biết chuyện này, có lẽ, kiếp trước cũng là như vậy.

Tại sao bà lại chọn mắt nhắm mắt mở?

Ta cũng không hiểu, Triệu di nương vì sao lại chọn con đường sai lầm như vậy?

Chẳng lẽ nàng không biết, một khi sự tình bại lộ, là phụ nữ, nàng hẳn phải c..hết là điều không thể nghi ngờ sao?

“Đứng lên đi.” Ta nói.

“Ta không đứng lên, trừ phi cô nương đồng ý ta, không nói chuyện này cho lão gia.” Triệu di nương khẩn cầu nhìn về phía ta.

Ta vốn là ghét nhất dạng khẩn cầu uy h.i.ế.p như vậy, nhưng vừa nghĩ tới ánh mắt kiếp trước của nàng, trong lòng không khỏi mềm đi một chút.

“Chuyện này, ta sẽ không nói cho người khác. Nhưng ngươi phải đồng ý với ta, cắt đứt hoàn toàn với hắn, về sau không được lui tới nữa.”

Ta chỉ có thể làm được bấy nhiêu, hy vọng kiếp này nàng ấy không rơi vào kết cục bi thảm như vậy.

“Ta đồng ý, ta đồng ý, đa tạ đại cô nương tha thứ.” Có lẽ là tìm được đường sống trong chỗ c..hết, Triệu di nương dập đầu lên sàn nhà bang bang, chỉ chốc lát sau liền hiện ra vết m..áu.

Ta vội vàng ngăn nàng lại: “Còn tiếp tục như vậy, chỉ sợ khiến cho người khác ngờ vực vô căn cứ.”

“Đại cô nương nói đúng.” Nàng đứng dậy, lau nước mắt trên mặt.

Ta đến gặp nàng ấy, không chỉ có một chuyện này.

“Ngươi đưa tín vật cho ta, để ta phái người chuyển giao cho hắn, cũng tránh cho các ngươi gặp mặt thương tâm.”

Ta muốn tìm đại phu kê vị dược, muốn tìm một đại phu trung thành tận tâm, sẽ không phản bội.

Khương đại phu rất thích hợp, y thuật hạng nhất, vả lại nhược điểm của người mình yêu còn ở trong tay ta.

(Còn nữa~)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.