Đình Viện Thâm Thâm 1

Chương 30



30

“Đại phu nhân, người không ra ngoài xem sao?” Thanh Tước hỏi.

“Chẳng lẽ còn muốn ta chỉ vào mặt nàng ta mà mắng hay sao?” Ta cười chỉ vào nàng: “Loại chuyện nhỏ này ta không thèm đi ra ngoài.”

“Là nô tỳ suy nghĩ không thấu đáo, nên đánh.” Thanh Tước giả bộ đánh vào má mình, thẳng lưng đi ra ngoài.

Thanh Mai vốn có chút không đồng ý, muốn lên tiếng ngăn cản rồi nửa đường dừng lại.

Không lâu sau, ngoài phòng truyền đến giọng Thanh Tước giáo huấn, sau đó là mẹ Liễu Như Mi liên tục gào khóc cầu xin tha thứ.

Đợi Thanh Tước vào nhà, mặt mày giãn ra rất nhiều so với lúc trước.

“Đại phu nhân không biết đâu, vừa rồi Liễu di nương rất an phận, ngay cả một câu cầu xin tha thứ cũng không dám nói.” Thanh Tước uống ngụm trà giải khát.

Ta thản nhiên cười.

“Còn có một chuyện kỳ quái, vừa rồi lúc Liễu di nương đứng ở bên cạnh, nô tỳ thấy bụng của nàng hình như lớn hơn những thai phụ khác một chút, chẳng lẽ là sinh đôi?”

Thanh Tước nhìn ta bẩm báo phát hiện của nàng.

Ta giật mình, bụng to hơn những người khác.

Dựa theo suy đoán của ta, Liễu Như Mi mang thai hẳn không phải song sinh, vậy cũng chỉ còn lại có một loại khả năng, là thai nhi quá lớn.

Liên tưởng đến hành động của phu nhân từ khi Liễu Như Mi mang thai tới nay, cả ngày cho Liễu Như Mi ăn các loại thuốc bổ, trong ấn tượng của ta hình như chưa từng ngừng lại, tính ra so với ta kiếp trước còn ăn thuốc bổ nhiều hơn.

Cách làm của phu nhân thật sự ích kỷ ác độc!

Vốn cho rằng kiếp trước chỉ là bởi vì chán ghét ta mới dùng chiêu này, hiện tại xem ra bà ta đều xem người trong viện như vật sinh sản, c..hết thì cứ c..hết, không trì hoãn việc bà ta ôm cháu trai là được.

Thật là thương thiên hại lý!

Đáng thương Liễu Như Mi còn đang đắc chí, cho rằng mình có thể vì con mà được quý trọng.

Nghĩ vậy, ta dặn Thanh Mai: “Ngươi đến viện Nhị phu nhân, nói thân thể ta không thoải mái, nhờ nàng mời ngự y đến xem. Thuận tiện... cũng xem cho Liễu di nương một chút.

“Đại phu nhân, tại sao phải xem cho nàng ta? Nàng ta không xứng được nhận phần tình cảm này.” Thanh Tước có chút giận dỗi.

“Mặc dù ta không đối phó với nàng ta, nhưng cũng không có tử thù. Nàng ta chẳng qua cũng chỉ là muốn tranh chút sủng ái, từ lập trường của nàng ta mà nói cũng không kỳ lạ. Hôm nay, có lẽ... chuyện liên quan đến mạng người, cẩn thận một chút là chuyện tốt, coi như tích công đức với Phật tổ.”

Ông trời cho ta cơ hội làm lại một lần nữa, ta không thể trơ mắt nhìn người ta mất mạng.

Thái y xem mạch cho Liễu Như Mi, thần sắc ngưng trọng dặn dò: “Tuyệt đối không thể bổ sung thuốc bổ, nếu cần thiết, kính xin đi lại bên ngoài nhiều hơn, nếu không sẽ sinh nở khó khăn.”

Sắc mặt Liễu Như Mi trắng bệch, ngơ ngác nhìn thái y rời đi.

Mẹ nàng ta không tin, lén mời bà đỡ đến xem bụng con gái sau lưng người khác, kết quả cũng giống như vậy.

Hai mẹ con nhất thời sợ tới mức thất thần, cả ngày ở trong phòng rơi lệ, khóc thút thít trong phòng cả ngày, rất khó chịu.

Thanh Mai bưng ghế đẩu nhỏ đặt ở giữa phòng, cẩn thận lau chùi mới đỡ ta ngồi xuống.

Ta thấy Liễu Như Mi lau nước mắt liền không kiên nhẫn: “Khóc có thể giải quyết vấn đề gì?”

Nàng không ngờ ta sẽ đến, ngừng khóc thút thít trả lời: “Quấy nhiễu Đại phu nhân là lỗi của muội, nhưng muội thật sự không có cách, trong lòng vô cùng khổ sở.”

Liên tiếp xảy ra biến cố, làm cho Liễu Như Mi hiểu được bản thân mình chống chọi không nỗi sóng gió, muốn sống yên ổn, phải cẩn thận hầu hạ tốt các chủ tử quý phủ.

Bởi vậy đối với ta cung kính hơn xưa rất nhiều.

Ta thấy nàng ta coi như hiểu được, liền nói: “Không phải Thái y nói phải đi lại nhiều sao, có lẽ sẽ tốt hơn.”

Liễu Như Mi do dự: “Nhưng, không phải pháp sư nói, muội nên ở trong phòng dưỡng thai sao?”

Nàng vô cớ bị cấm túc, Hứa Thế Bình phớt lờ, trong lòng nàng hiểu được vài phần, thiếu gia Hầu phủ thâm tình nhưng cũng đa tình, cũng không đáng tin như trong tưởng tượng.

Kể từ đó, làm việc khiêm tốn hơn rất nhiều.

Ta lơ đễnh: “Trước đó thai nhi còn nhỏ, đương nhiên phải nằm trên giường dưỡng thai, hiện tại đã sáu tháng, lời của pháp sư cũng không cần phải quá băn khoăn.”

Liễu Như Mi nghe vậy, vẻ mặt vui vẻ, mở miệng nói: “Đa tạ Đại phu nhân, ngày sau muội nguyện bưng trà rót nước cho Đại phu nhân.”

Mẹ nàng ngồi ở bên giường đứng ngồi không yên, ghé sát Liễu Như Mi nói thầm: “Con à, hôm nay con mang thai, mọi sự đều phải cẩn thận, vạn nhất đi ra ngoài...”

Lời kia hận không thể tiến đến bên tai ta nói.

Ta cực kỳ không vui. Trên đời này quả thực có người sảy thai không rõ nguyên nhân. Nhưng nếu ta muốn Liễu Như Mi sẩy thai, cần gì phải tự mình tới cửa khuyên nhủ?

Ta không chút do dự nhấc chân bước đi, lời hay khó khuyên quỷ đáng c..hết, mẹ con bọn họ làm ra vẻ như thế, thật sự là mua dây buộc mình.

“Liễu di nương vẫn ở trong phòng không chịu đi ra sao?” Ta ở trong phòng mình chơi bài, tùy ý hỏi.

“Mẹ nàng cả ngày ở bên cạnh.” Thanh Tước hướng về phía tây sương phòng bĩu môi.

Bà mẹ này, thật sự là muốn trèo lên cành cao muốn điên rồi, ngay cả con gái của mình cũng không để ý sao?

Ta ngừng tay chơi bài, suy nghĩ một chút rồi nói: “Đi thỉnh tượng Phật trong khố phòng ra, dọn sạch phòng thờ phụng cho tốt. Bây giờ đang thịnh hành hương hoa cúng Phật, ta thấy hoa trong vườn vừa nở, bảo Liễu di nương vào trong vườn hái chút hoa cúng Phật tổ, tích tích công đức, phù hộ con trong bụng nàng.”

Thanh Tước thở dài: “Đại phu nhân cần gì phải như thế? Sẽ khiến người ta nói xấu mình, đều là mạng của bọn họ.”

Ta thản nhiên cười nói: “Vài câu nhàn rỗi mà thôi, ta chịu nhiều rồi, cũng không sợ. Ngươi nhớ phái thêm vài người đi theo, để đại phu quý phủ... hay là để Khương đại phu đến xem.”

Ta hơi mở cửa sổ ra, nhìn thấy Liễu Như Mi che bụng mình, tựa vào cạnh cửa lề mề, vẻ mặt không tình nguyện. Thanh Tước xụ mặt thúc giục liên tục, mới bước ra ngưỡng cửa, đi vào trong vườn.

Ta vẫn chơi bài thêm một lát, cảm thấy không có ý nghĩa gì, hạ lệnh với Thanh Mai: “Thanh Mai, trong phòng buồn bực, theo ta ra ngoài một chút.”

Liễu Như Mi chậm rãi đi trong hoa viên, không yên lòng ra lệnh cho tiểu nha hoàn hái chút hoa tươi.

Nàng rất cẩn thận, đề phòng mình xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Ta từ xa nhìn động tác đi lại của Liễu Như Mi, giống như thấy được chính mình kiếp trước. Đáng tiếc khi đó không ai nhắc tới ta.

Ta khẽ thở dài, hành động hôm nay, toàn bộ đều là cứu vớt bản thân mình kiếp trước.

Liễu Như Mi đi dạo trong vườn ước chừng một nén nhang, phu nhân đã mang theo một đám nha hoàn trùng trùng điệp điệp vọt tới, trong nháy mắt vây chặt Liễu Như Mi, sợ có thứ gì chạm vào bụng nàng.

Tin tức của phu nhân thật là nhạy bén.

Một lát sau, bà ta chĩa mũi nhọn nhắm ngay ta.

“Giang Như Tuyết, ngươi thật to gan, ỷ mình là Đại phu nhân, lại tùy ý làm nhục Mi nhi. Trong bụng nó mang trưởng tử trưởng tôn Hứa gia, nếu là có một chút xíu ngoài ý muốn, ngươi làm sao đảm đương nổi!”

Ta cười khẩy nói: “Thái y trong cung đều dặn dò Liễu di nương đi lại nhiều một chút, vả lại chuyện này nàng không phải vì ta mà làm, mà là vì Phật tổ làm chuyện tích công đức. Chẳng lẽ phu nhân cảm thấy thái y có lỗi? Hay là cảm thấy không cần kính trọng Phật tổ?

(Còn tiếp~)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.