Đình Viện Thâm Thâm 1

Chương 9



9

Thấy có người tới, sắc mặt tiểu nha hoàn trắng bệch, đồ trên tay rơi xuống đất khua “leng keng”.

Mọi người nhìn xuống đất, là một cây trâm châu của ta.

Thanh Tước tức giận, tiến lên kéo nàng từ trên ghế xuống, mắng: “Ngươi là người của viện nào?”

Tiểu nha hoàn giờ phút này biết mình đã gây họa, quỳ trên mặt đất dập đầu cầu xin tha thứ: “Cô nương tha mạng, nô tỳ chỉ là nhất thời tò mò, vào xem một chút.”

“Ngươi là thứ gì, tò mò đến phòng cô nương? Sao không tò mò đến phòng phu nhân luôn đi.” Thanh Tước chỉ vào nàng mắng.

“Ta đi bẩm báo phu nhân, đuổi người không biết quy tắc ra ngoài.” Thanh Mai lạnh mặt mở miệng.

Tiểu nha hoàn khóc càng thê thảm hơn, muốn tiến lên ôm lấy chân ta cầu xin tha thứ, ngại Thanh Mai và Thanh Tước ở phía trước, đành phải kéo lung tung vạt áo một người, gào khóc nói: “Cô nương, cô nương, nô tỳ biết sai rồi, cầu xin cô nương tha cho nô tỳ lần này, lần sau không dám nữa.”

Tiểu nha hoàn huyên náo động tĩnh quá lớn, Chu ma ma vào nhà kiểm tra tình hình.

Đợi thấy rõ mặt tiểu nha hoàn, mặt bà ta cứng ngắc, tiến lên hung hăng nhéo mặt nàng một cái, hai má tiểu nha hoàn nhất thời đỏ lên.

“Nha đầu c..hết tiệt, muốn hầu hạ cô nương thì ra ngoài chờ, ai cho ngươi vào nhà dọn dẹp.”

Ta lạnh lùng nhìn Chu ma ma diễn trò, cũng không vạch trần.

Thanh Mai đỡ ta ngồi xuống giường, bưng lên cho ta một chén trà lạnh.

Chu ma ma mắng tiểu nha hoàn xong, tiến lên cười mỉa nói: “Cô nương tốt à, đây là cháu gái Ngân Hạnh của lão nô, có lẽ thấy trong phòng người lộn xộn, muốn đi vào dọn dẹp, mong cô nương chớ trách.”

“Trong phòng cô nương lộn xộn sao?” Thanh Tước nhướng lông mày tinh tế: “Bà mở to hai mắt nhìn xem, là lộn xộn chỗ nào? Hơn nữa, chưa từng gặp mặt cô nương, chưa được cô nương cho phép đã vào trong phòng dọn dẹp? Đây là đạo lý gì?”

Thanh Tước nói một hơi, khiến khuôn mặt già cỗi của Chu ma ma đỏ bừng.

“Nha đầu ngươi tuổi còn trẻ, miệng lưỡi rất lợi hại.”

Nàng không tranh cãi với Thanh Tước nữa, chỉ nhìn ta cầu tình nói: “Cô nương, Ngân Hạnh không có ý xấu, xin cô nương tha cho nó đi. Không nể mặt lão nô, cũng nể mặt lão phu nhân. Ngày sau, nó nhất định hầu hạ cô nương, báo đáp ân đức của cô nương.”

Bà ta là được đằng chân lân đằng đầu.

Ta chỉ để ý dùng nắp trà gạt lá nổi sang một bên, cũng không đáp lời.

Thanh Mai hiểu ý của ta, cười khẩy nói: “Ma ma đây là đạo lý gì, sao Ngân Hạnh lại thành người trong viện chúng ta, phu nhân và lão phu nhân cũng chưa nói với chúng ta một tiếng nào mà?”

Chu ma ma liếc nàng một cái, nhìn ta vẻ mặt tươi cười: “Đây là chủ ý của ta, cháu gái nhà ta chịu khó có tài, so với nha hoàn trong viện mạnh hơn nhiều. Vả lại nó cũng thành thật nói ít, ta chỉ muốn tiến cử cho cô nương.”

Nàng dừng một chút lại nói: “Cô nương sau này nhất định là người có phúc, mong rằng cô nương nhìn khuôn mặt già nua của lão nô, thưởng cho cháu gái lão nô một miếng cơm ăn.”

Ta đặt nắp trà xuống, ung dung nhìn Ngân Hạnh.

Tiểu nha hoàn ngoại hình có chút xinh đẹp, khó trách bà ta kiên quyết muốn đưa vào.

Kiếp trước không có vở kịch này, có lẽ là thấy ta mấy ngày gần đây dễ nói chuyện, lá gan lớn lên.

Chu ma ma thấy ta đánh giá Ngân Hạnh, kéo nàng về phía trước, nụ cười trên mặt nịnh nọt.

Tính toán của bà ta, hận không thể đánh vào mặt ta, đem ta bóp như quả hồng mềm.

“Ngươi...” Thanh Tước tức giận muốn đi lên kéo Ngân Hạnh, Thanh Mai vội vàng giữ chặt.

“Chu ma ma đã mở miệng, làm sao lại cự tuyệt.” Ta cười cười: “Thanh Mai, đưa Ngân Hạnh xuống, sắp xếp ở chung với nha hoàn hạng hai.”

“Vâng.”

“Cầm trâm châu lên cho Ngân Hạnh.”

“Đa tạ cô nương, đa tạ cô nương.” Hai bà cháu vui mừng hớn hở lui ra ngoài.

Thanh Tước oán hận “Phi” một tiếng: “Mụ già thối không biết xấu hổ, đánh chủ ý lên đầu cô nương chúng ta rồi. Ỷ là người của lão phu nhân, mặt dày nhét cháu gái mình vào viện chúng ta, sớm muộn gì cũng cho nó ăn quả ngon.”

“Đơn giản là giả vờ giả vịt, cũng muốn chia một chén canh thôi.” Ta châm chọc nói.

“Không soi gương xem mình là thứ gì, dám động não như vậy.” Thanh Mai hừ hừ.

Ta biết bây giờ không phải là lúc để tức giận.

Dung túng Chu ma ma như thế, đều là vì chuyện tiếp theo.

“Chuyện bảo hai ngươi chuẩn bị thế nào rồi?” ta nhìn về phía họ, giọng nói mang theo chút nghiêm túc.

“Chuẩn bị xong cả rồi.” Thanh Mai thấp giọng nói.

“Ừ.” Ta gật đầu, xoay người đi về phía giường chuẩn bị ngủ một lát.

Náo loạn hơn nửa ngày, rất mệt mỏi.

Nhìn thấy cái ghế Ngân Hạnh từng ngồi, trong lòng ta thoáng không vui: “Đưa ghế và bàn trang điểm này qua cho Ngân Hạnh, nói ta rất thích nàng.”

Cho chút ngon ngọt, mới có thể hạ gậy lớn.

Thanh Mai rời đi.

Quý phủ vì hôn sự của ta, trước sau ầm ĩ rất nhiều ngày, mới định ra của hồi môn, thu nạp vào trong kho.

Đêm nay, ta tựa vào giường nhìn du ký*, trong viện bỗng nhiên ồn ào.

*(Du ký: ghi chép những điều tai nghe mắt thấy, chắc kiểu như nhật ký)

Thanh Tước bước chân rón rén đi vào, thấy ta còn chưa ngủ, rất kinh ngạc.

“Cô nương, không phải bảo cô ngủ trước sao? Sao lại canh ở đây, cẩn thận ngủ muộn, ngày mai đau đầu.”

Ta thấy nàng oán giận như vậy, liền biết sự việc đã thành, yên tâm hẳn.

“Ngươi nhìn xem, càng ngày càng có bản lĩnh, cũng quản chặt ta.” Ta nhìn Thanh Mai trêu đùa.

“Còn không phải do cô nương quen sao.” Thanh Mai bĩu môi.

“Thanh Mai, ngươi mau đi đi, kéo mụ già kia tới sương phòng bên kia, Ngân Hạnh cũng sai khiến đi ra ngoài.”

“Được, nô tỳ đi đây.” Thanh Mai dứt khoát đứng dậy ra cửa.

“Thanh Tước, ngươi giúp Thanh Mai tìm xem, như vậy sẽ nhanh hơn.” Ta nhịn không được hạ lệnh.

Giờ khắc này, ta đã chờ rất lâu.

Làm thức ăn cho bà nội, dung túng Chu ma ma, đều là vì nắm chắc cuộc sống tương lai.

Ước chừng qua một khắc đồng hồ*, Thanh Mai và Thanh Tước trở về.

*(1 nhật (日, ri) = 12 thời canh = 96 khắc = 1 ngày (24 h). 1 thời canh (时辰, shi chen) = 8 khắc = 2 giờ. 1 khắc (刻, ke) = 60 phân = 15 phút. 1 phân (分, fen) = 15 giây.) 

Thanh Mai lấy từ trong n.g.ự.c ra một quyển sách: “Cô nương, người xem, đây là sách trên người Chu ma ma.”

Ta cong cong khóe miệng, tìm được là tốt rồi, chỉ sợ đặt ở bên lão phu nhân.

Thanh Mai cầm lấy bút mực, mở ra một quyển sách nhỏ khác, bắt tay sao chép lại.

Nàng có khả năng bắt chước chữ rất tốt, khó ai có thể nhận ra được.

“Ba vạn lượng bạc trắng, thôn trang sáu cái, cửa hàng bảy gian, cô nương người xem muốn sửa như thế nào?”

Ta suy nghĩ một chút, nói: “Bạc trắng đổi thành một vạn lượng, thôn trang hai cái, cửa hàng ba gian.”

“Như vậy có dễ bị lộ không? Mụ già kia cũng không phải ngốc.” Thanh Mai có chút lo lắng.

“Chẳng lẽ muốn lôi kéo ta đi đối chất với lão phu nhân, chỉ sợ ta còn chưa phát tác, lão phu nhân đã đánh c..hết bà ta.”

Ta cười khẩy nói: “Cho dù biết không đúng, bà ta cũng phải gạt bà nội.”

Thanh Mai kịp phản ứng, rất đồng ý.

“Cô nương nói đúng, sau này chúng ta cũng có thể khống chế bà ta, làm cho bà ta không dám ở trước mặt lão phu nhân gây chuyện thị phi.”

“Chỉ nói một chút ngươi đã thông.” Ta cười nói.

Thanh Mai đem bản sao chép hai phần danh sách đưa tới trước mặt ta, ta đảo qua, xác nhận không có vấn đề, để nàng trả một phần trở về.

“Phu nhân còn hỏi, ngân phiếu trong kho lấy ra để ở đâu? Đặt ở chỗ phu nhân trước, hay là đưa cho cô nương?”

“Để ở chỗ ta đi, trong rương gỗ đàn của ta có một hộp nhỏ bằng gỗ lê chạm trổ, ngân phiếu địa khế đều bỏ vào đó.”

Ta cởi giày lên giường: “Ngươi và Thanh Tước vất vả canh chừng cẩn thận một chút, đừng để những người khác tới gần.”

“Cô nương yên tâm, có bọn nô tỳ ở đây, cam đoan không xảy ra sai lầm.” Thanh Tước vỗ n.g.ự.c cam đoan.

Ta mỉm cười nhìn hai người, may mắn có họ, khiến cuộc sống của ta trở nên tốt đẹp, vui vẻ hơn.

“Ngày thành thân, các ngươi cho người mang rương vào trong phòng tân hôn, không vào khố phòng. Nói với bên ngoài là vật thiếp thân của ta, cũng sẽ không có người hoài nghi.”

“Vâng.” Hai người đồng loạt đáp.

(Còn tiếp~)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.