Nửa tiếng sau, Hoắc Hành Niên trả lời: “Anh không sao.”
Anh không nhắn lại gì nữa.
Đỗ Cửu Trăn lại gửi cho anh vài tin nhắn nhưng anh cũng không trả lời.
Anh gọi điện thoại cho cô. Cô còn chưa kịp nói gì Hoắc Hành Niên đã đè thấp giọng nói một câu: “Em đừng lo lắng”, liền cúp điện thoại.
Sau đó, cô gọi điện anh không thèm bắt máy.
Đỗ Cửu Trăn nhìn chằm chằm màn hình điện thoại một lúc lâu.
Cô chờ mãi không thấy tin nhắn của Hoắc Hành Niên, ngược lại có một nhóm chat cứ tám nhảm chuyện trên trời dưới biển.
Đỗ Cửu Trăn tức giận, cô tiện tay nhấp vào cuộc trò chuyện của nhóm chat.
Hóa ra là nhóm lớp cấp ba.
Chủ nhật tuần này, bọn họ định tổ chức họp lớp, địa điểm tập trung là ở trường cũ. Bọn họ đang hỏi có ai muốn đi không.
Rất nhiều người trong nhóm đã nhắc tên Đỗ Cửu Trăn vào.
Hồi cấp ba, Đỗ Cửu Trăn từng là hoa khôi của lớp, có rất nhiều bạn học nam thích cô ấy. Dù bao nhiêu năm đã trôi qua vẫn có người coi cô ấy là bạch nguyệt quang.
Sau khi tốt nghiệp hai năm, cô vẫn giữ liên lạc với bạn học cũ, mỗi lần họp lớp đều tham gia rất đầy đủ.
Nhưng mấy năm gần đây, cô giống như bốc hơi trong không khí.
Cô không lên mạng cũng không tham gia các buổi họp lớp.
Tình trạng này đã kéo dài suốt ba năm, không ai biết rốt cuộc cô đã xảy ra chuyện gì.
Dù thế nào thì cô vẫn là người được chú ý nhất.
Càng không thấy cô thì bọn họ càng nhớ.
Càng hy vọng cô xuất hiện.
Đỗ Cửu Trăn nhìn lướt qua tin nhắn, sau đó cô trả lời: “Được.”
Ba năm trước do tâm trạng cô không tốt, cô cũng không có thời gian. Ngoại trừ những chuyện của công ty, gần như cô đã mặc kệ tất cả mọi thứ.
Đừng nhắc đến việc họp lớp với bạn học cũ, đây là chuyện mà cô đã hoàn toàn quên mất.
Nhưng bây giờ cô có thời gian rảnh.
Vừa hay có thể kiếm một chuyện để làm, cô không muốn bị Hoắc Hành Niên chọc cho tức chết.
Đỗ Cửu Trăn vừa trả lời tin nhắn, nhóm chat gửi đến một loạt sticker, khung chat bị lấp kín. Đỗ Cửu Trăn thấy hoa mắt, trực tiếp thoát khỏi wetchat.
Thời gian hẹn là chủ nhật.
Đỗ Cửu Trăn ngồi trong xe, cúi đầu nhìn điện thoại di động.
Mấy hôm nay, cô liên tiếp nhắn tin cho Hoắc Hành Niên, nhưng đều không nhận được câu trả lời của anh.
Chỉ là mỗi buổi tối, cứ đến một giờ nhất định, cô sẽ nhận được một tin nhắn từ anh ấy.
[Anh không sao.]
Không có gì khác ngoài ba từ này.
Đỗ Cửu Trăn tắt điện thoại, cô hơi cáu kỉnh.
“Bây giờ anh ấy đang ở đâu?” Đỗ Cửu Trăn ngẩng đầu hỏi Nghiêm Chính đang lái xe.
“Tôi không biết.” Nghiêm Chính trả lời.
Anh ta định đi cùng Hoắc Hành Niên nhưng Hoắc Hành Niên lại muốn anh ta ở lại để giúp đỡ tiểu thư.
Thế nên những chuyện xảy ra ở bên đó, tất nhiên Nghiêm Chính không thể nào biết được.
“Tốt hơn hết là anh đừng nói dối tôi.” Đỗ Cửu Trăn nhìn anh ta chằm chằm từ kính chiếu hậu, giọng điệu vô cùng lạnh lùng.
Nghiêm Chính cảm thấy lạnh sống lưng.
“Tiểu thư, vì chuyện lần trước …” Nghiêm Chính thấy mình vô cùng oan ức: “Tôi bị cậu chủ mắng rồi.”
Anh bảo Nghiêm Chính không được nói với Đỗ Cửu Trăn về chuyện xuất ngoại nhưng anh ta vẫn nói với cô còn khiến cô lo lắng.
Dù anh ta có nói với Đỗ Cửu Trăn thì kết quả vẫn thành công cốc.
Hoắc Hành Niên vẫn đi một mình.
Bây giờ Nghiêm Chính còn làm mất lòng cả hai bên.
Kẹp ở giữa hai vị sếp thế này, anh ta cũng khổ lắm chứ.
“Quên đi.” Đỗ Cửu Trăn rũ mắt, nhẹ nhàng nhổ ra một câu.
Bây giờ cô không muốn so đo chuyện này với anh ta.
“Đừng nói chuyện của tôi với anh ấy.” Rõ ràng Đỗ Cửu Trăn đang giận dỗi: “Anh ấy khiến tôi lo lắng cho anh ấy thì anh ấy cũng phải lo lắng như thế.”
Mặc dù Hoắc Hành Niên không có ở đây nhưng xung quanh cô đều là người của anh. Cô sợ rằng bất kể mọi lúc mọi nơi bọn họ cũng báo cáo hết hành động của cô cho anh ấy.
Nếu cô phải lo lắng thì bọn họ phải cùng nhau lo lắng mới tốt chứ.
Dựa vào đâu mà chỉ có một mình cô khó chịu.
Nghiêm Chính không đáp lại.
“Nghe rõ chưa?” Đỗ Cửu Trăn lườm anh ta một cái.
“Rõ.” Nghiêm Chính vừa mới phản ứng lại, giật mình gật đầu.
Anh ta đã làm việc ở Hoắc Thị rất lâu rồi, lần đầu tiên anh ta gặp phải tình huống khó giải quyết thế này.
Đến trường học, Đỗ Cửu Trăn xuống xe.
Cô bảo Nghiêm Chính về trước, buổi tối cũng không phải quay lại đón cô.
Chủ nhật là ngày nghỉ, tất nhiên trường học sẽ không mở cửa. Vì bọn họ họp lớp nên đã thương lượng trước với trường học.
Hôm nay, trường học phá lệ mở cổng.
“Chào đại tiểu thư!” Hoắc Lâm Ngôn đã đợi sẵn ở cổng trường, vừa nhìn thấy Đỗ Cửu Trăn cậu ta đã lập tức chạy đến trước mặt cô.
Cậu ta cực kỳ niềm nở, trên mỗi luôn nở nụ cười, còn chìa tay làm động tác “mời” theo kiểu của một quý ông.
“Đại tiểu thư đến trường của bọn em, em sẽ bảo vệ ngài trong suốt hành trình hôm nay.”
Hoắc Lâm Ngôn giống như một con chó chạy theo chủ.
Sau khi Hoắc Hành Niên khôi phục trí nhớ, việc đầu tiên anh làm là thanh lý những kẻ vô dụng của nhà họ Hoắc. Chuyện đó đã khiến rất nhiều người gặp tai ương.
Trong số những người có mặt hôm đó, cha của Hoắc Lâm Ngôn đã may mắn thoát khỏi móng vuốt của anh.
Một mặt là bởi vì ông ấy không làm chuyện gì quá đáng, mặt khác là bởi vì nể mặt Hoắc Lâm Ngôn.
Từ hôm đó đến giờ, Hoắc Viễn đều chỉ bảo Hoắc Lâm Ngôn phải thường xuyên xuất hiện trước mặt đại tiểu thư, cố gắng khiến cô ấy có thêm ấn tượng về mình.
Dù sao Hoắc Hành Niên cũng rất nghe lời Đỗ Cửu Trăn thế nên chuyện quan trọng nhất là phải tích cực nịnh bợ cô ấy.
“Ngọn gió nào đưa cậu đến đây thế?” Đỗ Cửu Trăn liếc cậu ta một cái rồi đi thẳng về phía trước: “Lần trước cậu còn nói tôi nhiều chuyện khiến cậu bực bội cơ mà.”
Hoắc Lâm Ngôn chạy theo cô. Cậu ta không dám vượt lên trước, chỉ đành theo sát để nói chuyện với cô.
“Lần trước em chỉ nói bậy thôi.” Hoắc Lâm Ngôn cười ngu, lập tức thanh minh cho mình: “Em không có ý đó.”
“Cậu bỏ mặc cô gái kia sao?” Du Cửu Trân liếc thấy một cô bé đứng phía sau cậu ta.
Lần trước Hoắc Lâm Ngôn cũng đi cùng cô gái đó, nhìn qua có vẻ là một cô gái trầm tính, không thích nói chuyện.
Cô bé đó hoàn toàn khác biệt với Hoắc Lâm Ngôn.
“Không sao đâu.” Hoắc Lâm Ngôn lắc đầu: “Dù sao đây cũng là trường học, cô ấy không lạc được đâu.”
Mặc dù Hoắc Lâm Ngôn nói như thế nhưng vẫn không nhịn được nhìn cô bé ấy.
Hôm nay cậu ta hứa sẽ đưa cô ấy đi chơi nhưng bỗng nhiên ba cậu ta gọi điện tới bắt cậu ta đi nịnh bợ đại tiểu thư.
Cậu ta cũng hết cách. Rõ ràng cô ấy đứng ở đó nhưng cậu ta lại thất hứa.
Đỗ Cửu Trăn dừng bước, liếc cô gái ấy một cái rồi gật đầu. Cô không nói gì, tiếp tục bước đi.
Thằng nhóc Hoắc Lâm Ngôn này có thị lực không tệ.
Cậu ta thấy được ánh mắt của Đỗ Cửu Trăn, lập tức có phản ứng, dừng lại và vẫy tay với cô gái kia.
“Khương Khương, mau đến đây.” Hoắc Lâm Ngôn hét lên.
Cô gái bị gọi là Khương Khương không hiểu chuyện gì nhưng cô nghe thấy Hoắc Lâm Ngôn gọi mình nên vẫn ngoan ngoãn chạy đến.
“Chúng ta đi cùng nhau sao?” Cô bé khẽ hỏi.
Cô bé mặc một chiếc áo len màu trắng, dáng vẻ trầm tính và dịu dàng.
Hoắc Lâm Ngôn gật đầu.
“Vậy… Đại tiểu thư không tức giận sao?” Giọng của Khương Khương càng ngày càng nhỏ.
Thật ra cô ấy cũng muốn đi cùng cậu nhưng Hoắc Lâm Ngôn kể với cô ấy vị đại tiểu thư này rất đáng sợ.
Cô ấy hơi sợ hãi.
Sau khi cô bé hỏi xong, Hoắc Lâm Ngôn ngẩng đầu, liếc Đỗ Cửu Trăn ở phía trước.
Cô cứ tiếp tục đi thẳng, không thèm để ý đến bọn họ.
“Không sao đâu.” Hoắc Lâm Ngôn nắm tay Khương Khương, gật đầu vô cùng chắc chắn: “Nếu chị ấy nổi giận, mình sẽ che chở cho cậu.”
Ánh mắt lúc nãy của cô ấy rõ ràng đã đồng ý cho cậu ta đưa người khác đi theo.
Địa điểm gặp mặt là hội trường của trường học.
Chuẩn bị đến thời gian hẹn trước, lớp trưởng Tạ Triêu kiểm lại số người, hầu hết mọi người đã đến dông đủ.
“Đỗ Cửu Trăn đâu?” Nữ thần chưa tới, mọi người đều nhắc đến cô ấy.
“Mấy năm nay cô ấy có vẻ sống không tốt lắm nhỉ.” Người phụ nữ đi giày cao gót màu đỏ cười khẽ, cô ta vừa xem giờ vừa chế giễu.
Tất cả mọi người đều biết, đa phần những buổi họp lớp đều so sánh và bàn tán về chuyện của những bạn học thành công.
Nếu như cuộc sống không tốt thì sẽ không dám xuất hiện.
Mà ba năm rồi Đỗ Cửu Trăn không hề tham gia.
Nói không chừng nữ thần hôm nào đã rớt xuống vực sâu, không còn mặt mũi nào để gặp lại bạn học cũ.
Lớp của bọn họ là lớp trọng điểm, tỷ lệ dỗ đại học là 96%. Đại đa số bạn học đều đỗ vào trường danh tiếng, còn lại cũng không tệ.
Bây giờ là giai đoạn mà bọn họ phải cố gắng phấn đấu nhiều nhất.
Có vài kẻ không chịu phấn phấn đấu nên mới ngã ngựa.
Ví dụ như Đỗ Cửu Trăn.
“Ồ, Đỗ Cửu Trăn đến rồi.” Chàng trai phía trước có đôi mắt cực kỳ sắc bén, vừa thấy Đỗ Cửu Trăn đã nở nụ cười.
“Cô ấy vẫn xinh đẹp như thế nhỉ.” Ngay cả khi cô vẫn cách rất xa.
Bọn họ cũng có thể nhận ra vẻ đẹp của cô ấy.
Tạ Triêu là lớp trưởng, anh ta tiến lên trước để chào đón bạn học.
Khi anh ta nhìn thấy Đỗ Cửu Trăn, tâm trạng có hơi khác thường.
Lần trước bọn họ gặp nhau trước cổng trường học, cô còn nhiệt tình mời anh ta đi ăn.
Sau đó cô lại biến mất.
“Cửu Trăn.” Tạ Triêu đến trước mặt rồi gật đầu và mỉm cười với cô.
Hoắc Lâm Ngôn và Khương Khương đứng phía sau thì sợ hết hồn.
Bây giờ, Tạ Triêu là giáo viên chủ nhiệm của bọn họ.
Khương Khương bị dọa sợ, lập tức tránh khỏi tay của Hoắc Lâm Ngôn.
Mặc dù bình thường Hoắc Lâm Ngôn rất ngạo mạn nhưng nắm tay nhau trước mặt giáo viên chủ nhiệm thì hơi quá đáng.
“Cậu nhìn ánh mắt thầy ấy nhìn Đại tiểu thư kìa.” Hoắc Lâm Ngôn nhìn Tạ Triêu: “Đại tiểu thư có thể bảo vệ chúng ta.”
Cậu ta không muốn buông tay ngược lại còn nắm chặt hơn.
“Được.” Mặc dù Khương Khương vẫn sợ nhưng cô ấy tin lời Hoắc Lâm Ngôn.
Cô bé ngoan ngoãn gật đầu.
Hoắc Lâm Ngôn vô cùng tự tin.
Cậu ta nói rằng đại tiểu thư có thể bảo vệ bọn họ, vậy cũng phải nhìn xem cô ấy có muốn bảo vệ hay không.
“Đã lâu không gặp.” Đỗ Cửu Trăn gật đầu với mọi người, cô đang tìm xem có chỗ trống để ngồi không thì bị một cô gái kéo thẳng đến vị trí trung tâm.
“Cửu Trăn, bây giờ cậu làm việc ở đâu? Cậu làm công việc gì thế?” Cô gái vừa mở miệng đã hỏi thẳng.
Những người bên cạnh đều rất tò mò. Mặc dù bọn họ không hỏi nhưng vẫn vểnh lỗ tay lên nghe.
“Nghề tự do.” Lần trước gặp Tạ Triêu đã trả lời như vậy và bây giờ Đỗ Cửu Trăn cũng trả lời y như thế.
“Cậu làm truyền thông sao?” Cô gái hỏi: “Hay là nhà văn? Cậu viết về thể loại gì thế?”
Đỗ Cửu Trăn lắc đầu.
“Thế cậu có bạn trai chưa?” cô gái lại hỏi.
“Tôi có chồng sắp cưới, chúng tôi chuẩn bị kết hôn rồi.” Cô ấy hỏi cái gì Đỗ Cửu Trăn cũng thành thật trả lời.
“Sao cậu không đưa bạn trai đến.” Phía sau lập tức ồn ào, có người bảo: “Mấy bạn nam trong lớp chúng ta không có cửa nữa rồi, nếu cậu dẫn anh ta đến thì bọn họ sẽ không ôm hy vọng nữa.”
“Anh ấy đang đi công tác.”
“Chỉ đang giả bộ thôi.” Hồng Cao Cân khịt mũi khinh thường.
Nghề tự do, chồng sắp cưới đi công tác.
Rõ ràng là mấy lời nói dối qua loa nhưng lại giả vờ như đó là sự thật.
Tất cả mọi người đều đến đông đủ.
Mọi người chào hỏi nhau một lát rồi nói chuyện.
Hồi xưa bọn họ hay nói chuyện học hành, bây giờ thì nói chuyện công việc.
Cũng có những người đến đây để tìm kiếm mối làm ăn.
Nói chuyện xong thì đã đến giữa trưa, mọi người đứng dậy chuẩn bị cùng nhau đi ăn cơm.
Tạ Triêu tình cờ nhìn thấy Hoắc Lâm Ngôn và Khương Khương đứng cạnh nhau.
Bọn họ là học sinh của lớp anh ta, mới đầu anh ta hơi ngạc nhiên, cúi đầu xuống thig thấy họ đang nắm tay nhau, vẻ mặt càng không bình thường.
Đứng trước mặt anh ta mà cả hai vẫn ngang nhiên nắm tay nhau không dời.
Sắc mặt của Tạ Triêu trầm xuống, anh ta nghiêm túc hỏi: “Hai đứa đến đây làm gì?”
“Bọn em đi cùng Đỗ tiểu thư.” Hoắc Lâm Ngôn nhìn Đỗ Cửu Trăn, nhanh chóng trả lời.
Tạ Triêu giật mình nhìn về phía Đỗ Cửu Trăn.
Anh ta có tình cảm đặc biệt với Đỗ Cửu Trăn thế nên sẽ vô thức nghe theo những gì cô nói.
“Thế à?” Đỗ Cửu Trăn thản nhiên liếc qua bọn họ.
“Tôi tới một mình.”
Cô vừa nói xong, ánh mắt của Hoắc Lâm Ngôn đã xoẹt qua, cậu ta cảm thấy có dự cảm không tốt.
Quả nhiên.
“Yêu sớm thì nói là yêu sớm, dám làm dám chịu, đừng chối bỏ.”
Đỗ Cửu Trăn lướt qua bọn họ, bỏ lại một câu rồi nhấc chân đi về phía trước.
Hoắc Lâm Ngôn chết lặng tại chỗ.
Cho dù cô ấy không muốn giúp đỡ thì cũng đừng thêm dầu vào lửa rồi bỏ mặc bọn họ chứ.