Dịu Dàng Dành Riêng Anh

Chương 46



Editor: Mộ

“Đỗ Cửu Trăn, mau vào đây.” Đỗ Cửu Trăn vừa vào phòng đã có người vẫy tay gọi cô đến.

Tất cả ánh mắt trong phòng đều dừng lại trên người cô ấy.

Đỗ Cửu Trăn vào trước còn Hoắc Hành Niên đi phía sau.

Lúc anh xuất hiện, xung quanh im lặng như tờ, những người đang mải nói chuyện cũng dầm dần im bặt.

Ánh mắt của Hoắc Hành Niên vô cùng lạnh lùng nhưng anh vẫn gật đầu chào hỏi bạn bè của cô.

Thật ra anh đã biết gần hết bạn học của Đỗ Cửu Trăn.

Lúc cô còn học cấp ba, Hoắc Hành Niên thường xuyên đưa đón cô tới trường. Mỗi khi ở trường có chuyện gì đó anh đều ra mặt giải quyết thay cô.

Dù sao Đỗ Khánh Canh phải một mình quản lý Đỗ thị, ông ấy bề bộn rất nhiều việc. Phần lớn thời gian đều là Hoắc Hành Niên thay mặt chăm sóc cô.

“Người này… quen thật đấy.” Trong đám bạn học có một cô gái âm thầm đánh giá Hoắc Hành Niên, cô ấy cảm thấy đã gặp anh ở đâu đó rồi.

Suy nghĩ một lát cô ấy chợt nhận ra.

“Anh là anh trai của Cửu Trăn. Tôi nhớ ra anh, ngày xưa anh thường xuyên tham dự cuộc họp phụ huynh.”

Một người có vẻ mặt ưa nhìn sẽ tạo ra ấn tượng vô cùng sâu sắc trong lòng người khác.

Tất nhiên họ có thể lập tức nhớ ra.

Hởi vì anh thường xuyên đến trường học nên mọi người tự nhiên cho rằng anh là anh trai của Đỗ Cửu Trăn.

Đỗ Cửu Trăn cũng không giải thích, cô về lại chỗ cũ và tự mình ngồi xuống.

Sự lạnh lùng trong khóe mắt càng rõ rệt hơn.

Lúc đó có người nóng lòng đứng lên.

Gặp được một người như Hoắc hành Niên, cô ấy đột nhiên cảm thấy buổi họp lớp này vô cùng ý nghĩa.

“Chào anh, em là Đoàn Du, bạn học cấp ba của Đỗ Cửu Trăn.” Bạn học nữ vừa nói chuyện vừa tiến lên một bước, niềm nở giới thiệu bản thân.

Cô ấy nghĩ thích ai đó thì mình phải tranh thủ, vì thế phải chủ động hơn.

“Chào em, tôi là Hoắc Hành Niên.” Hoắc Hành Niên gật đầu và trả lời một cách thân thiện.

Dừng một lát anh lại nói: “Tôi là chồng sắp cưới của Đỗ Cửu Trăn.”

Anh vừa nói xong sắc mặt của Đoàn Du lập tức thay đổi.

Không chỉ cô ấy mà sắc mặt của tất cả mọi người cũng không khá hơn là bao.

Bọn họ không nghĩ anh sẽ đáp lại như thế.

Sau khi Đoàn Du nhắc nhở bọn họ cũng cảm thấy hơi có ấn tượng, quả thật trước kia vào đợt họp phụ huynh đã từng gặp người đàn ông này.

Khi đó có rất nhiều bạn nữ nhìn anh đắm đuối, một cảnh tượng hết sức nhốn nháo.

Bọn họ còn nói với nhau rằng gia đình của Đỗ Cửu Trăn có gen thật tốt, một nhà mà có tới hai người đẹp xuất sắc như vậy.

“Ồ.” Đoàn Du kịp thời phản ứng lại, miễn cưỡng nở một nụ cười mất tự nhiên.

Cô ấy cúi đầu, lùi về vị trí cũ của mình.

Mọi người xung quanh bắt đầu bàn tán ầm ĩ.

Người bình thường nếu có một người bạn trai đẹp trai như thế chắc chắn sẽ khoe khoang với bạn bè.

Sẽ vô cùng hãnh diện.

Có điều tại sao Đỗ Cửu Trăn lại có loại may mắn chết tiệt như thế?

Bản thân cô ấy được ông trời ban cho một gương mặt không cần làm cũng có ăn như thế thì thôi đi ngay cả người yêu cũng tuyệt vời đến thế.

Có phải ông trời đang thiên vị cô ấy không?

Lúc mọi người đang xì xào bàn tán, Tạ Triêu và Hồng Cao Cân cũng tiến vào.

Có lẽ Tạ Triêu cũng biết được vài chuyện, anh ta liếc Hoắc Hành Niên, ánh mắt phảng phất một tia chua xót.

Anh ta mím môi sau đó khi quay đầu cười với mọi người. Bắt đầu nói chuyện để ổn định tình hình trước mắt.

Hoắc Hành Niên ngồi xuống vị trí bên cạnh Đỗ Cửu Trăn. Bàn tay ôm lấy eo cô một cách rất tự nhiên.

Đỗ Cửu Trăn vừa tỉnh táo lại sau cơn tê dại đã vỗ bàn tay của anh bắt anh buông tay ra.

“Anh sai rồi.” Hoắc Hành Niên không những không buông còn tiến gần cô, anh thì thầm: “Anh phải làm thế nào em mới không giận nữa.”

Đỗ Cửu Trăn rũ mắt xuống.

“Tôi nào dám nói cậu chủ Hoắc làm sai chuyện gì.” Cô không thèm nhìn anh, giống như đang tự nói với chính mình: “Ngài làm gì cũng đúng hết.”

“Dù sao trong mắt ngài tôi cũng không quan trọng.”

Hiếm khi Đỗ Cửu Trăn mới tức giận như thế.

Mà cô đã tức giận thì sẽ vô cùng nghiêm trọng.

Trong lòng cô đã ấp ủ cơn tức giận từ lâu. Hơn bây giờ lúc gặp anh, anh cũng không thèm giải thích.

Anh khiến cô càng tức giận hơn.

Anh ấy còn không biết mình làm sai chuyện gì.

“Được rồi, chọc giận em là lỗi của anh.” Hoắc Hành Niên gật đầu sau đó ngồi ngay ngắn lại và không nói gì nữa.

Tiếng nhạc trong máy KTV vô cùng lớn.

Dịch vụ ăn uống, ca hát và chỉ có phòng đặt riêng mới có dàn máy karaoke.

Đỗ Cửu Trăn không muốn ngồi gần Hoắc Hành Niên.

Cô đứng dậy cố ý ra ngồi cạnh Tạ Triêu.

Cô đã chui vào tận trong góc nhỏ, cho dù Hoắc Hành Niên muốn đến ngồi cạnh cô cũng không được.

Còn những chỗ bên cạnh anh ấy thì đều bị bỏ trống.

Một vài bạn học nữ âm thầm chú ý đến bọn họ đã thấy hết những chuyện này. Thấy Đỗ Cửu Trăn không thèm nhìn Hoắc Hành Niên, rõ ràng bọn họ có quan hệ thân mật nhưng có vẻ không hòa thuận lắm.

Có người còn cố ý ngồi xuống bên cạnh anh, những người còn lại cũng lần lượt ngồi xuống.

Trong bóng tối, chỉ có ánh sáng từ màn hình lớn chiếu vào đáy mắt. Tiếng nhạc đinh tai nhức óc và âm thanh của mấy chục người trong phòng cứ đứng lên ngồi xuống rồi đi tới đi lui.

Nhưng ánh mắt của Hoắc Hành Niên vẫn chưa từng rời khỏi người Đỗ Cửu Trăn.

Chỉ là suốt cả quá trình Đỗ Cửu Trăn vẫn không thèm nhìn anh.

Cô đang bận nói chuyện với Tạ Triêu.

“Trường học xử lý yêu sớm thế nào?” Đỗ Cửu Trăn hỏi.

“Đuổi học.” Bởi vì chuyện của Hoắc Lâm Ngôn lúc nãy, Tạ Triêu cũng không thắc mắc tại sao cô đột nhiên nhắc đến chuyện yêu sớm.

“Xem ra trước đây mình rất may mắn khi không bị đuổi học.” Đỗ Cửu Trăn khẽ cười.

Lớp mười một cô bắt đầu yêu đương với Hoắc Hành Niên.

Nhưng lúc ấy chẳng xảy ra chuyện gì hết, nhà trường cũng không xen vào việc yêu đương của học sinh.

“Hai người…cãi nhau sao?”

Tạ Triêu muốn thử nói chuyện với cô như những người bạn bình thường nhưng tầm mắt vẫn không nhịn nổi dừng trên người cô.

“Cãi nhau gì chứ.” Đỗ Cửu Trăn cười tự giễu: “Sắp chia tay rồi.”

Cô nói thế, Tạ Triêu không biết nên trả lời thế nào.

Mà mấy cô gái bên cạnh Hoắc Hành Niên thì đang thi nhau rục rịch.

“Anh đang làm công việc gì?”

“Tự lập công ty.” Mắt Hoắc Hành Niên nhiễm màu bóng tối, sâu thẳm như đáy vực.

Anh nhìn Đỗ Cửu Trăn trong góc phòng, tầm mắt dừng lại trên nụ cười của cô.

Đồng tử hơi nhúc nhích, thoáng chốc đã tỏa ra mùi giấm chua.

“Công ty nào thế?”

“Hoắc Thị.”

Nhắc đến Hoắc Thị, tất cả mọi người đều nghĩ ngay đến công ty lớn nhất thành phố Lâm.

Thế mà lúc Hoắc Hành Niên nói thẳng ra thì chẳng có ai nghĩ đến Hoắc Thị kia.

“Bây giờ tình tính Đỗ Cửu Trăn không tốt lắm nhỉ.” Cô gái này nói chuyện rất nhỏ nhưng vẫn đủ để người khác nghe thấy.

Cô ta tặc lưỡi và lắc đầu giống như đang chê bai.

Sau khi nói xong, cô ta cẩn thận nhích lại gần Hoắc Hành Niên.

Trước kia lúc bọn họ còn đi học, Đỗ Cửu Trăn không vui sẽ không để ý đến người khác.

Đối với những người không quen biết cô ấy sẽ phớt lờ đối phương.

Một số cô gái ghen tị với cô ấy sẽ nhân lúc không có ai mà mắng cô ấy xấu tính.

Lúc này Đỗ Cửu Trăn đột nhiên dứng dậy, lấy cái túi bên cạnh lên và sải bước ra cửa.

Cô đi rất nhanh, bước chân cũng cực kỳ lớn, chốc lát đã không còn thấy bóng đâu nữa.

“Anh có muốn hát không?” Cô gái bên cạnh đưa micro cho Hoắc Hành Niên.

Vừa đưa ra trước mặt anh, anh đã gạt sang một bên và đứng dậy.

“Anh đi đâu thế?” Cô gái suýt chút nữa đã bị micro đập vào người, thấy anh sắp bỏ đi thì sốt ruột hỏi.

“Đi dỗ bé Cửu tính tình không tốt của nhà tôi.”

Anh nói xong lập tức ra khỏi đó.

Cô gái nhìn theo bóng lưng anh, oán hận nghiến chặt răng và ném thẳm micro xuống chỗ ngồi.

“Bé Cửu.” Hoắc Hành Niên chạy theo cô ra ngoài, một cơn gió lạnh thổi đến làm cho người ta rùng mình.

Hoắc Hành Niên cởi áo khoác xuống, khoác lên người Đỗ Cửu Trăn.

“Anh đừng có đụng vào em.’ Không chỉ không cho anh động vào, cô còn không muốn dùng đồ của anh.

“Anh thích ra nước ngoài thì cứ ra nước ngoài rồi ở đó luôn đi, anh trở về làm cái gì?’

Đỗ Cửu Trăn nói chuyện vô cùng lạnh lùng, từng câu từng chữ đều giống sương băng.

“Không những có thể tránh xa em, anh còn có thể mở rộng kinh doanh cho Hoắc Thị của anh đấy.”

“Một công đôi việc.”

“Bé Cửu, em nhìn xem anh vẫn ổn mà.” Hoắc Hành Niên nhận lại áo khoác, giang tay ra với cô.

Anh biết nguyên nhân lớn nhất khiến Đỗ Cửu Trăn tức giận là lo lắng cho sự an toàn của anh.

“Em có mù đâu mà không biết anh vẫn ổn.”

Anh trở về vẫn khỏe mạnh và ổn hơn bất cứ ai.

Đỗ Cửu Trăn tiếp tục đi về phía trước.

Hoắc Hành Niên thở dài rồi đi theo cô.

“Anh đừng theo em.” Đỗ Cửu Trăn mới đi được hai bước đã quay lại nhìn anh.

“Trong đó nhiều phụ nữ như thế, anh muốn dạng nào thì có dạng đó.”

Đỗ Cửu Trăn nổi giận.

“Anh thích làm gì thì làm.”

Vừa nãy khi hai người vẫn ở trong đó, cô thậm chí còn không thèm ngẩng đầu lên nhưng thỉnh thoảng cô vẫn liếc về phía anh.

Cô thực sự không chịu nổi nữa mới đứng dậy ra ngoài.

Hoắc Hành Niên đứng sau lưng cô, một lần nữa cầm áo vest khoác lên cho cô. Anh không đợi cô từ chối đã vòng hai tay ôm cả áo lẫn cô vào người rồi dùng áo quấn chặt cô lại.

Anh dùng lực khiến cô không thể phản kháng.

Sau đó anh cúi xuống bế Đỗ Cửu Trăn lên.

Đứng thẳng dậy và bước nhanh về chiếc xe đỗ ở bên kia đường.

Đỗ Cửu Trăn muốn đẩy anh ra nhưng cô không làm gì được, cứ thế bị anh đưa thẳng lên xe.

Đóng cửa xe lại, anh ôm cô lên đùi, để cô ngồi đối diện với anh.

“Em cảm thấy anh muốn làm gì?”

Cho dù anh muốn làm gì thì cũng chỉ làm với cô.

“Bé Cửu, anh đã từng nói với em anh không thích tên Tạ Triêu đó.”

Hoắc Hành Niên luồn tay vào quần áo của cô, đầu ngón tay thô ráp bấm nhẹ xuống làn da mềm mại.

“Em còn cười với hắn.”

Nụ cười của cô với hắn ta thật nhức mắt.

“Liên quan gì đến anh?” Đỗ Cửu Trăn biết mình không tránh được nên không muốn phung phí sức lực.

Cô nghiến răng, hàm răng lạnh lẽo như băng.

“Em không muốn biết trong khoảng thời gian này có chuyện gì xảy ra với anh sao?” Hoắc Hành Niên vừa hỏi vừa hôn một cái lên khóe môi cô.

Đỗ Cửu Trăn không đáp.

“Thế em không muốn biết anh nói gì với Phùng Ngạn à?” Hoắc Hành Niên lại tiếp tục hôn, bàn tay đã sờ mó được không ít.

Thân thể cô nhẹ nhàng run lên nhưng cô vẫn phụng phịu không muốn nói chuyện với anh.

“Nếu em không muốn biết thì chúng ta làm chuyện khác nhé.”

Hoắc Hành Niên khàn giọng, âm thanh vừa dứt Đỗ Cửu Trăn đã rên lên một tiếng.

Mặc dù tiếng kêu rất nhỏ nhưng trong không gian chật hẹp, giữa bọn họ hầu như không có khoảng cách, anh vẫn nghe rất rõ ràng.

Đỗ Cửu Trăn vô cùng hối hận.

Đáng lẽ cô nên ngậm chặt miệng lại nhưng cảm giác trên thân thể càng ngày càng rõ ràng.

Cô không thể chịu nổi sự trêu trọc của anh.

Anh đã quá quen thuộc với cơ thể của cô.

Lúc vừa gặp lại anh đã rất kiềm chế. Kiềm chế đến mức tự bấm đầu ngón tay của mình cho đến khi tạo thành vệt máu bầm.

Đến bây giờ vẫn chưa tan hết.

“Bé Cửu, anh sẽ ở bên em suốt cuộc đời.”

Hoắc Hành Niên cúi đầu thì thầm bên tai cô, giọng nói nặng nề và không hề giả dối.

“Đây là lần cuối cùng anh rời xa em.”

Đỗ Cửu Trăn không đáp lại.

- -----oOo------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.