Đỗ Cửu Trăn nhìn lướt quá màn hình điện thoại và phát hiện nhóm Wetchat đang trò chuyện vô cùng sôi nổi.
Thông báo nhắc nhở có người tag tên cô.
Hơn nữa không chỉ có một người.
Cô không biết tại sao mỗi ngày bọn họ đều có chuyện để nói với nhau.
[Cậu nói anh ta đã tài trợ một khu lớp học sao?]
[Ai cơ? Chồng sắp cưới của Đỗ Cửu Trăn sao?]
Đỗ Cửu Trăn nhìn những dòng tin nhắn. Sau đó lại thêm một loạt spam.
[@Đỗ Cửu Trăn, nữ thần chuyện này là thật sao?]
Hàng chục tin nhắn giống hệt nhau liên tiếp nhảy ra. Gần như tất cả các bạn học cũ đều gửi một tin nhắn như thế.
Khu lớp học gì chứ?
Đỗ Cửu Trăn tò mò lướt lên trên. Tạ Triêu đã gửi một đoạn gi âm cuộc trò chuyện của giáo viên trong trường.
Bọn họ nói chồng sắp cưới của Đỗ Cửu Trăn đã lấy danh nghĩa của cô để tài trợ một khu lớp học cho nhà trường.
Bây giờ hai bên đang thảo luận với nhau về vấn đề đó.
Một đoạn ghi âm ngắn ngủi đã khiến mọi người chao đảo.
Má ơi. Đâu phải chuyện nhỏ như tài trợ sách vở quần áo mà là tài trợ nguyên một tòa nhà.
Một tòa nhà là bao nhiêu tiền???
Đỗ Cửu Trăn ngẩng đầu nhìn Hoắc Hành Niên, đưa điện thoại ra trước mặt anh.
“Chuyện gì đây?” Cô hỏi.
Tại sao chuyện gì cô cũng không biết?
Hoắc Hành Niên chỉ nhìn cô một cái, vẻ mặt vô cùng thản nhiên giống như đã biết trước tất cả nên mới không có phản ứng gì đặc biệt.
“Không phải em bảo… em giàu rồi nên anh không xứng với em sao? Anh phải để bọn họ biết em thực sự sẽ kết hôn với một người giàu có.”
“Anh không xứng với em thì em cũng phải miễn cưỡng cho anh cơ hội chứ?” Hoắc Hành Niên thì thầm với cô: “Đại tiểu thư thấy có được không?”
Hôm đó Hoắc Lâm Ngôn đã kể hết những gì Đỗ Cửu Trăn đã nói cho anh.
Sau khi anh biết đã ra lệnh cho Nghiêm Chính đến trường và thương lượng với bọn họ về việc tài trợ khu lớp học.
Tình cờ là gần đây Hoắc Thị đang tiến hành một số dự án phúc lợi xã hội, viẹc anh ủng hộ và tài trợ cho công tác phát triển giáo dục là một chuyện vô cùng hợp lý.
Đỗ Cửu Trăn ngơ ngác hồi tưởng lại những gì mình đã nói lúc đó.
Hôm ấy cô hơi bực bội nên không hề suy nghĩ đã thốt lên mấy câu không hay ho lắm.
Tại sao Hoắc Hành Niên biết được?
Sau đó cô nghĩ lại thì chắc chắn là do thằng nhóc kia.
Có vẻ thằng nhóc đó muốn soán ngôi của Trình Yến để trở thành người nhiều chuyện nhất.
“Hoắc Hành Niên, cậu điên rồi sao?” Trình Yến nghe xong lập tức đập bàn và trừng mắt nhìn anh.
“Cậu đã tài trợ cái từ đường rách nát kia rồi bây giờ còn thêm một khu lớp học. Cậu thích làm việc thiện như thế tại sao không giúp đỡ tôi?”
Trình Yến cảm thấy vô cùng tổn thương khi bị bỏ rơi: “Tôi không cần cậu tặng nhà đâu chỉ cần cho tôi tiền tiêu vặt là được.”
Hoắc Hành Niên nở nụ cười hết sức thân thiện.
“Tôi cũng không có tiền tiêu vặt.”
Anh chỉ Đỗ Cửu Trăn: “Tiền của tôi đều nằm trong tay cô ấy.”
Ý của anh là muốn xin tài trợ thì phải xin Đỗ Cửu Trăn. Cho dù tìm anh thì anh cũng không có tiền.
“Em chỉ giữ 60% cổ phần, sao anh lại không có tiền?” Đỗ Cửu Trăn lập tức phản bác.
“Anh không có thật mà.” Hoắc Hành Niên lắc đầu: “Anh chuyển hết cho em rồi.”
Ba năm trước anh đã chuyển hết tài sản của mình sang tên cô.
Bây giờ anh cũng không có ý định lấy lại.
“Thế anh tài trợ tòa nhà bằng cái nào?”
Hoắc Hành Niên thản nhiên bảo: “Tiền trong tài khoản của em.”
Tài khoản ngân hàng đứng tên Đỗ Cửu Trăn nhưng số tiền có trong đó đều do Hoắc Hành Niên kiếm được.
Một buổi sáng vào mấy năm trước Hoắc Hành Niên đã mở tài khoản cho cô nhưng cô không dùng đến, thậm chí cô còn không biết trong đó có bao nhiêu tiền.
“Bé Cửu cho anh tiền tiêu vặt đi.” Trình Yến nhìn cô bằng một ánh mắt lấp lánh.
Đỗ Cửu Trăn phớt lờ anh ta và tiếp tục đọc tin nhắn trong nhóm.
Bọn họ đang thảo luận xem chồng sắp cưới của Đỗ Cửu Trăn là người như thế nào.
[Tôi nhớ anh ta bảo mình là Hoắc Hành Niên, có phải rất quen không?]
[Tôi nhớ ra rồi… giống hệt tên của cậu chủ nhà họ Hoắc]
Ai đó đã khơi ra vấn đề này.
[ Nhà họ Hoắc? Là nhà họ Hoắc đó sao?]
[ Trời ạ! Cô ấy thật sự được gả vào nhà giàu.]
Gần như cả thành phố Lâm ai cũng biết nhà họ Hoắc giàu đến mức nào.
Hóa ra người đàn ông cao ráo và đẹp trai xuất hiện trong buổi họp lớp hôm ấy là Hoắc hành Niên – cậu chủ trong truyền thuyết của nhà họ Hoắc sao?
Không những thế anh còn là chồng sắp cưới của Đỗ Cửu Trăn. Chuyện đó giống như một trái bom nguyên tử thả xuống đầu bọn họ.
Chiếc điện thoại di động trong tay Đỗ Cửu Trăn không ngừng rung lên.
Cô gõ vào khung chat: [Tôi họ Đỗ.]
Sau khi gửi tin nhắt cô lập tức thoát khỏi wetchat.
“Bé Cửu, em nghĩ sao về nhà hàng anh mới mở?”
Trình Yến như con thiêu thân lao đến và đưa ra một lời mời gọi: “Hay là em đầu tư vào đó đi anh đảm bảo với em chỉ có lời chứ không có lỗ.”
“Em có ngốc đâu.” Đỗ Cửu Trăn lạnh lùng phớt lờ anh ta.
Trình Yến làm việc vì đam mê, thích cái gì sẽ làm cái đó chứ thật ra anh ta chưa bao giờ nghiêm túc làm một việc gì đó.
Thảo nào không ai dám tin tưởng anh ta.
Thực sự không đáng tin cậy.
“Bắp cải nhỏ. vàng ươm dưới đất.” Trình Yến bày ra gương mặt đau khổ, giọng điệu hết sức đáng thương: “Hai, ba tuổi không có ai thương.”
*ổng đang chế lại lời của một bài dân ca Hà Bắc để ca thán là không ai thèm thương ổng.
“Uổng công tôi đi cầu phúc còn xin tượng Phật Bà Quan Âm từ một đại sư nổi tiếng cho các cậu.” Trình Yến móc ra một cái hộp và lập tức thay đổi giọng điệu.
“Hai người nhìn xem, có phải rất đỉnh không?” Anh ta đặt Tượng Phật Bà Quan Âm lên bàn rồi tự hào khoe khoang với bọn họ.
Anh ta cảm thấy đây là món quà có một không hai mà chỉ anh ta mới có thể nghĩ ra.
“Vật này có nhiều tác dụng lắm nhé. Các cậu có thể cầu được con cái, ngoài ra còn có thể xin phù hộ bình an.”
Trình Yến ra sức giới thiệu, trông anh như một thằng bán hàng đa cấp.
“Các cậu xem tôi đối xử tốt với các cậu thế nào, vừa thấy cái tượng bồ tát đã nghĩ ngay đến các cậu.”
Sau đó anh ta bắt đầu chơi bài tình cảm.
“Ờ, cảm ơn nhiều.” Hoắc Hành Niên tỏ vẻ chán ghét nhưng vẫn nhận lấy cái hộp.
“Tôi không mê tín nhưng nếu có thể cầu con cái thì thôi cũng được.”
Lúc bọn họ về nhà trời đã sẩm tối, Đỗ Cửu Trăn kiểm tra những tin nhắn chưa đọc trên wetchat phát hiện đã có hơn 99 tin.
Không chỉ có những tin nhắn từ nhóm lớp mà rất nhiều bạn học còn nhắn tin riêng cho cô.
Cô không thể đếm được số lượt yêu cầu thêm bạn tốt.
Hồi sáng cô bỏ lại một câu “Tôi họ đỗ” rồi không nói gì nữa.
Ban đầu bọn họ còn ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Sau đó có người đi tra baidu thì bất ngờ phất hiện mối quan hệ giữa nhà họ Đỗ và nhà họ Hoắc, bọn họ mới bừng tỉnh.
Bọn họ biết gia cảnh của Đỗ Cửu Trăn rất tốt nhưng không ai nghĩ nó lại tốt đến mức đó.
Nữ thần đúng là nữ thần, cho dù thương tích đầy mình thì vẫn có những thứ mà bọn họ không thể có được.
Hơn nữa cô ấy còn có một người chồng sắp cưới đẹp trai như thế.
Ông trời quá thiên vị cô ấy.
Tất cả bạn học từng quen biết hay là không quen biết cô đều muốn kết bạn với cô.
Bọn họ có kiểu mở đầu cuộc trò chuyện hết sức giống nhau nếu không phải là câu: “Đã lâu không gặp.” thì là “Lần sau chúng ta cùng nhau ăn cơm nhé.” Hoặc những câu tương tự như thế.
Còn có người không hề vòng vo mà nói thẳng vào chuyện kinh doanh.
Một số người cô thậm chí còn không biết tên thế mà bọn họ vẫn tỏ ra vô cùng thân thiết khiến cô suýt chút nữa tin rằng bọn họ là bạn thân.
Đỗ Cửu Trăn lạnh nhạt lướt qua rồi bỏ qua hết các dòng tin nhắn cứ nhìn thấy chúng cô sẽ thấy vô cùng mỏi mắt.
Có trả lời hay không còn phụ thuộc vào tâm trạng của cô.
Dù sao bọn họ cũng là bạn họ cũ, sau này còn gặp lại trong những buổi họp lớp.
Hoắc Hành Niên bước vào thì thấy Đỗ Cửu Trăn đang nhìn máy tính một cách rất tập trung.
“Em đừng ngồi gần như thế sẽ hỏng mắt đấy.”
Đỗ Cửu Trăn nghe lời lùi ra sau một chút.
Hoắc Hành Niên cũng tò mò nhìn vào màn hình laptop rồi hỏi: “Em xem gì thế?”
“Ừ, xem anh gửi em bao nhiêu tiền rồi.” Đỗ Cửu Trăn đếm từng con số không.
Cô hơi bất ngờ.
“Anh gửi cho em nhiều tiền như thế, anh còn lại bao nhiêu?”
Đỗ Cửu Trăn lẩm bẩm.
“Chẳng còn gì cả. Anh nghèo rớt mồng tơi rồi.”
Hoắc Hành Niên ôm cổ cô từ phía sau: “Uổng công anh vất vả ba năm trời.”
Bây giờ Hoắc Hành Niên cũng chẳng khác gì Trần Hằng trước kia. Anh không có gì cả.
Tất cả mọi thứ đều là con số không.
“Cho nên từ bây giờ anh phải cố gắng kiếm thật nhiều tiền.” Hoắc Hành Niên véo má cô, giọng điệu cực kỳ cưng chiều: “Nếu không chăm chỉ kiếm tiền thì làm sao anh nuôi nổi vợ anh đây.”
“Em không cần.” Đỗ Cửu Trăn bảo: “Em nuôi anh.”
“Anh là người đàn ông của em. Anh đã hứa thì chắc chắn sẽ làm được.”
Anh cúi đầu xuống nhìn cô bằng một ánh mắt vô cùng kiên định.
“Anh sẽ cho bé Cửu một cuộc sống tốt nhất.”
Chẳng qua anh chỉ nói như thế thôi.
Vỗn dĩ cuộc sống của bọn họ đã rất tốt rồi cho dù cố gắng hơn nữa thì cũng không tốt hơn được bao nhiêu.
Nhưng anh khiến cô cảm thấy an toàn và vô cùng thoati mái.
Hoắc Thị là tâm huyết của của cả hai người bọn họ. Cả Hoắc Hành Niên và Đỗ Cửu Trăn đều hy sinh rất nhiều vì nó.
“Vâng.” Đỗ Cửu Trăn gật đầu: “Anh Hành là người tài giỏi nhất, anh có thể làm tất cả mọi thứ.”
Khi cô ngẩng đầu, ánh mắt tràn ngập hình bóng của anh.
Trên thế giới này chỉ có một mình Đỗ Cửu Trăn dốc hết trái tim để yêu thương và ngưỡng mộ anh.
Đỗ Cửu Trăn dụi mắt, cô đứng dậy chuẩn bị đi tắm.
Bỗng nhiên cô nhìn thấy bức tượng Phật Bà Quan Âm Trình Yến tặng được anh bày trên tủ ở đầu giường.
Căn phòng được trang trí theo phong cách tươi tắn và sáng sủa đột nhiên trở nên hơi kỳ dị.
“Cái này xấu quá…” Đỗ Cửu Trăn chê bai: “Anh đặt ở đây sẽ dọa chết em.”
Hơn nữa, bọn họ làm chuyện không dứng đắt trước mặt Quan Âm thì… không hay cho lắm…
“Anh cảm thấy đêm nay bà ấy sẽ phù hộ cho chúng ta.” Hoắc Hành Niên ghé vào lỗ tai của Đỗ Cửu Trăn, anh đè thấp giọng: “Nói không chừng sẽ có đấy.”
Bọn họ đã tính cuối tháng này sẽ kết hôn. Nếu bọn họ có thêm một đứa bé thì đúng là song hỷ lâm môn.
Dứt lời, anh không đợi Đỗ Cửu Trăn kịp phản ứng đã vác cô lên lưng rồi đi thẳng vào phòng tắm.
Hôm qua anh mới thử tư thế mới ở phòng tắm.
Anh bỗng nhiên bị nghiện cảm giác đó và muốn thử lại lần nữa.
Đỗ Cửu Trăn cũng đoán được suy nghĩ của anh.
“Không được. Em đau chân.” Cô hét lên nhưng âm thanh vô cùng yếu ớt: “Em muốn làm trên giường.”
“Ngoan nào.” Hoắc Hành Niên dỗ dành cô bằng một giọng nói trầm khàn.