Dịu Dàng Dành Riêng Em

Chương 39: Đa tài



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sau buổi công chiếu, các diễn viên không hề được nghỉ ngơi. Ngày hôm sau, Hoắc Thiệu Hàng và Nghê Hạ lần lượt rời nhà, một người lên xe của Cảnh Tố, một người khác cũng lên xe của quản lý ra sân bay.

San bay quốc tế Hoàng Hoa Trường Sa.

Sau khi xuống máy bay, Nghê Hạ lập tức cùng ê kíp đến đài Hồ Nam. Phim điện ảnh không thể thiếu phần tuyên truyền, thế nên họ phải tham gia một gameshow nổi tiếng.

Giữa trưa sẽ có buổi diễn tập. Nghê Hạ vừa vào hậu đài đã gặp ngay một người dẫn chương trình. Về người dẫn chương trình này, cô chỉ dừng lại ở việc biết đến anh ta qua mạng, chứ chưa bao giờ gặp ngoài đời. Nghê Hạ vốn đang nghĩ xem phải chào hỏi thế nào, nhưng không ngờ anh ta lại rất nhiệt tình, vừa nhìn thấy đã gọi cô vào ăn trái cây.

Cô ngồi xuống sô pha nói chuyện, dần dần những người khác cũng tới. Vì có việc nên Hoắc Thiệu Hàng là người đến cuối cùng, nhưng hiển nhiên là anh rất thân quen với người dẫn chương trình, cách nói chuyện cũng không khách sáo như bọn cô.

Quá trình diễn tập thật ra là để hiểu thứ tự chương trình và quy tắc trò chơi. Đoàn phim có năm người tham gia, Tống Phỉ Nhi không thuộc nhóm diễn viên chính nên không đến.

Buổi diễn tập kết thúc, 7 rưỡi chương trình bắt đầu ghi hình. Tổng cộng có ba phân đoạn, trong đó phần trò chơi là tính toán đề số học, trước khi tính, phải cõng bạn chơi chạy lên phía trước cướp đề. Một phần chơi khác là thực hiện các phản ứng hóa học, đem đến hiệu quả thị giác bất ngờ cho khán giả.

Nghê Hạ coi việc tham gia chương trình giải trí cũng là công việc nên thực hiện rất nghiêm túc. Mà trùng hợp là, những phần chơi đó đối với cô quả thực là đơn giản đến mức không thể đơn giản hơn. Vì thế, trong phần trò chơi, cứ mỗi khi cô lên là y rằng sẽ thắng, khiến khán giả ngồi bên dưới không khỏi trầm trồ.

Chương trình kết thúc lúc hơn mười giờ, nhóm người dẫn chương trình mời năm người bọn họ cùng đi ăn khuya. Trường Sa lắm món ăn vặt rất đặc sắc, khi Nghê Hạ đến cũng đã nghe Cảnh Tố nói qua, vì thế, lúc một bàn đồ ăn được dọn ra, hai mắt Nghê Hạ sáng rực lên.

Đại Bàn Lôi Quân đến giờ vẫn chưa thoát ra khỏi sự ngỡ ngàng từ khi còn ở trên sân khấu, anh ta ngồi bên trái Nghê Hạ, không nhịn được bèn hỏi, "Nghê Hạ, sao em lợi hại vậy, mấy cái phản ứng hóa học đấy em đều biết?"

Nghê Hạ ăn một miếng bánh bấc đèn*, nghi hoặc nhìn anh ta, "Trong nước, mấy thứ đấy chắc chắn được dạy ở cấp Ba, anh không biết à?"

Đại Bàn nghẹn họng, "Anh học chuyên văn mà...Thôi được rồi, anh học khoa học tự nhiên, nhưng mấy thứ đấy ai mà nhớ được."

Mấy người trong nhóm dẫn chương trình cũng hào hứng nói, " Phải đấy, tôi cũng học khoa học tự nhiên, nhưng mà nếu trước đấy tổ biên tập không cho tôi đáp án thì tôi cũng không biết đâu. Nghê Hạ à, không nhìn ra cô là học sinh xuất sắc đấy."

"Không, không đâu... Chẳng qua là trí nhớ tốt hơn một chút thôi."

Đại Bàn gật đầu, "Đúng là trí nhớ tốt thật đấy! Đến cả bảng tuần hoàn nguyên tố mà em còn thuộc thì anh phục em rồi. Nói thật đi, có phải em biết trước nội dung trò chơi nên học thuộc sẵn đúng không?"

"Ai mà rảnh thế chứ.", Nghê Hạ uể oải nói, "Bận đọc kịch bản còn không kịp nữa là."

"Thế thì là học sinh xuất sắc rồi.", một trong số những người dẫn chương trình nói, "Nếu cái này có thể đoán trước, vậy còn đề số học thì sao? Tổ biên tập của chúng tôi trước đó chọn đề đều phải chơi thử, nhân mũ hai, mũ ba liền. Vốn dĩ chúng tôi định xây dựng hình ảnh hài hước khi khách mời không trả lời được, kết quả là Nghê Hạ lật ngược luôn, bốn năm giây đã trả lời được... Chỉ số thông minh đúng là đỉnh cao."

"Nghê Hạ, em tính toán nhanh như thế cơ mà. Nói, có phải là không muốn cho bọn anh cơ hội thể hiện không?", Đại Bàn đùa.

Nghê Hạ mím môi, "Chẳng phải đã nói là sẽ nghiêm túc chơi sao? Em cho rằng như thế là được."

Hai người dẫn chương trình đưa mắt nhìn nhau, đều có vẻ muốn cười lại thôi.

Hoắc Thiệu Hàng liếc nhìn Nghê Hạ, trong mắt thoáng hiện vẻ yêu chiều. Cô học chuyên ngành Hóa Sinh, mấy thứ kia đối với cô chỉ là trò trẻ con mà thôi.

"Em làm không sai, như vậy rất chân thực.", Hoắc Thiệu Hàng nói, "Hơn nữa lại rất đặc biệt, không đi theo cách thông thường, người xem sẽ thích."

Người dẫn chương trình gật đầu, "Ừm, chắc chắn tổ biên tập sẽ hiệu chỉnh để tập này thành một tập cực xuất sắc."

Ánh mắt Nghê Hạ và Hoắc Thiệu Hàng chạm nhau. Anh nhìn cô, bên môi treo ý cười nhàn nhạt. Nghê Hạ nhướng mày, anh nói thế mà, nhất định em không sai.

Lâm Ngộ Thành cũng đưa mắt nhìn Nghê Hạ. Nếu anh ta nhớ không nhầm, thì hồi còn học đại học, thành tích học của Nghê Hạ không mấy rực rỡ, trước kia cô rất hay lải nhải với anh ta mấy chuyện của cô. Anh ta cho rằng mình đã hiểu cô rồi, nhưng không ngờ, càng ngày anh ta lại càng không hiểu.

Thẩm Tòng Ngưng ngồi ở một bên ung dung ăn, trên mặt nở nụ cười, nhưng trong lòng lại hận Nghê Hạ cực kỳ. Cô chiếm mất sự nổi bật trong buổi công chiếu, trong cả chương trình truyền hình, ngay cả ở một buổi tụ tập đơn giản thế này thôi, cô cũng trở thành tâm điểm được mọi người chú ý. Từ lúc bước trên con đường này đến nay, Thẩm Tòng Ngưng luôn làm trung tâm giữa mọi người, chưa lúc nào cô ta cảm thấy bị xem nhẹ như thế này!

Sau khi kết thúc, nhóm dẫn chương trình rời đi, mấy người khách mời đương nhiên là về khách sạn. Có điều, vì lúc tới không cùng đường cho nên họ cũng không ở cùng khách sạn với nhau.

Nhưng Hoắc Thiệu Hàng và Nghê Hạ đã nói chuyện trước, thế nên đương nhiên họ ở cùng một khách sạn.

"Thiệu Hàng, anh ở đâu vậy?", Thẩm Tòng Ngưng đi đến trước mặt Hoắc Thiệu Hàng.

Hoắc Thiệu Hàng nói tên khách sạn, ánh mắt lại lướt qua Thẩm Tòng Ngưng đặt trên Nghê Hạ.

"À... Tiếc thật đấy. Em ở khách sạn xx. Nhưng mà hai khách sạn gần nhau lắm.", Thẩm Tòng Ngưng cười, dựa vào sự hiểu biết của cô ta về Hoắc Thiệu Hàng, xuất phát từ phép lịch sự, hẳn là anh sẽ đưa cô ta về.

Nhưng không ngờ, Hoắc Thiệu Hàng lại nói với Lôi Quân, "Đại Bàn, tôi nhớ là cậu cùng khách sạn với Tòng Ngưng, đưa cô ấy về nhé."

Lôi Quân vỗ ngực, "Không thành vấn đề."

Sắc mặt Thẩm Tòng Ngưng cứng đờ, cô ta đang định nói gì đó thì chợt thấy Hoắc Thiệu Hàng đi về phía Nghê Hạ, "Có tiện đường không?"

Nghê Hạ gật đầu, "Anh Hoắc cũng ở xx sao?"

"Phải, vậy đi cùng nhau đi, tôi lái xe.", Hoắc Thiệu Hàng thản nhiên nói.

Nghê Hạ gật đầu, vẻ mặt cũng không chút thay đổi.

Vì thế, hai người quang minh chính đại một trước một sau đi về phía bãi đỗ xe.

Lôi Quân thấy hai người đi rồi mới nói, "Chị Tòng Ngưng, để em đưa chị về."

Thẩm Tòng Ngưng lạnh mặt, nghiến chặt hai bóng dáng kia vào ánh mắt...

Sau khi lên xe, Nghê Hạ không nhịn cười nổi. Hoắc Thiệu Hàng khởi động xe, rồi quay đầu nhìn cô, "Sao thế?"

"Vừa nãy sắc mặt Thẩm Tòng Ngưng đen thui luôn, cô ta muốn anh đưa cô ta về, thế mà anh lại chẳng hiểu phong tình gì cả.", Nghê Hạ trêu ghẹo.

Hoắc Thiệu Hàng nhướng mày, "Anh đưa cô ấy về, thế ai đưa bạn gái anh về, chẳng lẽ lại để bạn trai cũ tai tiếng?"

Nghê Hạ, "Nếu anh đưa cô ta về, thì em đành phải chọn bạn trai cũ tai tiếng rồi."

"Em dám?"

"Biết đâu đấy."

Xe dần tăng tốc, Hoắc Thiệu Hàng duỗi một tay ra nắm lấy tay Nghê Hạ, "Tối sang ngủ với anh."

Nghê Hạ khựng lại, rõ ràng biết anh không có ý đó, nhưng lời nói ấy lại thật sự rất khiến người ta suy nghĩ bậy bạ.

"Không sợ người ta chụp trộm à? Em không muốn bị chụp hình đang sang phòng anh đâu, nếu mà bị chụp được á, trên báo ngày mai lại xuất hiện tin em lăng nhăng vớ vẩn mất.", Nghê Hạ nghiêng đầu, ung dung nói.

Hoắc Thiệu Hàng liếc xéo cô một cái, "Phòng hạng Tổng thống, không có người không phận sự lên đâu."

Nghê Hạ bĩu môi, Hoắc Thiệu Hàng véo véo má cô, "Không được từ chối, những ngày ở cạnh nhau, anh không muốn bỏ qua một giây phút nào."

Biểu hiện ngoài mặt Nghê Hạ thì bình thường, nhưng trong lòng thì cô lại vô cùng vui sướng vì những lời này của anh, "...Em biết rồi."

Nghê Hạ về phòng mình trước, một lúc sau mới lẳng lặng sang phòng Hoắc Thiệu Hàng. Cửa vừa mở, Nghê Hạ chưa kịp phản ứng gì đã bị người nào đó kéo vào.

Cô vừa ngẩng đầu lên thì một bóng đen ngược ánh sáng ập xuống, cảm giác quen thuộc từ đầu môi truyền đến. Hoắc Thiệu Hàng hôn cô, trong sự dịu dàng ẩn chứa một chút gấp gáp.

Hai người triền miên nồng nhiệt, Nghê Hạ bị đè vào tường, cảm giác lạnh lẽo sau lưng và nóng rẫy trước ngực tạo thành thế đối lập mãnh liệt. Nhịp thở của cô dần tăng lên, cô cảm giác như mình gần cạn oxy mất rồi. Không biết có phải là ảo giác hay không, cô cảm thấy Hoắc Thiệu Hàng càng ngày càng mạnh tay, như thể muốn nghiền nát người cô thành bột phấn vậy.

Lúc Nghê Hạ sắp không chịu nổi nữa, rốt cuộc Hoắc Thiệu Hàng cũng buông cô ra. Anh tì lên trán cô, từ từ lấy lại nhịp thở, "Đi tắm đi."

Mặt Nghê Hạ đỏ bừng, cô chậm rãi gật đầu.

Tắm xong, cô mặc áo choàng ngủ đi ra. Hoắc Thiệu Hàng đã tắm xong từ trước khi cô đến, lúc này đang ngồi trên chiếc sô pha đơn, trên tay cầm văn kiện, cúi đầu đọc.

Có lẽ nghe thấy động tĩnh, Hoắc Thiệu Hàng ngẩng đầu nhìn cô. Ánh mắt anh thoáng khựng lại vì hình ảnh cô gái mới bước ra khỏi phòng tắm, mất vài giây, anh mới trầm giọng nói, "Lại đây."

Nghê Hạ đi tới. Nhưng vì Hoắc Thiệu Hàng đang ngồi trên ghế đơn, căn bản là không có chỗ cho người thứ hai, nên Nghê Hạ định đi sang chiếc ghế còn lại.

Nhưng vừa nhấc chân, cô đã bị Hoắc Thiệu Hàng kéo lại, ôm cô ngồi lên đùi anh.

Dáng ngồi cực kỳ mờ ám, tuy Nghê Hạ đã quen với Hoắc Thiệu Hàng nhưng vẫn không thể không đỏ mặt. Tuy nhiên cô không hề tránh đi, bởi trong tiềm thức, cô hi vọng có thể gần gũi anh như vậy.

"Em còn có bao nhiêu điều bất ngờ nữa tặng cho anh vậy?", giọng nói của Hoắc Thiệu Hàng trong bóng đêm càng có vẻ quyến rũ hơn.

Nghê Hạ mím môi, "Bất ngờ gì cơ?"

"Thân phận của em, tiềm chất diễn xuất của em, cả sự thông minh của em nữa.", Hoắc Thiệu Hàng thu cánh tay lại, "Hình như mỗi một lần anh lại có thể phát hiện ra một thứ mới trong con người em."

"Ừm...", Nghê Hạ ngẫm nghĩ, "Chắc là không còn đâu. Con người em thật ra nhàm chán lắm, nhiều năm trước đây, em chỉ tiếp xúc với phòng thí nghiệm thôi, sau này nếu anh rảnh, mình về Princeton xem, vừa hay đấy cũng là trường cũ của anh."

"Được. Nhừng hồi trước, tại sao lại muốn vào đó học?"

"Em nói anh đừng có đắc ý quá nhé?"

Hoắc Thiệu Hàng bật cười, gật đầu đồng ý.

Lúc này, Nghê Hạ mới lên tiếng, "Tại vì trước đây em biết anh học ở đấy, chắc tại lúc còn nhỏ coi anh là thần tượng, nên anh đến đâu, em sẽ coi đó là lựa chọn hàng đầu."

Hoắc Thiệu Hàng vô cùng ngỡ ngàng, anh nhìn Nghê Hạ, khẽ nói, "Vậy có lẽ, em là fan hâm mộ có lòng nhất anh từng gặp rồi."

Nghê Hạ trợn mắt, "Đã bảo không được đắc ý cơ mà."

Hoắc Thiệu Hàng cười khẽ một tiếng, sau đó ghì cổ cô xuống, lại một lần nữa hôn cô triền miên.

- ----------------------

* Bánh bấc đèn đây:


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.