Lúc Quý Thư Bạch gọi điện cho Hoắc Thiệu Hàng thì anh đang ở trên xe.
"Thiệu Hàng, sao lại thế này? Tất cả mọi người đều đang chỉ trích Nghê Hạ, trên mạng toàn là những bài chửi mắng thôi, sao Nghê Hạ có thể..."
"Sự việc không như ông nghĩ đâu, tôi đang đi tìm cô ấy, để nói sau.", Hoắc Thiệu Hàng vừa tới tìm Cảnh Tố, Cảnh Tố nói chị ấy không tìm thấy Nghê Hạ, anh đến nhà cô, nhưng cô cũng không có ở nhà. Gọi điện thoại cho Hạ Tông Nguyên và Trương Hằng, không ai bắt máy. Quan trọng hơn là, di động của Nghê Hạ đang tắt máy.
Đầu óc Hoắc Thiệu Hàng vô cùng rối loạn, cô đột nhiên mất tích khiến anh không thể không hoảng hốt. Anh muốn mình phải bình tĩnh, nhưng làm thế nào cũng không bình tĩnh lại được.
"Ừ, Thiệu Hàng, tìm được Nghê Hạ quan trọng hơn.", Quý Thư Bạch vội vàng nói.
"Ừ, cúp máy trước đây.", Hoắc Thiệu Hàng cúp điện thoại, nghĩ xem cô có thể đi đâu. Hơn mười giây sau, anh lạnh giọng nói, "Tiểu Nguyên, về nhà tôi."
"Dạ."
Hoắc Thiệu Hàng vội vàng xuống xe, ấn thang máy. Thang máy lên tới tầng mười bảy, trong nháy mắt cánh cửa mở ra, anh đột nhiên dừng chân. Ở chỗ cuối của dãy hành lang tối, có một bóng dáng quen thuộc ngồi đó, cuộn tròn người, trông vô cùng đáng thương.
Hoắc Thiệu Hàng thở phào nhẹ nhõm, cũng thầm cảm thấy đau lòng. Anh nhấc chân, chậm rãi đi về phía cô.
Hành lang yên tĩnh đột nhiên có tiếng động, Nghê Hạ chậm rãi ngẩng đầu lên.
Khoảnh khắc đó, cô nhìn thấy anh đang ngược ánh đèn đi tới, cả người như tắm trong vầng sáng trắng, thong thả, từ tốn, hệt như trong một bộ phim đang chiếu trên truyền hình.
Không hiểu vì sao, đột nhiên Nghê Hạ cảm thấy rất yên lòng, nhìn anh đến gần, nỗi phiền muộn như tan biến hết. Khóe miệng cô từ từ cong lên, cô giơ hai tay về phía anh, giọng điệu bất giác như đang làm nũng, "Hoắc Thiệu Hàng, ôm em dậy."
Anh dừng lại trước mặt cô, sắc mặt lạnh lùng, không nói một lời nào. Nhìn vẻ mặt của anh, Nghê Hạ bĩu môi, hơi hơi ấm ức.
Lúc tay cô mỏi muốn bỏ xuống thì anh chợt thở dài khẽ một tiếng, khom lưng ôm cô đứng lên, rất dịu dàng, lại không tốn bao nhiêu sức.
"Biết anh lo cho em thế nào không hả? Ngoài kia tin tức loạn hết cả lên, em lại tắt máy chơi trò mất tích, cố ý để anh không tìm thấy em có phải không?", giọng anh rất trầm, anh muốn mắng cô một trận nhưng lại không đành lòng, đến lúc nói ra lại thành bất đắc dĩ.
"Em xin lỗi, em không cố ý, điện thoại em hết pin.", Nghê Hạ rầu rĩ nói.
"Thế thì em cứ ngồi ngây ra trước cửa thế à? Ngộ nhỡ đêm nay anh không về thì em định làm thế nào?"
"Em không nghĩ nhiều được như vậy.", Nghê Hạ đưa tay ôm chặt anh, "Tâm trạng em không tốt, em chỉ muốn về nhà, chỉ muốn nhìn thấy anh, kể cả đến đây mà không thấy anh thì em vẫn cảm thấy ở đây đợi, tâm trạng em sẽ khá hơn."
Hoắc Thiệu Hàng vốn không có cách nào trách móc cô, giờ nghe cô nói như vậy thì không còn giận một chút nào nữa, "Em có ngốc không hả?"
"Không ngốc, ai cũng biết IQ của em rất cao."
Hoắc Thiệu Hàng buông cô ra, gõ khẽ một cái vào đầu cô, "Còn biết nói đùa, anh thấy em chẳng thông minh là mấy đâu."
Nghê Hạ mấp máy môi rồi lại dựa vào ngực anh, một lúc lâu sau, cô mới nói, "Ông ấy bị ngất xỉu, hôm nay, nhìn thấy ông ấy đột nhiên gục xuống, đầu óc em hoàn toàn trống rỗng. Anh nói xem, vì sao em ghét ông ấy mà vẫn còn quan tâm đến ông ấy, có phải em mâu thuẫn lắm không?"
Hoắc Thiệu Hàng hiểu, cô đang nói tới Hạ Tông Nguyên, "Vì hai người có quan hệ máu mủ, trong lòng em, trước sau gì ông ấy vẫn là bố em."
Nghê Hạ trầm mặc một lát rồi nói, "Ông ấy đổ bệnh, thế nên em mới đồng ý cùng ông ấy ăn một bữa cơm, không ngờ, em càng làm càng tệ, khiến ông ấy phải vào bệnh viện."
"Tiểu Hàm, chuyện này không liên quan đến em, em không cần tự trách mình."
"Làm sao bây giờ, ông ấy đang ở trong bệnh viện, em không biết tình hình thế nào rồi, chú Trương không cho em đi theo..."
"Không cần lo, mình vào nhà trước đã, bây giờ em phải nghỉ ngơi, chuyện của thầy Hạ cứ giao cho anh, anh đến bệnh viện xem sao."
"Em không buồn ngủ, không cần nghỉ ngơi..."
"Không được, em phải nghe lời anh.", Hoắc Thiệu Hàng lấy chìa khóa rồi mở cửa, "Em ngủ một giấc đi, bất kể là chuyện của thầy Hạ hay chuyện trên mạng, tất cả đợi đến ngày mai rồi nói sau. Còn có quản lý của em nữa mà, anh sẽ liên lạc với cô ấy."
"Nhưng mà..."
"Ngoan nào.", Hoắc Thiệu Hàng trầm giọng ngắt lời cô.
Nghê Hạ gục đầu xuống, "...Em biết rồi."
Nghê Hạ bị Hoắc Thiệu Hàng dắt thẳng vào phòng tắm. Sau đó, anh nhìn thấy cô nằm lên giường ngủ rồi mới đến bệnh viện. Nghê Hạ không sạc điện thoại, trong tiềm thức, cô không muốn nghĩ đến sự việc kỳ lạ tối hôm nay. Hoắc Thiệu Hàng nói cứ giao cho anh, ngay lúc đó, cô biết mình có thể hoàn toàn yên tâm.
Ngày hôm sau, tin tức về Nghê Hạ và Khâu Anh Tử vẫn chưa có dấu hiệu hạ nhiệt.
Mười giờ sáng, Hạ Tông Nguyên mở họp báo.
Trong phòng tập trung rất nhiều phóng viên. Hạ Tông Nguyên chậm rãi tiến từ cửa vào rồi ngồi xuống ghế. Trong nháy mắt, các máy ảnh không ngừng chớp đèn, mà trên mạng, phóng viên cũng bắt đầu buổi phát sóng trực tiếp.
"Chào mọi người, tôi là Hạ Tông Nguyên.", sắc mặt Hạ Tông Nguyên không tốt lắm, rõ ràng là ông cố gắng gượng dậy để đến đây, "Tối qua đã xảy ra một chuyện, hôm nay, ở đây, tôi sẽ kết thúc chuyện đó...Vì clip của Nghê Hạ và Khâu Anh Tử, rất nhiều người đã đăng những lời lẽ chửi mắng thóa mạ Nghê Hạ, tôi tuyệt đối không cho chuyện như vậy xảy ra!"
Lời vừa dứt, cả căn phòng vang lên một tràng tiếng "ồ", người đầu tiên mà Hạ Tông Nguyên bảo vệ không phải Khâu Anh Tử mà lại là Nghê Hạ!
"Thầy Hạ, thầy nói họ thóa mạ Nghê Hạ, nhưng clip rành rành ra đó, mà tối hôm qua thầy với Nghê Hạ cũng đi cùng nhau, sao thầy có thể nói ra những lời quyết liệt như vậy?", một tay phóng viên đặt ra câu hỏi sắc bén.
Hạ Tông Nguyên cười lạnh một tiếng, "Anh bạn phóng viên này, tôi với con gái tôi ăn cơm cùng nhau, sao lại thành chuyện không thể để người khác thấy được chứ!"
Trong nháy mắt, cả căn phòng im phăng phắc.
Rất nhiều phóng viên sững sờ mất một lúc mới phản ứng lại được. Từ từ đã! Cái gì mà con gái cơ? Nghê Hạ là con gái của Hạ Tông Nguyên?
"Xin lỗi mọi người, có một việc tôi đã giấu kín rất nhiều năm rồi, cũng vì chuyện này mà tôi rất có lỗi với con gái tôi, hiện tại, tôi quyết định sẽ nói hết ra. Mấy chục năm trước, khi tôi mới vào ngành không lâu thì có người yêu, cô ấy là người ngoài ngành, chúng tôi yêu nhau hai năm rồi kết hôn, nhưng ngại thân phận của tôi nên chúng tôi quyết định giữ bí mật. Một năm sau, chúng tôi có con gái... Nhưng sau này vì nhiều lý do nên chia tay... Nghê Hạ là con gái của tôi, con bé dựa vào năng lực của bản thân nên từ khi vào ngành đến giờ chưa lúc nào nhắc đến tên tôi, cũng không hề dựa vào tôi để tìm kiếm cơ hội. Ngoại trừ những người thân thiết ra, không một ai biết con bé là con gái tôi. Hôm nay, tôi đến đây nói ra hết sự thật là vì hy vọng mọi người không hiểu lầm con bé, con bé là đứa rất ưu tú, là một người cha, tôi tuyệt đối không thể chịu được khi có người chửi rủa, phỉ báng con bé!"
Cả căn phòng ồn ào tiếng bàn tán xôn xao, mà trên mạng cũng cực kỳ náo nhiệt.
Thế nào mà Hạ Tông Nguyên lại kết hôn sớm, lại còn có con gái nữa!!! Không những thế, người đó còn là Nghê Hạ! Tin tức này vừa được tung ra thì những kẻ từng chỉ trích Nghê Hạ là kẻ thứ ba đều trở thành Thánh Ăn Vả, mà fan của Nghê Hạ rốt cuộc cũng được nở mày nở mặt, thỏa sức dập lại những kẻ mở mồm không động não kia.
Tại phòng họp báo.
"Thầy Hạ, vậy clip là như thế nào ạ? Nghê Hạ tỏ ra không có thiện cảm với cô Khâu, vậy có phải vì cô Khâu nên thầy mới ly hôn, và Nghê Hạ oán hận cô Khâu nên mới có tình huống như trong clip không ạ?", một phóng viên khác đặt câu hỏi.
Câu hỏi này cũng khiến mọi người trầm tư. Không sai, nếu Nghê Hạ mang thân phận là con gái, vậy thì trong clip kia, căn bản là cô đang chỉ trích Khâu Anh Tử làm kẻ thứ ba chen chân phá hoại gia đình cô.
Tình huống ngay lập tức xoay chuyển. Cái danh xấu xa được chụp lên đầu nữ chính trong clip là Nghê Hạ đã đổi sang nữ thần Khâu Anh Tử trong lòng nhiều người.
Trên mạng:
"Mấy đứa chuyên đi bôi nhọ người ta mở to hai con mắt ra mà nhìn đê, Nghê Hạ nhà tao mới là người vô tội đấy nhé! Nếu tao mà là chị ấy á, tao lại chả đập cho cái kẻ phá hoại gia đình tao cả trăm trận rồi ý!"
"Cái gì cơ, sao Khâu Anh Tử lại là loại người đó! Uổng công tôi nghĩ rằng bà ấy với Hạ Tông Nguyên là một đôi trời sinh, quay đi quay lại, hóa ra bà ấy lại là người thứ ba!"
"Nghê Hạ cũng vất vả thật, chẳng dựa hơi bố, tự mình dốc sức làm việc, mà lại còn làm tốt nữa là đằng khác."
"Thật không thể tin nổi!"
...
"Thầy Hạ, thầy có thể trả lời câu hỏi của tôi không?"
Hạ Tông Nguyên cụp mắt nhìn mặt bàn, thầm cười khổ. Lời Nghê Hạ nói tối qua vẫn còn quanh quẩn trong đầu ông, "Bố vì bà ta mà không cần tôi", "Bố căn bản là không yêu tôi bằng chính bản thân bố", "Bố chỉ lừa tôi thôi!"...
Tiểu Hàm, bố sai rồi, nhưng bố thật sự yêu con và Dĩ San.
"Chuyện quá khứ đều là tôi sai, mọi người muốn chỉ trích thì cứ chỉ trích tôi đây."
"Thầy có thể kể rõ chuyện trước đây được không ạ?"
"Xin lỗi, buổi họp báo đến đây là kết thúc.", Hạ Tông Nguyên không nói thêm gì, Trương Hằng và trợ lý cùng lên đưa Hạ Tộng Nguyên đi xuống. Đám phóng viên chỉ muốn moi được nhiều thông tin hơn nữa, nhưng dưới sự can thiệp của vệ sĩ, họ không thể làm gì được nữa.
Trong phòng khách, Nghê Hạ ngây ngẩn nhìn màn hình máy tính dần tối đi. Cuối cùng ông ấy đã nói ra, sau mấy chục năm, vào lúc này, ông lại công bố hết ra.
Trong lòng Nghê Hạ ngổn ngang đủ thứ cảm xúc, cô làm cách nào cũng không lấy lại tinh thần được.
"Đừng nghĩ nhiều quá, chân tướng được nói ra cũng tốt, đây là lựa chọn của thầy Hạ.", Hoắc Thiệu Hàng ôm vai Nghê Hạ, trấn an cho cô yên lòng.
Nghê Hạ mím môi, "Tại sao? Ông ấy đang muốn nói với em rằng, lần này ông ấy chọn em sao?..."
"Em là con gái ông ấy, ông ấy đương nhiên sẽ bảo vệ em rồi."
"Nhưng mà, em vẫn hơi... hơi không tin được. Ông ấy không cần thanh danh sao, cũng mặc kệ Khâu Anh Tử sao? Ông ấy nói em là con gái ông ấy, ông ấy có nghĩ đến hậu quả không?"
"Tiểu Hàm, em không phải lo.", Hoắc Thiệu Hàng nhẹ giọng nói, "Thầy Hạ vào ngành lâu năm rồi, nếu ông ấy đã quyết định nói ra thì chắc chắn cũng suy nghĩ rất thấu đáo, ông ấy có suy nghĩ của riêng mình."
Nghê Hạ im lặng một lát rồi thấp giọng hỏi, "Hôm qua anh đến thăm ông ấy, bác sĩ nói hôm nay ông ấy có thể xuất viện luôn ư?"
"Anh nghĩ, là thầy Hạ nhất quyết muốn xuất viện."
Nghê Hạ "ừ" một tiếng, di động đột nhiên đổ chuông.
"Cảnh Tố."
"Em, giờ em có tiện nghe điện thoại không?"
"Tiện."
"Chị muốn hỏi em, vừa nãy trên mạng nói em là... em với thầy Hạ, thật, thật hay giả thế?"
"Chị lắp bắp cái gì?", Nghê Hạ đến bó tay với bà chị.
"Chị đang bàng hoàng, chị cần thời gian tiêu hóa!"
"Ừ, là thật."
Cảnh Tố, "Trời đất ơi... Người chị quản lý lại là con của người nổi tiếng!!! Chị gái em chưa bao giờ nhắc đến gia đình, chị còn cho rằng hai chị em em chỉ là con nhà bình thường thôi, kết quả... Chị cần thời gian tiêu hóa, cần thời gian tiêu hóa."
"Cảnh Tố, đừng có làm ầm lên... cũng có gì khác biệt đâu."
Cảnh Tố ở đầu bên kia gào lên một tiếng rồi đột nhiên nói, "Nghê Hạ, thật sự quá tuyệt vời! Đang đứng nơi đầu sóng ngọn gió mà lại vượt qua một cách êm ru, trên đầu em lại có thêm một cái vòng hào quang rồi. Ối giời ơi, chị lại nhìn thấy màu tiền lấp lánh táp vào người rồi ~"