Dịu Dàng Dành Riêng Em

Chương 66: Mẹ vợ



"Con đi nấu cơm nhé, hai người đều đói cả rồi.", Hạ Dĩ Hàm vừa nói vừa đi vào bếp, "Chị, chị ngồi nói chuyện với mẹ đi."

Hạ Dĩ San, "Không cần giúp à?"

"Chị càng giúp càng vướng, không cần đâu."

Hạ Dĩ San trừng mắt nhìn cô một cái rồi bước tới ôm cánh tay Liễu Vân, thỏ thẻ nói, "Mẹ, mẹ nhìn Tiểu Hàm kìa, vẫn cứ hay chế giễu con như hồi nhỏ."

Trong lòng Liễu Vân thoáng chấn động, đã bao lâu rồi bà không thân thiết với cô con gái này như vậy? Từ nhỏ Hạ Dĩ San đã nghịch ngợm khác người, không lúc nào là không bị ăn mắng, vậy nên cô nàng vẫn cứ hay bảo bà không công bằng. Sau này, Hạ Dĩ San rời đi, bà thường nghĩ, liệu bà có còn có cơ hội yêu thương cô nữa không, có cơ hội để cô biết rằng, thật ra bà cũng rất yêu cô hay không?

Hạ Dĩ San nhìn ra sự bối rối của Liễu Vân, dù vốn dĩ cô cũng hơi mất tự nhiên, nhưng giờ phút này, nhìn mẹ đã già rồi, cô bỗng cảm thấy mình không nên lấn cấn nữa, hai mẹ con đã chẳng có nhiều cơ hội ở bên nhau rồi, quý trọng vẫn là hơn.

Hạ Dĩ San đỡ Liễu Vân ngồi xuống ghế rồi nói chuyện với bà, hỏi thăm cuộc sống của bà, sau đó lại cố gắng nói đỡ cho Hạ Dĩ Hàm.

Hạ Dĩ Hàm thái khoai tây, xuyên qua vách ngăn thủy tinh có thể nhìn thấy hai người ở ngoài đang trò chuyện khá vui vẻ. Thấy Liễu Vân nở nụ cười, cô không khỏi cảm ơn Hạ Dĩ San, vẫn may con người này còn có khả năng khiến người khác cười.

Lúc này, di động trong túi chợt rung lên. Hạ Dĩ Hàm lôi ra xem.

Chắc mẹ em đến rồi nhỉ, nói chuyện thế nào? – Hoắc Thiệu Hàng

Cô đọc xong liền trả lời ngay: Chuyện nên nói đều nói hết rồi, mẹ em không vui lắm, nhưng mà không sao, em tin là đến cuối cùng mẹ cũng đồng ý thôi. Còn nữa, vừa nãy mẹ hỏi em có phải đã thích ai ở đây rồi không, em vẫn chưa trả lời.

Hoắc Thiệu Hàng: Mai anh đến gặp nhé?

Hạ Dĩ Hàm: Hả? Như vậy có ổn không? Hay là để cho mẹ em từ từ...

Hoắc Thiệu Hàng: Nếu bà ấy đã biết rồi thì hẳn là anh nên đến chào hỏi chứ, bằng không, mẹ em lại càng không yên tâm.

Hạ Dĩ Hàm do dự, Hoắc Thiệu Hàng lại gửi tin nhắn tới: Trước đây đã quen nhau rồi, là người bề dưới, anh cũng nên mời mẹ em một bữa cơm chứ.

Hạ Dĩ Hàm: ... Để em hỏi xem.

Hoắc Thiệu Hàng: Ừ, nhưng nếu không nói ra cũng không sao, em quyết định là được rồi.

Hạ Dĩ Hàm đọc xong thì lẳng lặng cất di động, lúc thái khoai tây có hơi thấ thần.

Đồ ăn làm xong, Hạ Dĩ Hàm gọi hai người vào ăn cơm.

Hạ Dĩ San xung phong đi xới cơm, "Mẹ, Tiểu Hàm ở đây bao nhiêu lâu mà chẳng nấu cơm cho con ăn lần nào, hôm nay con được hưởng ké lộc của mẹ đấy."

Liễu Vân cười nhìn cô nàng, "Nấu cơm có gì khó đâu."

Hạ Dĩ San đắc ý huých vai Hạ Dĩ Hàm, "Nghe thấy chưa, sau này nấu cơm cho chị ăn nhiều vào."

Hạ Dĩ San nói một cách vô tư, nhưng Hạ Dĩ Hàm và Liễu Vân nghe vào tai thì lại có ý khác. Sau này nấu cơm nhiều vào, chẳng phải là muốn cô tiếp tục ở đây sao? Hạ Dĩ Hàm liếc Liễu Vân một cái rồi nói, "Nghĩ hay nhỉ, muốn em nấu cơm thì phải báo đáp em cái gì chứ."

"Này này này, chị là chị gái em đấy nhé, còn nói đến chuyện báo đáp với chị."

Hạ Dĩ Hàm liếc cô nàng, "Ăn cơm của chị đi, đã được hời lại còn khoe mẽ."

Một bữa cơm trôi qua, hầu như đều là Hạ Dĩ San nói chuyện. Lúc sắp ăn xong, Liễu Vân gác đũa, nhìn về phía Hạ Dĩ San, "Dĩ San, em gái con đang yêu ai?"

Hạ Dĩ San và Hạ Dĩ Hàm cùng khựng lại, người nào đó chớp chớp đôi mắt ra vẻ trấn an người nào đó khác, "Dạ? Cái gì mà đang yêu ai ạ?"

Liễu Vân nhíu mày, "Hai đứa các con không cần giả ngu đâu. Tiểu Hàm, mẹ biết chắc chắn là con đang yêu người trong giới, bằng không, vì sao con không dám nói?"

"Không phải là con không dám nói.", Hạ Dĩ Hàm nói, "Chỉ là con chưa kịp nói thôi."

Hạ Dĩ San tiếp lời, "Đúng đúng đúng, đây có phải chuyện không thể nói được đâu, giấu mẹ làm gì."

"Con đừng có nói thay em, Dĩ San, con cũng thế đấy, nghe mẹ một câu, đừng tìm người trong giới."

Hạ Dĩ San nghẹn họng, yên lặng cúi đầu gẩy cơm. Em gái à, xin lỗi nhé, lời này chị không đỡ nổi rồi, không tìm người trong giới, nhưng Nam Dịch bảo bảo nhà chị cũng coi như một nửa là người trong giới rồi...

Hạ Dĩ Hàm trừng mắt nhìn cô nàng, sau đó nhìn về phía Liễu Vân với vẻ hơi buồn bực, "Mẹ, anh ấy cực kỳ tốt, không phải loại người như mẹ nghĩ đâu."

"Con còn biết nói đỡ cho cậu ta, rơi vào con thì đương nhiên con sẽ nói thế rồi, sau này sẽ thế nào thì ai mà biết được."

Hạ Dĩ Hàm nhíu mày, "Nếu có phản bội thì sẽ phản bội thôi, chẳng liên quan đến việc anh ấy thuộc hoàn cảnh nào cả, con tin anh ấy."

"Con!"

"Mẹ, con thật sự rất yêu anh ấy.", Hạ Dĩ Hàm chọc bát cơm, "Mẹ nói gì cũng được, dù sao thì con cũng sẽ không chia tay với anh ấy."

Hạ Dĩ San trộm nhếch khóe miệng, chậc chậc chậc, tình yêu ơi, ngay cả cô em gái lý trí chỉ biết học nhà mình mà cũng có ngày này.

Liễu Vân giận nhưng không biết nói gì, nhưng bà cũng biết, với tính cách của Hạ Dĩ Hàm, một khi đã xem trọng ai đó rồi thì không thể nào thay đổi được.

"Mẹ, hay là, hai người gặp nhau đi?", Hạ Dĩ Hàm suy tư một lát rồi nói.

Liễu Vân trầm mặc một lúc, "Cậu ta cũng chịu sao?"

"Anh ấy đề nghị."

Lần này Liễu Vân hơi bất ngờ, bà cho rằng, đại đa số nam nghệ sĩ đều không thích như vậy, sợ bị chụp trộm, sợ này sợ kia.

Buổi tối, Hạ Dĩ Hàm dọn dẹp một căn phòng cho Liễu Vân ở, sau khi về phòng mình, cô liền gọi điện báo cho Hoắc Thiệu Hàng. Hiển nhiên Hoắc Thiệu Hàng bình tĩnh hơn cô rất nhiều. Hạ Dĩ Hàm thì lại thấp thỏm, "Em sợ mẹ em sẽ nói những câu khó nghe đấy, bà ấy lúc nào cũng không mấy thiện cảm với người trong ngành này."

"Không sao, chuyện nhỏ thôi.", Hoắc Thiệu Hàng trấn an cô, "Em yên tâm là được rồi."

"Vậy nếu mà anh không đỡ được thì nhất định phải ra hiệu cho em đấy."

Hoắc Thiệu Hàng khẽ cười, "Được."

"... Vậy, ngủ ngon nhé."

"Ngủ ngon."

Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện, Hạ Dĩ Hàm ngồi thừ người bên mép giường. Hạ Dĩ San liền nhích lại gần, "Lúc còn nhỏ, mẹ có ấn tượng khá tốt về em rể mà, em đi chơi với cậu ấy mẹ yên tâm thế còn gì."

"Đây là hai chuyện khác nhau, lúc còn nhỏ là lúc còn nhỏ, bây giờ đang yêu nhau đấy."

"Ờ... Dù sao thì chị vẫn cảm thấy em rể đáng tin, đương nhiên, kém hơn Nam Dịch bảo bảo nhà chị một chút.", Hạ Dĩ San cười hí hí, "Mai chị không đi với em đâu, chị còn phải thu âm, có kết quả thì nhắn tin cho chị là được rồi."

Hạ Dĩ Hàm đáp một tiếng, rồi kéo chăn nằm xuống ngủ.

...

Ngày hôm sau, Hạ Dĩ Hàm lái xe tới một hội quán cao cấp như đã hẹn, cô xuống xe, dắt tay Liễu Vân đi theo sau người phục vụ. Liễu Vân nhìn quanh bốn phía, chỗ này xem ra dành cho những người rất quyền quý, có vẻ địa vị của người này tương đối cao.

"Tiểu Hàm, cậu ta tên là gì?", hôm qua Liễu Vân không hỏi, hôm nay đến tận đây rồi mới nhớ ra để hỏi tên người kia.

Hạ Dĩ Hàm cụp mí mắt, "Anh ấy tên là..."

"Bà Liễu, cô Nghê, tới nơi rồi ạ.", người phục vụ đứng lại, vô tình chặn ngang lời Hạ Dĩ Hàm, sau đó mở cửa ra cho hai người.

Liễu Vân gật đầu, đi vào bên trong. Phòng bao trang trí thanh nhã, tinh tế, bên cửa sổ là một bóng người cao lớn, nghe thấy tiếng động, anh xoay người lại.

Sau khi nhìn rõ dung mạo của người kia, Liễu Vân không giấu nổi sự kinh ngạc, "Cậu là... Thiệu Hàng?"

Bao nhiêu năm không gặp, chàng trai khôi ngô tuấn tú năm nào giờ đã biến thành người đàn ông điềm đạm, chững chạc nhường này. Liễu Vân kinh ngạc nhìn anh, lại nhìn sang con gái nhà mình, bà không ngờ tình cảm của hai người lúc bé lại có thể kéo dài đến tận bây giờ. Người đàn ông mà con gái nói tuyệt đối tin tưởng kia, lại chính là "anh Thiệu Hàng" cô luôn miệng nhắc đến sao?

"Cô, đã lâu không gặp ạ.", Hoắc Thiệu Hàng bước tới, hơi khom lưng chào bà.

Liễu Vân, "Cháu, cháu chính là, bạn trai, của Tiểu Hàm?"

Hoắc Thiệu Hàng nhìn bà bằng vẻ bình tĩnh, "Vâng ạ."

Ánh mắt Liễu Vân hơi co lại, cái cậu Hoắc Thiệu Hàng này, trước đây bà rất quý mến, lễ phép, hiểu chuyện, suy nghĩ còn vượt quá độ tuổi, nhiều năm không gặp, rõ ràng là anh càng ưu tú hơn, nhưng, nếu anh là bạn trai của Tiểu Hàm thì...

"Cô, cô ngồi trước đi ạ, nếm thử đồ ăn ở đây xem.", Hoắc Thiệu Hàng mỉm cười mời.

Liễu Vân không nhúc nhích, đột nhiên nói với Hạ Dĩ Hàm, "Con ra ngoài chờ đi."

"Dạ?"

"Để mẹ nói chuyện riêng với cậu ấy."

Hạ Dĩ Hàm khẽ cau mày, "Mẹ, có cái gì mà con không thể nghe chứ."

"Ra ngoài trước đã."

Hạ Dĩ Hàm bất an nhìn về phía Hoắc Thiệu Hàng, anh gật đầu với cô, ánh mắt đủ để trấn an cô, "Tiểu Hàm, ra ngoài chờ trước đi, bên kia có trà ngon lắm, uống thử xem."

Hạ Dĩ Hàm thấy Hoắc Thiệu Hàng nói như vậy cũng chẳng còn cách nào, "Thôi được rồi.", nói xong, cô ra ngoài với vẻ không mấy tình nguyện.

Đợi Hạ Dĩ Hàm ra khỏi cửa, Liễu Vân mới nói, "Con bé này, cô nói thì không nghe, cháu nói cái nghe luôn, giống hệt ngày xưa."

Hoắc Thiệu Hàng không nói thêm gì, chỉ cong khóe miệng cười, "Cô, cô ngồi đi ạ."

Liễu Vân gật đầu, ngồi xuống xong cũng không hàn huyên thêm mà đi thẳng vào vấn đề, "Hai đứa ở bên nhau từ khi nào?"

"Mấy tháng trước ạ."

"Nói như vậy, Tiểu Hàm về Trung Quốc không lâu thì hai đứa đã ở bên nhau rồi?"

"Vâng."

Liễu Vân khẽ nhíu mày, bà vẫn luôn biết cô con gái nhà mình có chấp niệm với Hoắc Thiệu Hàng, nhưng không ngờ là lại thích đến mức này.

"Thiệu Hàng, chắc cháu cũng biết hoàn cảnh nhà cô, hai mẹ con cô tránh khỏi đây để đến Mỹ, chính là vì muốn rời xa cái giới này, bây giờ, cháu lại muốn kéo hai mẹ con cô vào hay sao?"

"Cô ạ, Tiểu Hàm thích làm diễn viên, khoảng thời gian trước, cô ấy vẫn còn do dự lựa chọn giữa cô và sự nghiệp, là cháu nói với cô ấy, nên nói chuyện với cô để cô ủng hộ cô ấy, vì cháu có thể nhìn ra, cô ấy thật sự rất yêu công việc này.", Hoắc Thiệu Hàng dừng lại một lát rồi tiếp tục nói, "Cháu biết cô đang lo lắng điều gì, cô yên tâm, cháu nhất định sẽ bảo vệ cô ấy, không để cô ấy chịu tổn thương."

"Cháu bảo vệ thế nào? Trong giới giải trí, có ai có thể an toàn mà lui chứ.", ánh mắt Liễu Vân thoáng lạnh đi, "Còn nữa, giới giải trí đầy cám dỗ, bên nhau thì ít mà xa cách thì nhiều, cháu có thể khẳng định hai đứa ở bên nhau mãi được không? Chỉ nói hiện tại thôi, hai đứa yêu nhau có dám công khai không? Dám để cho đám fan hâm mộ biết không?"

Hoắc Thiệu Hàng khẽ cười, "Cô không yên tâm về cháu ạ?"

Liễu Vân không đáp, nhưng Hoắc Thiệu Hàng đã hiểu suy nghĩ của bà. Anh không bất mãn, mà chỉ chậm rãi nói, "Không dám giấu cô, vài ngày trước, cháu đã định công khai chuyện với Tiểu Hàm rồi, chỉ cần Tiểu Hàm nói một câu, lúc nào cháu cũng có thể chuẩn bị tốt."

Liễu Vân ngẩng đầu nhìn anh, "Công khai ư?"

"Dạ. Chúng cháu cũng là người bình thường thôi, đương nhiên không muốn yêu nhau mà cứ phải che che giấu giấu."

Vì những lời này, Liễu Vân nhớ lại quá khứ của mình, yêu nhau, kết hôn, lúc nào cũng phải che giấu.

Hoắc Thiệu Hàng thấy Liễu Vân trầm mặc thì nói tiếp, "Cháu sẽ công khai với cô ấy, sau này sẽ còn kết hôn, sinh con đẻ cái với cô ấy, những việc đó, cháu sẽ không che giấu gì hết. Tiểu Hàm tốt như vậy, đáng được mọi người chúc phúc. Cô, cháu hy vọng, cô có thể tin tưởng cháu."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.