BỐN CÔ
GÁI hăng hái ghi tên học võ, luyện Kung phu, không những bảo vệ mình không bị
cưỡng bức, hơn thế còn trừ bạo tàn giữ yên cho dân lành, khiến cho bọn lưu manh
cưỡng bức phải kinh hồn bạt vía. Bốn cô còn nghĩ cả khẩu hiệu và mỹ danh giang
hồ. Khẩu hiệu là “Dĩ sắc chế bạo tàn”, mỹ danh là “Diệt họa tặc”.
Kết
quả, tập được vài hôm ai đi đường nấy, vì không chịu được khổ, cũng không biết
đến bao giờ mới tập được Kung phu. Cứ tập thế này rất có thể phải học đến bảy
tám lớp mới quật ngã nổi một thư sinh tú tài trói gà không chặt. Còn để đánh
nổi một tên cướp cơ bắp rắn chắc, không biết phải tốn bao nhiêu học phí. Chủ
yếu thầy dạy võ cũng thật thà, không kích thích lòng hăng say của các cô gái,
luyện tập cũng uể oải, hiểu nhau, nửa chừng bỏ cuộc.
Mọi
người quyết định tự mình tìm cách đề phòng kẻ gian. Không đi đêm một mình,
không nói chuyện với đàn ông không quen biết, đi đâu ăn gì phải cẩn thận, lúc
tham gia liên hoan không được rời cái cốc của mình, vân vân, tóm lại không để
cho kẻ bất lương một cơ hội nào.
Lúc bấy
giờ Carol vẫn là “cán bộ sơ cấp” nên rất sợ gặp kẻ gian. Những lời Linh nói
giống như ma lực tà la, biết rõ là không đúng, nhưng một khi đã vào đầu óc,
liền tiếp nhận toàn bộ. Linh bảo mình không phải là cán bộ sơ cấp, cho nên
không sợ cưỡng bức, thêm một lần, bớt một lần không có gì khác nhau. Tại sao
cán bộ sơ cấp lại cần phải phòng thân không để bị cưỡng bức? Tất nhiên một khi
bị cưỡng bức không còn là cán bộ sơ cấp nữa, sẽ bị mất giá trong mắt bạn trai
hoặc chồng.
Carol
bực tức nghĩ, nếu bị cưỡng bức, còn nói gì đến bạn trai hoặc chồng nữa? Đàn ông
Trung Quốc đầu óc phong kiến, nếu bạn gái hoặc vợ mình bị cưỡng bức, liệu anh
ta có cần đến nữa không? Carol nghĩ, nếu bị cưỡng bức, còn nói gì đến bạn trai
hoặc chồng? Anh ta không đủ dũng cảm đi tìm kẻ bạo hành để trả thù, chỉ còn
biết trút giận lên người bất hạnh. Ở Trung Quốc, người con gái gặp nỗi bất hạnh
này coi như xong đời, không một người đàn ông nào yêu cô, hình như cô không
phải là người bị hại, mà cô ta giống như một ả điếm lấy ác dâm làm đầu. Cho
nên, từ cổ xưa đến nay, người con gái thà chết còn hơn bị làm nhục, không chết
thì cuộc đời cũng coi như chết, chưa biết chừng còn tệ hơn chết.
Carol
còn nhớ, mẹ có một người bạn tên là Bình, người rất đẹp, lúc về nông thôn cùng
mẹ ở một đội sản xuất, về sau cô Bình bị ông đội trưởng đội sản xuất cưỡng
hiếp, cô tố cáo ông, cấp trên cử người về điều tra, ông đội trưởng sống chết gì
cũng không nhận tội, bảo cô Bình giở trò dụ dỗ, mua chuộc ông ta để được về
thành phố.
Vợ ông
đội trưởng ra mặt bênh chồng, bảo đàn ông đàn bà có đôi có lứa làm gì có chuyện
cưỡng hiếp? Mà là hai bên tự nguyện, chỉ cần người đàn bà không để người đàn
ông vật ra, người đàn ông liệu có thể làm được gì?
Vợ ông
đội trưởng là người đàn bà to béo thô lỗ, đen đúa, chị ta đứng trên cái bàn đắp
bằng đất của đội sản xuất để làm động tác mẫu, thách đám đàn ông có mặt tại
đấy: “Tôi đứng đây, các anh thử xem nào, từng người một, xem các anh có quật
ngã nổi tôi không? Cứ coi như các anh vật được tôi ra đất, tôi cũng quậy cho
cái con chuột của các
anh không thể nào chui vào được lỗ”.
Người
đứng dưới xôn xao. Không biết cánh đàn ông có mặt tại đây sức hèn tài mọn hay
là con chuột của họ
ủ rủ không muốn chui vào cái hang hổ mẹ, hoặc không muốn làm khó cho ông đội
trưởng, dù sao thì không một anh nào dám lên vật ngã cái con quỷ dạ xoa vợ ông
đội trưởng. Vậy là vụ án coi như khép lại.
Kết quả
cô Bình bị coi là người gây chuyện. Trong đôi ai cũng bảo cô Bình dụ dỗ ông đội
trưởng, muốn làm hại cán bộ cách mạng. Cuối cùng ông đội trưởng xin tha mới cứu
được cô Bình khỏi bị kỷ luật. Về sau, tất nhiên cô Bình cũng không được gọi về
thành phố, bạn trai cũng bỏ. Sau ngày khôi phục thi tuyển đại học, cô Bình thi
vào đại học, rời khỏi đội sản xuất, nhưng sự việc ấy đã ảnh hưởng đến cả cuộc
đời. Cô Bình không lấy chồng, sau khi tốt nghiệp, xin được về dạy học ở một
vùng xa xôi, ít khi về thăm nhà. Có lần về, gặp mẹ, hai người ngồi ở ban công
nói chuyện giấc mơ thời trẻ, nói đến người đàn ông trong đời, thỉnh thoảng cũng
nhắc lại chuyện về nông thôn năm xưa.
Caro
nghe cô Bình bạn mẹ nói, nếu không vì cảm thấy hai cái sinh mạng của họ không
đáng một sinh mạng của mình, cô đã giết cả hai vợ chồng nhà ấy rồi.
Mẹ chỉ
lắc đầu thở dài:
- Ôi,
thân phận đàn bà con gái, chịu đựng bao nhiêu khổ cực!
Lúc bấy
giờ Carol rất sợ cô Bình, nó nói với mẹ:
- Cô
Bình ác quá, có phải cô ấy là người xấu không, mẹ? Tại sao cô ấy cứ đòi giết
người?
Mẹ cười
đau khổ:
- Cô ấy
không phải là người xấu, có lúc người tốt cũng muốn giết người, vì họ chịu oan
khuất, không thể tố giác ở đâu cả.
Với khả
năng hiểu của Carol lúc bấy giờ, tất nhiên cảm thấy cô Bình bị oan. Cưỡng bức
không nhất thiết phải dùng sức mạnh để khống chế người bị hại, kẻ gây ra bạo
lực có thể dùng vũ khí trong tay, quyền lực trong tay, giữ kín chuyện để khuất
phục người bị hại. Cưỡng dâm là gì? Chỉ cần làm ngược lại hành vi tính dục của
đối phương tức là cưỡng dâm. Nhưng cái thời ấy luật pháp chưa đầy đủ, trong
tình huống đó, cô Bình bị oán nhưng không nơi tố giác, xét xử.
Carol
biết tuy luật pháp nước Mỹ rất nghiêm, phụ nữ cũng bị oan khuất như vậy. Cô đọc
trên báo, thấy có nhiều phụ nữ bị cưỡng bức, bị quấy rối tình dục, tố giác với
tòa án, tòa lại bảo vì phụ nữ mặc quá lộ liễu, cố tình làm cho nam giới phạm
tội. Ý nói, đàn ông trước sự cám dỗ không sao cưỡng lại nổi, đó là bản tính tự
nhiên của động vật, cho nên, nếu chị em không muốn bị nam giới cưỡng bức thì
đừng mặc quá lộ liễu, hở hang, đừng lượn trước mặt đàn ông, nếu không, xảy ra
chuyện thì chính nữ giới phải chịu trách nhiệm.
Lại có
người nói, thật ra phụ nữ rất thích bị cưỡng hiếp, rất nhiều chị em muốn bị làm
tình đầy tính bạo lực, bảo chị em muốn từ trong ảo giác đó để được thỏa mãn cực
cao, cho nên trong lòng mỗi chị em đều muốn một lần bị cưỡng hiếp. Người đàn
ông trong quan hệ tình dục quá nghiêm túc, quá cẩn thận nên người phụ nữ cũng
không thích.
Carol
nghĩ, toàn những lời nói vớ vẩn. Có thể người phụ nữ thường mong người đàn ông
mình yêu nam tính hơn, hoang dã hơn, nhưng với một người không yêu vi phạm ý
muốn, xâm phạm đến cơ thể, làm sao để được người phụ nữ hoan nghênh? Đó là sự
sỉ nhục nhân cách phụ nữ. Có bị trói tay hay không, có hung dữ hay không, không
quan hệ, mỗi một người có sự thích thú riêng, quan trọng là người phụ nữ ấy có
mong muốn, có hợp với nguyện vọng hay không.
Nghĩ
đến việc mình sắp bay đến một nơi đầy tội phạm, Carol cảm thấy sợ, tháy cô đơn,
không biết chỉ một chốc nữa đến thành phố B, liệu có thể tìm được khách sạn qua
đêm hay không? Tìm được thì đến đây bằng cách nào? Làm sao biết được người lái
xe taxi liệu có đưa mình ra ngoại ô, ở đấy anh ta muốn làm gì mình thì làm? Coi
như trông chờ vận may, gặp được người lái xe tử tế đưa đến khách sạn một cách
an toàn, nhưng làm sao biết được khách sạn kia có như cái quán rượu của Tôn Nhị
Nương? Có thể không bán bánh bao nhân thịt người, nhưng bánh sandwich nhân thịt
người, sống bằng nghề làm thịt người hoặc có thể như thế? Hơn nữa, khách sạn có
nhiều phòng, thiết bị cách âm tốt, cô xảy ra chuyện ma quái gì cũng không ai
biết.
Thật là
rầu lòng, đến một nơi không quen biết, có kêu cứu cũng phải dùng tiếng của
người ta. Ở đây, nếu gặp kẻ cưỡng hiếp, bạn phải kêu to với hắn “không, không,
không” nếu hắn định giết bạn, bạn phải kêu lên “cứu tôi, cứu tôi” bằng tiếng
Anh, đến lúc ấy liệu có nhớ được mấy câu tiếng Anh ấy không?
Carol
còn biết, nước Mỹ cho phép người dân được sở hữu súng, cho nên có cảm giác mọi
người đi trên phố đều đeo một khẩu súng săn hoặc bỏ khẩu súng lục trong túi
quần, vô duyên vô cớ rút súng ra bắn vào ai đó. Cô đọc một số tiểu thuyết Mỹ và
xem phim Mỹ có thể cảm giác phần tử phạm tội nước Mỹ là lũ điên không thể hiểu
nổi, động cơ phạm tội của chúng vượt quá động cơ phạm tội truyền thống. Những
chuyện như cướp của, trộm cắp, trả thù hình như đã lỗi thời. Kẻ phạm tội nước
Mỹ phần đông có bệnh tâm thần, giết người không lý do, muốn giết là giết, hơn
nữa giết người không ghê tay, không biết được một số nào đó chưa thôi. Chúng có
bị bắt cũng không sao, luật sư sẽ chứng minh chúng bị bệnh tâm thần vì vậy
không chịu trách nhiệm về hành vi của mình. Từ ngàn dặm xa đến nước Mỹ, bị chết
trong tay kẻ điên, như vậy có lợi ích gì không?
Kẻ
cưỡng hiếp của nước Mỹ không còn là tội phạm cưỡng dâm mang ý nghĩa truyền
thống, động cơ không giống nhau, thủ đoạn không giống nhau. Động cơ của chúng
không phải để thỏa mãn thú tính, mà để thỏa mãn hành động tình dục bạo lực,
thỏa mãn rồi bỏ đi, chúng điên cuồng ngược đãi người bị hại, không tàn nhẫn
không thấy đã cơn nghiện. Lại không thông hiểu ngôn ngữ, muốn khuyên chúng đừng
phạm tội cũng không khuyên nổi. Nếu nói với chúng “tôi bị AIDS”, có thể chúng
sẽ sợ, không đụng đến chăng? Nhưng nếu chúng muốn giết người bị AIDS để trừ hại
cho dân lành thì sao? Bị cưỡng bức và bị giết chết, cuối cùng thì đâu nặng đâu
nhẹ? Có thể cả hai cùng không thoát chăng?
Carol
đang suy nghĩ vẩn vơ bỗng nghe trong loa tuyền thanh phát ra mấy tiếng “from
china” – đến từ Trung Quốc – cô nhìn quanh, hình như ngoài cô ra không còn ai
là người Trung Quốc hoặc người châu Á, vậy là cô chú ý nghe. Nghe một lúc, cô
cảm thấy tiếng loa đang nói “vào thành phố” hoặc “sửa nhân sâm” hoặc “bà mang
thai” người Trung Quốc đến bàn phục vụ. Carol bất giác bật cười, ai nhỉ, ai lại
đặt cái tên kì quái như vậy?
Một lúc
sau, tiếng loa nhắc lại, vẫn nghe thấy from china, bỗng như có ai đó nhắc đến
tên Carol, cô ý thức được người ta đang gọi mình, không biết người Mỹ kia tại
sao gọi “Ly” thành ra “lai”, “Cạnh Thành Lý” thành ra “vào thành lai”, tức là
Lý Cánh Thành.
Carol
đi tới, chỉ vào tên mình trên thẻ lên máy bay, hỏi:
- Có
phải cô đang gọi tên người này?
Nhân
viên phục vụ của hãng hàng không nhìn tên, gật gật đầu, sau đấy lẩm bẩm một
tràng tiếng Anh. Carol chú ý nghe, nhưng chỉ hiểu được vài tiếng, trong đó có
tên Jason. Cô đành “Tôi xin lỗi…” mấy lần, cô nhân viên phục vụ kiên nhẫn nhắc
lại, cuối cùng thì Carol cũng hiểu ra, Jason bảo anh ta biết chuyến bay của
Carol sẽ đến chậm giờ, nhắc cô đừng sốt ruột, dù có muộn mấy tiếng thì anh vẫn
chờ ở sân bay. Anh biết Carol bay chuyến 7674 nên anh chờ ở nơi lấy hành lý của
chuyến bay này.
Chợt
Carol cảm thấy ấm lòng, nước mắt trào lên bờ mi.