CÒN MỘT
TUẦN LỄ NỮA sẽ đến dạ hội Trung thu – Quốc khánh, Siêu hỏi Carol:
-
Bạn có tham gia dạ hội không? Vé vào cửa bây giờ là hai đôla, tối hôm ấy mua vé
ở cửa phải năm đôla đấy.
Carol
nhớ lại, Siêu nói tối hôm ấy cánh sinh viên nam sẽ bình chọn ra người đẹp nhất
trong các cô sinh viên mới đến, cô không dám đi. Nếu Carol không được bình chọn
là người đẹp nhất, lòng tự trọng sẽ bị tổn thương. Không đi, họ bình ai cũng
không liên qua gì đến cô, người khác sẽ nói Carol không được bình chọn vì hôm
ấy không dự. Carol rất kiên quyết:
- Thôi,
em không đi, bận lắm.
- Làm
gì bận đến thế? – Siêu cười hì hì. - Bạn không đi, không được bầu làm hoa hậu
đâu.
- Em
không quan tâm, bọn sinh viên các anh làm chuyện vớ vẩn lắm.
- Phải
nói cánh nam sinh viên vớ vẩn mới làm chuyện đó.- Siêu vẫn cười, bình thản thêm
một câu.- Có thể anh Jason cũng dự, đến lúc ấy đừng hối hận, trách mình không
bảo.
- Anh
Siêu nói gì lạ vậy? Anh ấy dự hay không có liên quan gì đến em?- Carol trố mắt,
có vẻ bực mình, rồi cô hỏi.- Làm sao anh biết anh ấy cũng đến dự?
- Anh
ấy là một trong những hoàng tử mà Hội sinh viên đang chuẩn bị đưa ra đấu giá,
làm gì mà mình không biết? Nghe nói năm ngoái anh ấy kiếm cho Hội khá nhiều
tiền, chả là mỗi hoàng tử được hưởng hai mươi phần trăm tiền đấu giá, nhưng anh
ấy cho Hội tất cả, có lẽ cảm thấy tiền bán mình không sạch sẽ. Bạn không thấy
năm ngoái Hội sinh viên quảng cáo, giống như cô gái ăn khách lên làm trò vậy. –
Siêu nói rồi cười khì khì.
Anh
cũng là cán bộ của Hội sinh viên đấy à? Anh mới đến, cũng chỉ hơn em có nửa năm
thôi mà?
Siêu tỏ
ra đắc ý:
-
Đấy là điều mà bạn không biết. Cán bộ của Hội sinh viên Trung Quốc ở đại học C
này đều là sinh viên năm thứ nhất, năm nào cũng thay đổi, sinh viên cũ không ai
làm việc này. Sinh viên mới đến còn hăng hái. Làm cán bộ Hội sau này viết lý
lịch, tìm việc cũng dễ, ở Mỹ họ rất coi trọng hoạt động xã hội, làm tình nguyện
viên, hoặc có năng lực tổ chức. Đề nghị bạn mùa đông năm nay cũng tham gia…
Carol
ngắt lời Siêu:
- Anh
bảo đem Jason ra bán đấu giá là thế nào, em chưa nghe bao giờ?
- Có
thể bạn chưa có trong danh sách gửi thư của Hội nên không nhận được email của
Hội, mình sẽ chuyển cho bạn.
Cô đọc
kỹ email Siêu gửi, biết anh không nói dối, Jason sẽ là một trong những hoàng tử
được đấu giá trong đêm hội. Cô không hiểu như thế có phải là đấu giá hay không,
email nói “đấu giá hoàng tử”, mà nên là “bỏ giá”. Hội Sinh viên chọn ra ba
hoàng tử, không có công chúa, có thể là để cổ vũ nữ sinh viên tham gia, tất cả
nam sinh đều phải đi, không kể đẹp trai hay không. Ba hoàng tử ấy lần lượt là
hoàng tử valse, hoàng tử fox, hoàng tử la tinh vũ.
Carol
không ngờ Jason lại là hoàng tử la tinh vũ, bình thường anh rất trầm lắng, bảo
anh là hoàng tử fox còn có thể tin được, nhưng đây lại là la tinh vũ? Hình như
hai phong cách hoàn toàn khác nhau? Nhưng là Hội Sinh viên tiến cử, hơn nữa năm
ngoái còn kiếm được tiền phải là có căn cứ. Carol cố gắng tưởng tượng
Jason nhảy la tinh vũ nhưng
không sao tưởng tượng nổi những bước nhảy điên cuồng của anh.
Quá
trình đấu giá hoàng tử diễn ra như thế này: trước khi vũ hội bắt đầu, ban tổ
chức giới thiệu ba hoàng tử, người muốn đấu giá lấy một cái phong bao đỏ, trong
đó có phiếu in sẵn, ghi tên hoàng tử và tên mình lên đấy, tất nhiên không quên
bỏ tiền vào, tiền mặt, giao cho ban tổ chức. Bỏ giá xong, ban tổ chức sẽ công
khai mở phong bao, sáu người bỏ giá cao nhất sẽ được khiêu vũ với một hoàng tử
nào đó. Người bỏ giá cao nhất được nhảy ba lần, người bỏ giá cao thứ hai được
nhảy hai lần, còn lại chỉ được nhảy với hoàng tử một lần. Bạn có thể bỏ giá
cùng lúc mấy hoàng tử, nhưng thời gian có thể thỏa thuận. Hội sinh viên sẽ lần
lượt mở nhạc các điệu vũ, ba vị hoàng tử có thể tự do nhảy với bất cứ ai vào
lúc nghỉ, nhưng khi nhạc của hoàng tử nổi lên, anh ta phải nhảy với người đã bỏ
được giá, thứ tự sắp xếp theo thấp cao, bỏ giá cao nhất được nhảy đầu tiên.
Carol
không cảm thấy Hội Sinh viên đem chuyện kích thích ra làm trò vui, nhưng xem ra
có hy vọng, nếu mua được người đẹp trai thì đấy không phải là việc khó ở đời.
Không phải vì tiền hay sao? Mình bỏ nhiều tiền là có thể khiêu vũ cùng anh. Nếu
mà tình yêu cũng có thể mua được thì tốt quá, nhất định mình sẽ kiếm tiền, sau
đấy muốn mua ai thì mua. Đáng tiếc, tính yêu chân chính lại không thể mua nổi.
Carol
cảm thấy con người Jason nếu không vì góp tiền cho Hội Sinh viên sẽ không tham
gia đấu giá như vậy. Tĩnh Thu làm sao có thể đem anh ra đấu giá được? Carol
không hiểu nổi, nhưng cô cảm thấy người có thể làm vợ anh chắc chắn phải hơn
người, có thể sự chịu đựng này là chỗ hơn người. Carol nghĩ, nếu là mình, nhất
định không để đem anh ra đấu giá. Làm như bán cái đẹp của mình vậy! Hơn nữa,
nếu là Thẩm Nhạn được mệnh danh là “sói háo sắc”. có được cơ hội danh chính
ngôn thuận như thế này, chắc chắn nó sẽ ngả vào lòng anh, đảo lộn vũ trường, biến
giả thành thật.
Trò vui
của Hội Sinh viên cũng rất tai hại, sẽ có người trả giá cao nhất, cái cách cạnh
tranh này giống như chơi sổ số vậy, ai cũng hy vọng trúng thưởng nên đổ xô đi
mua, cuối cùng tiền lớn tiền nhỏ đều lọt vào hầu bao của nhà bán vé số. Carol
quyết định tham gia dạ hội, hơn nữa đem theo nhiều tiền, chắc chắn sẽ bỏ giá
được Jason, ít nhất cũng được nhảy với anh một vòng, Carol nhớ ra mình không
biết nhảy la tinh vũ, vội tìm tư liệu trên mạng, có video, có hình, có chữ giải
thích, tự tập để không bị xấu hổ trước Jason.
Hôm dạ
hội, Carol cùng Siêu ngồi xe của nhà trường đến nơi tổ chức, hai người đi tương
đối sớm, vì Siêu phải giúp ban tổ chức, Carol cũng giúp một tay, nhưng bụng thì
mong sớm đến màn la tinh vũ. Chín giờ, mọi hoạt động đã xong, Carol mới thấy
Jason vội vội vàng vàng đến, vừa đến đã bị lôi về phía hậu trường để hóa trang.
Lúc ba
hoàng tử bước lên sân khấu, Carol thấy anh mặc cái áo trắng tay rộng, may bằng
thứ vải nhẹ, có cảm giác bay bay, cái quần đen bó ống, giống vũ công la tinh
vũ. Hoàng tử valse mặc áo đuôi tôm, hoàng tử fox mặc đồ Tây Ba Nha màu đen.
Không biết Hội Sinh viên tìm đâu ra những áo quần ấy.
Bên
dưới lại vang lên tiếng huýt sáo và tiếng reo hò. Carol thấy anh đang cười đau
khổ, lắc đầu bất lực, nhưng không nói gì. Carol nghĩ, so với đám quỷ háo sắc
này, mình chỉ là một con quỷ nhỏ.
Người
chủ trì giới thiệu các hoàng tử, cuộc đấu giá bắt đầu. Carol đi lấy phong bao
đỏ, lấy tờ giấy trong đó ra, ghi tên Jason và tên mình, giá khởi điểm là mười
đô, cô bỏ giá gấp mười, một trăm đô, rồi giao phong bao cho ban tổ chức.
Sau một
lúc ồn ào, đến lúc công bố kết quả. Hoàng tử valse được một cô xinh đẹp bỏ ra
cao nhất là bảy mươi lăm đô, và được nhảy với anh ba vòng. Những người bỏ năm
mươi đô đều được nhảy với anh ta một vòng. Hoàng tử fox được bỏ giá cao nhất
một trăm đô, được nhảy ba vòng, những ai bỏ giá năm mươi đô đều được nhảy một
vòng. Thật không ngờ, cô không được nhảy vòng nào, một trăm đô chỉ đủ tiền tặng
cho Hội.
Jason
hoàng tử vũ la tinh được một cô bỏ giá năm trăm đô thắng cuộc, những ai bỏ hai
trăm đô trở lên được nhảy với anh một vòng, bỏ năm trăm đô là một cô gái
Columbia, lập tức đứng bật dậy huýt sáo, ngoáy ngoáy cặp mông căng tròn.
Ở
dưới mọi người reo vui, có tiếng hô:
-
Làm cái trò gì thế, cô ta đâu phải là người Trung Quốc, tại sao cho cô ta bỏ
giá? Mất quyền nhục nhã!
- Trả
giang sơn Trung Quốc cho chúng ta!
- Phản
đối chuyển nhượng ba tỉnh miền Đông!
Hội
Sinh viên giải thích: có thể mọi người không chú ý, trên quảng cáo đã nói dạ
hội hoan nghênh bạn bè các nước cùng tham gia nhằm tăng cường giao lưu hữu hảo.
Cô gái
Columbia cũng đứng lên, nghiến răng nghiến lợi dùng tiếng Trung Quốc rít lên:
- Bây
giờ tôi không phải là người Trung Quốc, nhưng tôi “ấy” người Trung Quốc, “ấy”
được người Trung Quốc tôi sẽ thành người Trung Quốc!
Tất cả
như bị cô ta làm bùng nổ, không biết cái cô gái Mỹ la tinh này từ lúc nào kết
nối với Trung Quốc, logic của cô ta có thể không đúng, cô ta “ấy” được người
Trung Quốc có thể trở thành người Trung Quốc được ư?
Một lúc
sau bình tĩnh lại, mới hiểu cô ta nói “lấy” thành “ấy”, mọi người cùng cười ồ,
tiếng huýt sáo, tiếng vỗ tay ầm ĩ, có người gào to:
- “Ấy”
tôi, “ấy” tôi đi, tôi không sợ “ấy” đâu!
Lại
có người gào lên:
- Tốt,
tốt lắm, Trung Quốc chúng ta có thêm một nàng dâu Tây rồi!
Vũ hội
bắt đầu. Đầu tiên là điệu valse. Carol thấy lập tức có người ra mời Jason khiêu
vũ, anh cùng cô gái kia ra sàn nhảy, chìm trong đám đông. Carol biết, lúc này
Jason được tự do, có thể nhảy với bất cứ ai, cô nghĩ, lát nữa mình sẽ mời anh
nhảy, xem ra cũng rất khó có cơ hội giành được anh. Carol tìm một chỗ ngồi
không định nhảy với bất cứ ai để khỏi trông thấy Jason nhảy với người khác. Có
mấy cậu sinh viên đến mới Carol, nhưng cô từ chối.
Siêu đi
tới, hỏi cô tại sao không ra nhảy. Anh bảo, cô ngồi ở một góc này các bạn nam
làm sao thấy được? Đừng để lọt lưới bình tuyển.
- Lọt
lưới thì lọt lưới, có gì quan trọng đâu?- Carol tỏ ra chán nản.- Em không thích
cái trò vô duyên của các anh.
- Có
phải không vui vì để tuột mất hoàng tử vũ điệu la tinh?- Siêu cười nói.- Không
mất trẻ con không bắt được sói, bỏ giá ít quá phải không?
- Anh
không nói với em chuyện dạ hội năm ngoái, em làm sao biết phải bỏ bao nhiêu?
- Có
bảo với bạn cũng không tác dụng gì, vì mình cũng không biết tình hình năm nay
thế nào. Năm ngoái mỗi hoàng tử phải nhảy với mười lăm người, tổng cộng hai
mươi bài, năm nay Jason bảo anh ấy rất bận mới giảm xuống sáu người. Có thể vì
càng ít người, bỏ càng nhiều tiền chăng.
- Anh
bận gì thì cứ đi làm, để em ngồi một lúc.
Siêu
ngồi xuống cạnh bên Carol, an ủi cô:
- Cuộc
sống giống như vũ hội, hoàng tử nổi tiếng bao giờ cũng có nhiều người cạnh
tranh, bỏ giá thấp, coi như mất phần, cho nên đừng nên chỉ nhắm vào một hoàng
tử nổi tiếng. Bạn nhìn tôi đấy, không bị ai cạnh tranh cả.
- Không
hoàn toàn đúng như vậy.- Carol phản đối.- Trong vũ hội, có thể có nhiều người
muốn nhảy với hoàng tử nổi tiếng, nhiều người được thỏa mãn. Nhưng trong cuộc
sống, anh ta chỉ có thể cùng với một người, những người khác chỉ mất tiền toi.
Nhưng trước khi công khai cạnh tranh, ai cũng có quyền hy vọng, ai cũng muốn
thử, đó là bản tính con người không thể thay đổi, vì không cạnh tranh anh sẽ
không bao giờ có được hy vọng.