Dịu Dàng Đến Vô Cùng

Chương 27



Carol biết kì nghỉ giáng sinh này thật vô vị, vì trong nước lúc này chưa được nghỉ, bạn bè đều đang đi làm, ai đến chơi với cô? Nhưng cô nghĩ, không đến nỗi, chỉ vì chưa dứt Jason khỏi lòng mình, cho nên cảm thấy không còn ý nghĩa gì. Ngày nào Carol cũng nhớ đến Jason, đúng là trái tim đã theo anh mất rồi. Cô sống không phải vì cuộc sống của mình, mà là cuộc sống của Jason. Cô tìm trên mạng con đường từ đại học C đến Toronto, vì Tĩnh Thu nói gia đình họ ở Toronto, cũng nói họ chạy xe về, chỉ một ngày, khỏi cần nghỉ lại dọc đường. Chạy xe còn rẻ hơn mua vé máy bay, hơn nữa chạy xe về, trong thời gian nghỉ ở Toronto còn có xe đi chơi.

Hôm cả gia đình Jason lên đường, Carol hết ngày lại đêm, hết đêm lại ngày, từ bảy giờ sang cô tìm đường đi trên mạng và luôn theo dõi tình hình thời tiết, phát hiện dọc đường chỗ nào cũng có tuyết, cô lo lắng cho anh. Tuyết rơi nhiều như vậy, xe chạy sao nổi? Liệu có nguy hiểm không? Cho đến sáng sớm hôm sau, trên mạng không có tin tai nạn giao thông liên hoàn, cô đoán họ đã an toàn về nhà, mới rời mạng đi ngủ, cảm giác còn mệt hơn mấy người kia phải chạy xe suốt một ngày.

Carol tưởng tượng Jason về nhà ở Canada, nhưng không thể hình dung cụ thể được gì, chỉ có thể hình dung Toronto tuyết rơi trắng xóa, trên cây thông Noel treo rất nhiều đồ trang trí, ông già Noel mặc trang phục đỏ có viền bong trắng, đeo chiếc túi to đầy những quà đến tặng các em nhỏ.

Cô nghĩ, bữa tiệc ở nhà Jason chắc hẳn phải rất to và vui vẻ, cô muốn được dự bữa tiệc đó, ngồi bên cạnh Jason, anh sẽ ân cần tiếp thức ăn và đồ uống cho cô, trong đêm bình an anh sẽ dịu dàng ôm cô và hai người hòa chung làm một, lặng lẽ chờ giây phút đầu năm đến. Nghĩ đến đây cô vô cùng ngưỡng mộ Tĩnh Thu.

Cô cũng nghĩ đến Lộ Vĩ, có thể anh cũng như mình, rất ngưỡng mộ Jason, vì Jason được ngồi bên Tĩnh Thu, cùng dự tiệc giáng sinh, chờ đón năm mới. Cô không biết tại sao nữ thần số phận lại không sắp xếp lại ngôi thứ, để cho Tĩnh Thu đến với Lộ Vĩ, và mình thì đến với Jason, như vậy có phải đẹp hơn không? Cô đoán ba phần tư người sẽ không có ý kiến gì, có điều Jason có thích hay không thôi.

Trước lễ giáng sinh, Carol đến thành phố E chơi với Thẩm Nhạn vài hôm. Thẩm Nhạn là người duy nhất trong bốn cô gái háo sắc ở lại trong nước.

Triệu Linh Linh học ở một trường đại học rất tốt ở miền đông bắc nước Mỹ. không về nghỉ giáng sinh. Qua e-mail, Linh Linh nói, đã kết bạn với một anh da trắng, rất đẹp trai, tuy kém hơn Kenedy Con chút ít, nhưng rất tuyệt, liệu có mấy ai so sánh được với Kenedy Con? Đáng tiếc, Kenedy Con chết rồi chứ không cũng tóm được anh ta.

Carol cảm thấy Linh Linh mới xứng với danh hiệu “có chí thì nên” nói theo Hán ngữ hiện đại của Tĩnh Thu, “muốn thành công là thành công”. Linh Linh bảo phải lấy Tây, bây giờ thì lấy được Tây rồi. Nghĩ đến đây, Carol cảm ơn bố mẹ không biết câu Hán ngữ hiện đại mà Tĩnh Thu nói, nếu không tên của cô càng khó nghe.

Tiểu Lệ đến đại học CA, vẫn chưa có người yêu, có thể các cậu sinh viên ở đây không có ai giống Lưu Hoa. Carol liên hệ với Lệ tương đối thường xuyên, vì cả hai đều muốn tìm được người đẹp trai nhưng rất hiếm. Qua e-mail, Carol nói nhiều đến Jason, Lệ cảnh cáo: “Không được nói đến anh ta nữa, nói nữa tớ sẽ đến cướp đấy. Bất chấp anh ta đã có vợ hay chưa, tớ cướp là được. Bây giờ là thời đại nào chứ? Người thứ ba trở thành đồng nghĩa với người chiến thắng. Trong đời đằng ấy không một vài lần làm người thứ ba, làm thế nào để thể hiện được ma lực và bản lĩnh?”.

Carol không ngờ Tiểu Lệ lại nói ra câu đó, Tiểu Lệ vốn là đứa nhát gan, bảo thủ nhất trong tứ đại mỹ nữ, ngay cả nhìn anh đẹp trai cũng lén lén lút lút, bây giờ lại như Võ Tắc Thiên. Chẳng lẽ ở CA hiếm con trai đến thế cơ à? Đúng là chó cùng dứt dậu, người cùng lên giường.

Thẩm Nhạn cũng đã liên hệ được một trường đại học ở Mỹ, nhưng lúc bấy giờ cô rơi vào lưới tình, đối phương có đến sáu phần mười đẹp trai như Lưu Đức Hoa, dạy thể dục thể thao ở một trường trung học thành phố E, tuy học vấn kém Thẩm Nhạn một bậc, nhưng ngoại hình hơn đến mấy bậc. Thẩm Nhạn vì anh chàng đẹp trai mà từ bỏ chuyện ra nước ngoài, vào dạy ở một trường đại học ở thành phố E.

Vì chuyện này mà ba cô mỹ nữ mắng mỏ Thẩm Nhạn thậm tệ, ba cô dùng chiến thuật bánh xe lăn, từng người một khuyên Thẩm Nhạn. Từ lí lẽ giải phóng phụ nữ đến chết vì đẹp trai, từ Võ Tắc Thiên, Giang Thanh, Diana đến Lý Ngân Hà, đưa hết mọi điều hơn lẽ thiệt để thuyết phục Thẩm Nhạn, khơi gợi tình cảm, giở đủ các chiêu, đúng là kinh thiên động địa, quỷ thần phải khóc.

Thẩm Nhạn không hề nao núng, rất kiên định:

- Tớ phải lấy người đẹp trai, vì đẹp trai tớ sẵn sàng hi sinh tất cả. Điều này không phải tớ nghĩ cho bản thân, người đẹp trai các cậu trông mãi hàng ngày cũng chán mắt. Mà đấy là tớ nghĩ cho đời sau, tớ không muốn con gái tớ giống tớ, phải buồn vì dung nhan bình thường. Rất nhiều người khâm phục tớ thì vào đại học B, nhưng không ai biết tớ muốn dùng tấm bằng đại học B để đổi lấy dung nhan xinh đẹp. Như tớ đây này, cái mặt thì to, đôi mắt lại nhỏ, không tìm được một anh đẹp trai để đổi giống, quả là có lỗi với hậu thế. Các bạn ơi, con người không thể chỉ nghĩ cho bản thân, mà cũng nên nghĩ đến hậu thế.

Cuối cùng Thẩm Nhạn dạy cho bà kia một bài học rất đáng nể:

- Các cậu không còn trẻ nữa, chạy ra nước ngoài học, kiếm được tấm bằng, đứa nào cũng ngấp nghé ba mươi. Con gái tuổi ba mươi, lại có học vị tiến sĩ, ai lấy các cậu? Hả? Các cậu nói xem nào, ai lấy các cậu?

Ba tiến sĩ tương lai nhìn nhau, không thể trả lời nổi. cô nào cũng lấm lét như kẻ cắp.

Thẩm Nhạn phân tích thị trường hôn nhân:

- Nam tiến sĩ ấy à? Chỉ tìm vợ thấp hơn thạc sĩ thôi. Nghe nói tiến sĩ ở nước ngoài cũng phải đi làm thuê, không có một động vật nào cao cấp hơn tiến sĩ, thử hỏi họ có dám yêu một nữ tiến sĩ không? Các cậu có thấy khó khăn của thị trường hôn nhân hiện tại, nhất là đám nữ tiến sĩ các cậu và đám con trai vừa xấu vừa nghèo không? Người ta chọn đi chọn lại cuối cùng chừa lại hai loại này. Cứ coi đám đàn ông vừa xấu vừa nghèo thích nữ tiến sĩ các cậu, nhưng họ vừa nghèo vừa xấu trai, các cậu có ưng không? Ban ngày các cậu đi kiếm tiền, đêm về để những thằng đàn ông như thế mặc sức giày vò, các cậu không cảm thấy đau khổ à?

Lệ lo lắng nói:

- Đúng vậy, con trai ở nước ngoài thà về nước lấy vợ trẻ, học vấn kém, chứ không muốn tìm nữ tiến sĩ ở ngay bên mình, cánh tớ đi Mỹ học…

Linh Linh nói:

- Cho nên tớ bảo phải lấy Tây, chỉ có con trai Trung Quốc tự ti trước mặt con gái có học vấn hơn mình, Tây họ không thế.

Vậy là mọi người thảo luận tại sao con trai Trung Quốc tự ti trước những người con gái có học vấn hơn mình, cuối cùng cũng không có câu trả lời rõ ràng, chỉ có thể phỏng đoán nữ có học vị cao làm cho con trai phải liệt dương. Nhưng tại sao lại làm con trai liệt dương? Là bởi vì con gái có học vị cao phát ra một thứ tia khiến cho bộ phận sinh thực của nam giới héo đi, với lại nữ học cao tình dục cũng siêu mạnh, khiến cho con trai phải liệt dương về tinh thần, vậy mà không biết. Thế là mọi người chửi bới thậm tệ cánh đàn ông thiếu tự tin.

Carol đến chơi với Thẩm Nhạn hai hôm, phát hiện lý do tại sao Thẩm Nhạn không chịu ra nước ngoài. Anh kia không chỉ rất đẹp trai mà còn rất chân thành, không như mọi người đồn đoán chỉ được ít lâu rồi sẽ trăng hoa, vượt rào làm chuyện vụng trộm.

Carol nói đùa:

- Không ngờ chàng đẹp trai của đằng ấy lại là một kiểu liệt nữ tiết phụ.

Thẩm Nhạn lập tức “suỵt” một tiếng rồi nói:

- Đừng đùa, hắn ta không thích chúng mình đùa kiểu đó đâu. Mà cũng đừng gọi tớ là sói háo sắc nữa nhé, làm thằng nhỏ của tớ phải sợ.

Buổi tối hai cô nằm trên giường đôi tâm sự với nhau, Thẩm Nhạn rất thẳng thắng bảo đã sống chung với bạn trai đã lâu rồi, hơn nữa chính cô chủ động. Nếu không chủ động, con trai không biết phải chờ đến lúc nào, vì cái ấy của anh nhỏ hơn mọi người, anh ta rất xấu hổ, không dám để lộ cái xấu trước mặt người yêu. Nhưng bạn trai của Thẩm Nhạn rất có nghệ thuật, cho nên không ảnh hưởng đến vui vẻ, lần nào cũng làm cho cô phiêu đến thế giới cực lạc.

Thẩm Nhạn nói rõ một số tình tiết khiến cho cô rạo rực, bất giác nghĩ đến Jason: hay là cái ấy của anh cũng nhỏ nên mới chấp nhận để vợ vượt rào? Không rõ anh có thủ thuật gì không? Nhìn đôi bàn tay anh, những ngón tay dài, chẳng phải bàn tay sinh ra để ban ngày chơi đàn còn buổi tối vuốt ve vợ sao? Dưới những ngón tay ấy, đàn có thể phát ra tiếng nhạc, phụ nữ có thể phát ra những tiếng rên rỉ. Carol không dám nghĩ thêm nữa, vì nghĩ đến người cứ bừng bừng như lửa đốt, bất giác để lộ cái xấu trước mặt Thẩm Nhạn.

Không hiểu tại sao Tĩnh Thu lại không thỏa mãn với bàn tay ấy, với làn môi ấy? Có thể dù là thủ thuật nào, nhưng phụ nữ có thích những thủ thuật ấy không? Cuối cùng thì làm theo cách chính thống phụ nữ dễ tiếp nhận hơn hay là những cách khác làm cho sung sướng cực độ hơn? Cô nghĩ phải thực nghiêm qua Jason mới có thể đưa ra những phán đoán, kết luận.

Đêm hôm ấy, Carol cổ vũ Thẩm Nhạn nói ra những chuyện vui thú trong khuê phòng, Thẩm Nhạn cũng không kiêng dè, có gì nói nấy, nếu anh bạn trai sáu mươi phần trăm Lưu Đức Hoa biết bạn gái mình nói tất cả cho người ngoài nghe, chắc chắn anh ta cũng cho Thẩm Nhạn nghỉ. Nhưng anh bạn trai kia không có gì đảm bảo rằng bạn gái hay người tình của mình không nói tỉ mỉ cho người khác nghe chuyện ấy chứ. Đàn ông luôn cầu mong cho vũ khí của mình đủ tinh, tấn công đủ mạnh nếu không sẽ thành chuyện cười của bạn gái hoặc bạn của bạn gái. Nếu vũ khí tinh, tấn công mạnh chắc chắn sẽ là thứ thuốc kích thích tình cảm của bạn gái và bạn bè của bạn gái.

Hai người nói chuyện rất muộn, cho đến khi Thẩm Nhạn buồn ngủ rũ ra, phải ngủ trước. Carol nghe thấy tiếng ngáy se sẽ của Thẩm Nhạn, biết bạn đã ngủ, Carol cũng buồn ngủ lắm.

Trong giấc mơ, Carol trở về với vũ hội, nhảy với hoàng tử vũ điệu latinh. Cô nhìn vào khoang ngực hình chữ V để hở sâu, có thể nhìn thấy bộ ngực khỏe mạnh và một phần khoang bụng, cái áo sơ mi của anh bay bay theo bước nhảy, thỉnh thoảng bay sang hai bên, để lộ hai điểm đen trên ngực, khiến Carol như muốn ngậm lấy nó. Hai bên hông của anh chuyển động uyển chuyển nhẹ nhàng và nghịch ngợm, trông như vùng eo có lò xo, muốn bật tung bao xa tùy ý, muốn nhanh thế nào cũng được.

Rồi cảnh hai người đứng trước cổng ra vào, Jason nói “đưa tay ra”, cô chìa bàn tay, anh nắm lấy, kéo mạnh, kéo mạnh vào lòng anh. Cái kem trong tay cô tan chảy trên người hai người, anh liếm từng giọt. Carol cảm thấy tan chảy thật sảng khoái, cô áp ngực mình vào người anh, dính chặt toàn thân vào anh…

Carol giật mình, toát mồ hôi, thấy Thẩm Nhạn nằm bên cạnh vẫn se sẽ ngáy, Carol mới yên tâm, phát hiện toàn thân tê dại, chỗ ấy vẫn còn chút khoái cảm vừa được cảm nhận trong giấc mơ. Carol cảm thấy mặt nóng bừng, tim đập mạnh, nghĩ bụng vừa rồi mình mơ một giấc mơ trai gái, nhưng là giấc mơ đẹp. Nếu không tỉnh dậy có phải hay hơn không!

Cô ôm cái gối vào lòng, tưởng tượng đang ôm Jason. Cô vùi đầu vào gối, thầm nói với anh những lời điên dại nhất, gợi tình nhất… Carol vui sướng đến trào nước mắt, lòng thầm nhủ: anh Jason, cảm ơn anh đã cho em một lần lên thiên đường!

Đêm hôm ấy, Carol được anh đưa lên thiên đường hết lần này đến lần khác, cho đến khi cô mệt nhoài, chìm vào giấc ngủ mới thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.