Dịu Dàng Một Chút Đi Mà Daddy

Quyển 1 - Chương 105: Luận võ



Trở lại phủ bá tước, tâm trạng của Tiểu Bạch chùng xuống rõ ràng. Nó nặng nề lê bước một mình trở lại phòng của Phượng Lại Tà, lặng lẽ nằm rạp xuống đất, nghiêng đầu nhìn nơi khác, không muốn để ý bất kỳ chuyện gì nữa.

Phượng Lại Tà đứng trước phòng nhìn phản ứng tiêu cực của nó, khẽ thở dài rồi xoay người rời khỏi. Tiểu Bạch hiện tại cần khoảng thời gian riêng để tự chữa lành vết thương của mình. Bản tính của nó hoang dã, dã thú một khi bị thương thì sẽ trốn ở một nơi không ai xem đến, tự mình loay hoay với vết thương của chính mình. Hiện tại, Tiểu Bạch chính là như vậy, nó không cần quá nhiều sự quan tâm chú ý, nó cần tuyệt đối yên tĩnh, tuyệt đối độc lập, để thời gian dần dần giúp nó làm lành vết thương.

“Con tới hoàng cung?”

Phượng Lại Tà mới vừa đóng cửa, quay người lại, liền nhìn thấy một dáng người cao ráo quen thuộc đứng trước mắt mình, vẻ mặt lạnh nhạt của hắn lại làm cho Phượng Lại Tà cảm thấy an lòng.

“A… Daddy, làm sao người biết thế?” Phượng Lại Tà lè lưỡi, không nghĩ tới nó đã rất cố gắng “tốc chiến tốc thắng” mà vẫn bị phát hiện. Phượng Lại Tà căng mắt ra nhìn trái nhìn phải, nhưng vẫn không có cách nào dựa vào ánh mắt của Phượng Lại mà đọc được ra cảm xúc của hắn.

“Con đi tìm Hỏa Đề?” Phượng Lại không trả lời câu hỏi của cô bé mà lại tiếp tục hỏi, gương mặt vẫn không lộ ra chút biểu cảm gì. Chỉ có điều, vẻ mặt của hắn càng bình tĩnh, Phượng Lại Tà càng cảm thấy chột dạ. Cô bé cúi thấp đầu, bĩu môi.

“Con chỉ muốn bắt hắn giải trừ hôn ước mà thôi.” Nó căn bản không muốn gả cho Hỏa Đề, hai người bọn họ trời sinh tương khắc với nhau, đừng nói kết hôn, ngay cả làm bạn bè cũng không được.

Hai ngọn lửa nhập vào cùng nhau sẽ có kết quả gì? Chắc chắn sẽ là một ngọn lửa lớn hơn nữa, tạo thành một cơn hỏa hoạn đủ để làm nghiêng trời lệch đất.

“Ta nói rồi, chuyện này ta sẽ xử lý.” Giọng điệu của Phượng Lại có chút ngang ngược, mơ hồ có thể nghe ra được hắn không hài lòng chuyện Phượng Lại Tà đơn độc xông vào hoàng cung. Võ đạo đại hội đã sắp bắt đầu rồi, tuyển thủ ở khắp nơi cũng đã tề tụ đông đủ ở hoàng cung, trong đó không thiếu các tộc lấy nhân loại làm thức ăn. Tiểu Tà cứ lỗ mãng như vậy, quả thật là lấy tánh mạng của mình ra mà đùa giỡn. Cũng may là cô bé trở về sớm, nếu không, hắn sẽ phải tự mình đi bắt người rồi.

“Nhưng mà, nhưng mà, con không muốn phiền toái daddy mà.” Phượng Lại Tà ngẩng đầu, vẻ mặt quật cường. Chuyện này xảy ra quá bất ngờ, Hỏa Đề vốn là tam hoàng tử, được muôn ngàn sủng ái, còn daddy chỉ là một bá tước của huyết tộc, về tình về lý cũng không thể làm trái ý huyết chủ, mà nó lại không muốn khiến daddy khó xử.

“Đồ ngốc.” Đáy mắt Phượng Lại xẹt qua chút ấm áp, hắn đưa tay vỗ đầu Phượng Lại Tà, nhẹ giọng nói.

“Tiểu Tà, kể từ ngày đó, tất cả vấn đề của con đều do ta gánh chịu.” Đây là điều mà hắn đã sớm biết, thậm chí là càng nhiều phiền phức, rắc rối lớn hơn nữa hắn cũng đã đoán được, thế nhưng khi đó hắn đã quyết định thì nhất định sẽ thực hiện, bất kể có chuyện gì xảy ra, bất kể trôi đi bao nhiêu năm, lời hứa đó vẫn hữu hiệu như trước.

“Daddy, con biết rồi, sau này con sẽ không tùy ý làm bậy nữa.” Tiểu Tà nhu thuận nhào vào lòng Phượng Lại, cả khuôn mặt nhỏ nhắn cọ cọ trước ngực hắn.

Daddy đã cho nó một bức tường để dựa vào, nhưng nó cũng không muốn để bức tường này phải gánh vác một sức nặng quá lớn. Nó sợ.

“Con cứ ngoan ngoãn chờ đợi, ta sẽ giải quyết tất cả những chuyện này, ta sẽ không để cho bất kì vấn đề gì xảy ra cả.” Phượng Lại hơi nheo mắt, bên trong lóe ra sự kiên định.

Bất kì chuyện gì đều sẽ không xảy ra, hắn sẽ không cho chúng cơ hội để xảy ra.

“Được.” Nghe lời daddy thôi – Phượng Lại Tà ngoan ngoãn gật đầu, giao toàn bộ tín nhiệm cho hắn, cũng đem con đường tương lai của mình đặt vào tay hắn. Tiểu Tiểu Bạch trên vai Phượng Lại Tà ngẩng đầu lên, nhìn vào đôi mắt màu tím của Phượng Lại trong chốc lát, sau đó nó lặng lẽ nhảy xuống rời đi, thân thể nhỏ bé linh hoạt di chuyển trên hành lang, nhanh chóng biến mất cuối con đường.

Bởi vì Phượng Tê và Phượng Ca rời khỏi, Nạp Hạ cùng Phi Mặc cũng cáo từ Phượng Lại vào buổi trưa. Võ đạo đại hội sẽ mở màn vào ngày mai, sau đó một ngày, những trận đấu thực sự thì sẽ bắt đầu.

Tất cả mọi người cần phải tận dụng hai ngày cuối cùng để điều chỉnh chiến thuật, cố gắng đạt phong độ tốt nhất tại kì thi đấu, dù sao, giờ phút này, bọn họ đại biểu không phải là cá nhân bọn họ, mà là cả chủng tộc sau lưng.

Riêng Sí Viêm và Sóc Li vẫn ở lại phủ bá tước. Khi màn đêm buông xuống, Phượng Lại gọi hai người tới võ đài. Phượng Lại Tà cùng Sóc Ngôn vẫn đứng bên lề quan sát, nhưng mà lúc này, Phượng Lại không còn đứng ở trước mặt Phượng Lại Tà nữa, mà là đứng ngay giữa võ đài.

“Daddy định làm gì vậy?” Phượng Lại Tà nhìn thấy hành động hơi kì lạ của daddy, miệng thì thào tự hỏi. Đứng bên cạnh, Sóc Ngôn có vẻ thấp thỏm lo âu, ánh mắt từ đầu tới cuối đều dán lên người Sóc Li, vẻ khẩn trương của hắn làm cho Phượng Lại Tà càng cảm thấy khó hiểu.

“Tiểu Ngôn đồng chí, có thể phiền toái cậu nói cho tớ biết chuyện gì xảy ra được không?” Phượng Lại Tà cười tủm tỉm nhìn Sóc Ngôn, xem ra hắn ta chắc chắn là biết được cái gì rồi.

“Anh của ta thỉnh cầu Phượng Lại bá tước một chuyện.” Sóc Ngôn nhíu mày, vốn dĩ còn đang tự hỏi có muốn nói cho Phượng Lại Tà biết hay không, nhưng nghĩ lại lỡ mà có chuyện ngoài ý muốn gì xảy ra thì có khi còn cần cô bé giúp đỡ, cho nên hắn quả quyết đem chuyện này toàn bộ công khai.

“Thỉnh cầu gì?”

“Thỉnh Phượng Lại bá tước đích thân cùng hắn đối chiến một hồi.” Giọng nói của Sóc Ngôn bình tĩnh, nhưng trong mắt vẫn để lộ sự lo lắng.

Cái gì? Sư phụ muốn đánh một trận với daddy? Phượng Lại Tà trực tiếp nhảy dựng lên, nhìn Sóc Li cùng Phượng Lại, khó có thể tin lắc lắc đầu.

Sư phụ làm thế này chẳng khác nào là tự tìm đường chết. Mấy ngày huấn luyện vừa qua, tuy rằng daddy chưa từng ra tay, nhưng thực lực của daddy vẫn là không thể nghi ngờ được. Ngay cả Phượng Tê cùng Sí Viêm còn không dám đưa ra yêu cầu thế này, thật không ngờ sư phụ lại liều lĩnh như vậy.

“Sư phụ rốt cuộc đang nghĩ gì? Trận đấu này chắc chắn là sẽ thua, sư phụ còn cố gắng thỉnh cầu để làm gì?”

“Đại ca biết hắn sẽ thua, nhưng hắn muốn biết chênh lệch giữa hắn và bá tước lớn đến mức nào, từ đó cân nhắc thực lực của những đối thủ khác trong võ đạo đại hội.” Phượng Lại đứng hàng thứ ba trong kì đại hội lần trước, đại ca của hắn sớm đã nhằm vào điểm này, vốn là định thừa dịp huấn luyện, tìm cơ hội luận bàn với Phượng Lại, nhưng mà từ đầu tới cuối, Phượng Lại đều không hề ra tay, cho nên hắn chỉ phải tự mình đi thỉnh cầu. Hắn còn nhớ rõ tối hôm qua, đại ca đứng trước mặt Phượng Lại bá tước, dáng vẻ nghiêm túc, nắm tay nắm chặt, chỉ vì muốn đánh một trận này.

“Sư phụ…” Phượng Lại Tà đưa mắt nhìn về phía Sóc Li, lại nhìn về daddy một chút. Hai người kia, một là sư phụ, một lại là daddy của nó, cũng chính là hai người mà nó không muốn đối đầu nhau nhất, nhưng mà, ngày hôm nay, bọn họ lại phải đánh nhau ngay trước mặt nó, tuy rằng chỉ là một hồi luận bàn, nhưng trong lòng nó vẫn có chút mất tự nhiên.

Nhất là khi thắng bại đã rõ ràng như vậy.

“Ta làm trọng tài, Linh cùng bá tước đại nhân luận bàn, không nên đả thương đối thủ.” Sí Viêm lui ra sau mấy bước, đem toàn bộ võ đài giao lại cho hai người.

“Ngài bá tước, xin cảm ơn.” Sóc Li biết rằng yêu cầu của hắn có chút quá đáng, dù sao thì đại hội cũng đã tới gần rồi, lúc này hắn lại yêu cầu Phượng Lại thi đấu một trận, đây là điều tối kỵ trong chiến đấu. Nhưng mà, hắn thật sự rất muốn biết thực lực của những đối thủ khác tới đâu.

Phượng Lại nhẹ nhàng gật đầu, hai mắt nhìn lướt qua Phượng Lại Tà, cô bé lúc này đang đứng một bên mà bối rối.

Xem ra Tiểu Tà đã biết chuyện hắn cùng sư phụ của cô bé luận võ tối nay, nhìn vẻ mặt bối rối của Tiểu Tà cũng biết rằng trong lòng cô bé không mấy dễ chịu, nhưng nếu hắn đã đồng ý với Sóc Li rồi thì trận đấu này sẽ phải diễn ra. Chỉ có điều… Để tránh cho Tiểu Tà quá mức lo lắng, hắn sẽ kết thúc trận đấu này trong thời gian ngắn nhất.

Khi Phượng Lại quay đầu đối diện với Sóc Li, trong mắt chỉ còn lại sự lạnh lẽo, có chút cao ngạo, có chút xem thường, cằm khẽ nhếch, khiến cho Sóc Li cảm thấy một cỗ áp lực đè nén ngay khi trận đấu còn chưa bắt đầu.

“Bắt đầu.” Theo hiệu lệnh của Sí Viêm, Sóc Li và Phượng Lại đồng thời gia tăng linh lực, một cỗ khí áp mạnh mẽ tản ra từ trên người cả hai, thổi bay tóc Phượng Lại Tà. Cô bé nheo mắt lại, nhìn chăm chú vào hai người vẫn đang đứng không nhúc nhích. Cao thủ chân chính quyết đấu, thắng bại có thể được định đoạt chỉ trong một khắc, ai không thể chịu đựng được áp lực mà đối phương mang lại thì chắc chắn sẽ thua.

Quả nhiên, Sóc Li là người ra tay tấn công trước. Hắn lấy tốc độ sét đánh lao về phía Phượng Lại, thân thủ nhanh như chớp, làm cho Phượng Lại Tà đại khai nhãn giới.

Thật nhanh.

Nhưng mà, tốc độ của Phượng Lại còn nhanh hơn. Không ai nhìn thấy động tác của hắn, khi mà mọi người đều cho rằng Sóc Li đụng vào Phượng Lại, kết quả, cái mà Sóc Li chạm tới chẳng qua là một ảo ảnh lừa gạt thị giác.

“A…” Phượng Lại Tà mở to mắt kinh ngạc, daddy – hắn, hắn biến đi đâu rồi?

Lòng Sóc Li thoáng chốc lạnh xuống, hắn biết, Phượng Lại không hề biến mất, mà là tốc độ di chuyển quá nhanh làm cho bọn họ không thể thấy rõ bóng dáng của hắn.

Lúc này, bên tai hắn đột nhiên truyền tới âm thanh di chuyển, hắn cố gắng lợi dụng thính giác nhạy cảm trời sinh của lang tộc để tìm ra Phượng Lại.

Nhưng mà…

“Ngươi thua.”

Khi mọi người còn chưa kịp phản ứng, một bàn tay đã thình lình xuất hiện trên cổ Sóc Li, chủ nhân của bàn tay đó lạnh lùng nhìn vẻ khiếp sợ trong mắt Sóc Li, đôi mắt màu tím ánh lên sát khí.

Lạnh lẽo thấu xương.

Nhanh, quá nhanh.

Hai tay của Sóc Li rũ xuống, tựa như cơ thể bị hút hết sức lực, hắn “ầm” một tiếng ngồi gục trên mặt đất, sự khiếp sợ trong mắt hồi lâu cũng không có biến mất.

Rốt cuộc vừa xảy ra cái gì? Ai tới nói cho hắn biết? – Hai tay vẫn còn run rẩy, hắn mang theo nỗi sợ hãi âm thầm tự hỏi.

Đây chính là chênh lệch hay sao? Hắn so với Phượng Lại cuối cùng thua kém bao nhiêu? Khoảng cách này – chỉ sợ là đã vượt quá xa mức mà hắn có thể tưởng tượng, giống như là…

Một trời một vực.

Vị bá tước huyết tộc có đôi mắt màu tím kia rốt cuộc có thân phận gì? Hắn không tin Phượng Lại – một bá tước huyết tộc đơn thuần – sẽ có được năng lực như vậy.

Hắn đã từng đối chiến với Phượng Tê và Phượng Ca, mặc dù có chút chênh lệch, nhưng cũng chẳng hề rõ ràng, càng không thể tạo thành khoảng cách không thể chấp nhận như hôm nay.

“Kết thúc.” Phượng Lại Tà chớp chớp mắt, trận tỷ thí này quả thật là chẳng mất được bao nhiêu thời gian. Nó nên bội phục hiệu suất làm việc của daddy, hay là nên cảm thán daddy và sư phụ chênh lệch thực lực quá lớn đây?

“Tiểu Tà, con đang nhìn cái gì đó?” Đã đi tới bên cạnh Phượng Lại Tà, Phượng Lại đưa tay đong đưa trước mắt cô bé.

“Ơ, daddy, người chạy tới khi nào thế?” Phượng Lại Tà giật mình, thật là bị sự xuất quỷ nhập thần của daddy làm hoảng sợ.

“Vừa rồi.” Phượng Lại tùy tiện trả lời, sau đó vươn tay sờ đầu Phượng Lại Tà, hoàn toàn làm lơ Sóc Ngôn.

“A…” Được rồi, nó thừa nhận là câu hỏi vừa rồi của nó thật đần độn.

“Nhiều năm không thấy, Phượng Lại bá tước vẫn mạnh mẽ như xưa.” Một tràng vỗ tay vang lên, theo sau đó, Đệ Nhị từ từ đi tới.

Cặp mắt màu trắng đục không có tiêu cự nhìn chăm chăm về phía trước.

Phượng Lại Tà chớp chớp mắt nhìn hắn.

Hắn làm thế nào đi tới đây được? Hắn không phải người mù sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.