Sáng sớm ở Ma giới,
chim chóc hót líu lo ngoài cửa sổ còn mọi người trong nhà thì vẫn đang
say giấc nồng, một bóng dáng nho nhỏ nhanh nhẹn đi vào phòng khách,
trong tay cầm một chiếc còi nhỏ, trên khuôn mặt là nụ cười ngọt ngào.
Hít vào một hơi thật sâu, Phượng Lại Tà đặt cái còi nhỏ vào miệng rồi lấy
ra bông gòn đã chuẩn bị sẵn nhét thật chặt vào lỗ tai, sau đó “khí vận
đan điền” thổi còi.
Cái còi thoạt nhìn có vẻ nhỏ bé kia lại có âm thanh còn to hơn cả còi ô tô, vừa thổi lên đã làm ly thủy tinh đặt kế
bên rớt xuống đất bể nát.
Thổi được một lúc, Phượng Lại Tà chậm rãi thu hồi cái còi, ngồi trên sô pha đợi trò hay.
“A! Là tên khốn kiếp nào mới sáng sớm đã phá giấc ngủ của người khác? Ta
muốn làm thịt hắn.” Người đầu tiên xuất hiện ở phòng khách chính là Khắc La Lạp. Vẻ mặt phẫn nộ, mái tóc mất trật tự và hai chiếc giày mang lộn
bên của cô cũng đủ cho người khác biết rằng cô vừa bị đánh thức trong
giấc ngủ say.
“Xin chào Khắc La Lạp tiểu thư.” Phượng Lại Tà cười tủm tỉm nhìn vẻ mặt muốn ăn thịt người của Khắc La Lạp. Tuy rằng cô
nàng trời sinh xinh đẹp, nhưng bộ dạng chật vật cùng nóng nảy vừa rồi đã làm cho vẻ đẹp của cô giảm đi ba phần, thay vào đó là những khuyến
điểm.
Phượng Tê là người thứ hai đi tới, tay day day huyệt thái
dương, đôi lông mày khẽ nhăn lại có vẻ hơi khó chịu, thế nhưng trang
phục hoàn hảo cùng khí chất vẫn nguyên vẹn làm cho hai mắt Phượng Lại Tà sáng ngời.
Đúng là mắt nhìn người của của nó tương đối tốt.
“Ầm ĩ cái gì mà ầm ĩ, chẳng lẽ sáng nay còn chưa đủ ầm ĩ sao?” Theo sát
phía sau Phượng Tê là Hắc Linh Vũ với vẻ mặt u ám nhăn nhó, vừa mở miệng đã không chút khách khí chế nhạo Khắc La Lạp một phen.
“Để giúp
mọi người có được thói quen làm việc và nghỉ ngơi thật tốt là ngủ sớm
dậy sớm, người ta đã tự quyết định trước hết phải đánh thức mọi người
dậy cái đã. Các chị sẽ không để ý chứ?” Phượng Lại Tà chớp đôi mắt to
ngây thơ, giọng nói dịu dàng khiến cho người khác không đành lòng nổi
giận.
Nó đã sớm có chuẩn bị rồi. Hôm qua, nó đặt một thiết bị hãm thanh trước cửa phòng của daddy, đảm bảo “ý tốt” của nó dành cho ba
“ứng viên” sẽ không lọt vào tai daddy.
Ngủ sớm dậy sớm? Ánh mắt
Phượng Tê không tự chủ hướng về phía chiếc đồng hồ cổ đặt ở góc phòng.
Kim giờ đang chỉ số bốn, cái này gọi là “sớm” sao? Nếu không phải bây
giờ đang là mùa hè thì bầu trời chắc vẫn là một mảnh đen nhánh.
“Nhóc là ai?” Khắc La Lạp đã sớm thắc mắc, trên người của cô bé này có hương
vị máu ngọt ngào giúp cho cô biết được cô bé là nhân loại mà không phải
quỷ hấp huyết.
“Em là con gái nuôi của Bá Tước Phượng Lại –
Phượng Lại Tà. Chị Khắc La Lạp cũng có thể gọi em là Tiểu Tà, daddy
thích gọi người ta như thế.” Xấu hổ cúi đầu, trên mặt Phượng Lại Tà hiện lên màu đỏ hồng đáng yêu.
Nhưng dáng vẻ xinh đẹp của Phượng Lại
Tà rơi vào mắt Khắc La Lạp thì trở nên cực kì chướng mắt. Bất kể như thế nào, cô cũng không giải thích được một vị Bá Tước Huyết tộc tại sao lại nhận “thức ăn” của mình làm con gái nuôi. Thế nhưng, đúng là ngày hôm
qua Phượng Lại đã cùng cô bé xuất hiện, mà trước giờ cô lại nghe đồn là
ngài Bá Tước này rất hiếm khi động chạm da thịt với người bên ngoài,
điều này thật sự đáng ngờ. Hơn nữa, tên của cô bé – Phượng Lại Tà.
Họ “Phượng” đại biểu cho dòng họ hoàng tộc của Đông phương Huyết tộc,
trong số những quý tộc thì cũng chỉ có Bá Tước được mang họ này, ngay cả cha cô cũng không được.
“Tiểu Tà, xin hỏi còn chuyện gì nữa?”
Thái độ nhã nhặn của Phượng Tê thu hút ánh mắt Phượng Lại Tà, có vẻ như
Phượng Tê không vì thân phận nhân loại của Phượng Lại Tà mà kinh thường
cô bé.
Cô nghĩ rằng Phượng Lại Tà lôi cả ba người dậy từ lúc sáng sớm thì chắc chắn không chỉ để nói mấy câu đơn giản như vậy, bằng chứng là cũng chỉ có ba người dự tuyển cô dâu mới bị tiếng còi của cô bé làm
phiền thôi.
“Vẫn là chị Phượng Tê thông minh.” Phượng Lại Tà thỏa mãn vỗ tay, rồi moi ra mấy cái khăn lau trong ánh mắt khó hiểu của mọi
người.
“Dân gian có câu: đằng sau một người đàn ông thành công
luôn có bóng dáng của người phụ nữ, mà yêu cầu cuối cùng của một người
vợ chính là: vào bếp nấu ăn. Cho nên, khả năng quét dọn vệ sinh dĩ nhiên là không thể xem thường. Vì vậy, em nghĩ rằng nếu như ba chị đều cho là mình có thể trở thành người phụ nữ vĩ đại đứng sau daddy thì hãy dùng
hành động chứng minh đi.” Phượng Lại Tà cười hì hì nói, còn sắc mặt của
ba người đứng ở đây thì đã nổi lên rất nhiều biến hóa kì quái. Thấy như
vậy, Phượng Lại Tà cảm thấy rất thích thú, thiếu chút nữa nhịn không
được đã vỗ tay khen ngợi mình. Chẳng qua, vì sự nghiệp “tuyển vợ” gay go của daddy, lúc này nó cần phải khiêm tốn một chút.
“Giỡn chơi à? Muốn chúng tôi dọn vệ sinh?” Lần này, người đầu tiên gây khó dễ lại là
Hắc Linh Vũ. Trước nay, cô luôn là đối tượng theo đuổi của mọi người, là người tình trong mộng của bao chàng trai Huyết tộc, vậy mà con nhóc này lại dám quậy phá cô, còn nói ra mấy câu buồn cười như vậy.
Quét dọn vệ sinh? Từ lúc sinh ra tới giờ, cô chưa bao giờ động vào.
“Chị Linh Vũ, chị không muốn biểu hiện mặt hiền thục của mình sao? Người ta
chính là nhân viên khảo sát được daddy khâm điểm nha. Daddy nói là, khảo nghiệm của các chị về sau này đều do em chịu trách nhiệm hết, nếu như
chị Linh Vũ không muốn tham dự khảo nghiệm đầu tiên thì người ta coi như là chị Linh Vũ bỏ cuộc nha.” Giọng nói không thể nào mềm mại hơn, nhưng lời nói ra lại khiến Hắc Linh Vũ nghẹn họng, bán tín bán nghi nhìn
Phượng Lại Tà.
“Tại sao chị phải tin tưởng em?”
“Chị Linh Vũ không tin người ta thì có thể đi hỏi daddy.” Phượng Lại Tà thảnh thơi chống cằm nói.
Hít một hơi thật sâu, Hắc Linh Vũ đưa mắt nhìn Phượng Tê. Cô không tin
đường đường là công chúa Huyết tộc sẽ tự hạ thấp địa vị đi làm công việc của người hầu này. Chỉ cần Phượng Tê mở miệng, chắc hẳn Bá Tước đại
nhân cũng sẽ kiêng nể, không cho con bé kiêu ngạo kia tùy tiện làm bậy.
Nhưng ngay khi Hắc Linh Vũ đặt kì vọng lên Phượng Tê thì Phượng Tê lại thản nhiên đi lên phía trước, cầm lấy một cái khăn lau.
“Lau dọn ở đâu?” Phượng Tê nhàn nhạt hỏi, còn Hắc Linh Vũ cùng Khắc La Lạp thì trợn tròn mắt nhìn.
“Phòng khách, nhà bếp và phòng ăn.” Phượng Lại Tà cười tủm tỉm mở miệng. Nó
rất là tốt bụng, đã tìm ra ba căn phòng mang tính khiêu chiến nhất cho
các chị. Còn nữa, nhằm “trợ giúp” ba người thể hiện “bản lĩnh”, hôm qua, nó đã dặn Hồ Tư và nhóm người hầu không được quét dọn suốt một ngày,
đồng thời còn tự mình chế tạo một ít “bất ngờ” nho nhỏ.
“Các cô chọn phòng nào?” Phượng Tê quay đầu, ưu tiên quyền lựa chọn cho hai người có địa vị thấp hơn mình.
“Phòng bếp.” Hắc Linh Vũ mở miệng giành trước. Mặc dù Phượng Tê có thân phận
cao hơn mình, nhưng dù sao cả ba đã cùng tham dự lần tuyển chọn này nên
cũng không cần thiết phải so đo quá mức. Hơn nữa, chính Phượng Tê đã chủ động nhường lại quyền lựa chọn, nếu không với thân phận công chúa của
cô ta mà nói thì đâu ai dám cùng cô ta tranh đoạt. Phòng bếp là nơi có
diện tích nhỏ nhất, hơn nữa, bởi vì bọn họ là Huyết tộc, nơi đó không
dính nhiều dầu mỡ, lại được lau dọn hàng ngày để đảm bảo vệ sinh, một
hạt bụi cũng không dính. Điểm tâm ngày hôm nay còn chưa được chuẩn bị,
chắc hẳn bên trong rất sạch sẽ.
“Vậy tôi chọn phòng ăn.” Khắc La
Lạp thầm mắng mình chậm chạp, chỗ tốt nhất đã bị ả đê tiện kia giành
trước, cô chỉ còn biết lựa chọn một nơi tương đối dễ chịu là phòng ăn.
“Phòng khách.” Phượng Tê gật đầu, dường như không có ý kiến gì với kết quả như vậy.
“Vậy phiền các chị một chút, thùng nước và bàn chải đã ở được đặt sẵn ở ba
nơi, mong các chị cố gắng nỗ lực nha.” Phượng Lại Tà tặng cho cả ba một
nụ hôn gió, nhìn từng người rời khỏi với vẻ mặt khác nhau. Chỉ riêng
khuôn mặt Phượng Tê là không chút thay đổi, điều này khiến cho Phượng
Lại Tà cảm thấy tò mò.
“Chị Phượng Tê, chị có thể đợi một chút
không?” Phượng Lại Tà bỗng nhiên gọi giật Phượng Tê lại sau khi hai
người kia đã rời khỏi.
Phượng Tê xoay người nghi ngờ nhìn cô bé.
“Thật là xấu hổ, hôm qua em đụng trúng chị Phượng Tê.” Phượng Lại Tà tiến lại gần Phượng Tê, dùng đôi tay nhỏ bé xoa vào chỗ bị đau của cô.
Phượng Tê cảm thấy kinh ngạc, trong mắt hiện lên chút khiếp sợ, lập tức lui ra phía sau một bước, vẻ mặt hoài nghi nhìn Phượng Lại Tà.
“Chị
Phượng Tê, nếu như chị trở thành cô dâu của daddy, người ta sẽ rất là
vui đó.” Phượng Lại Tà cười tươi, cười thật là tốt lành, cảm động, giống như Thiên Sứ giáng trần.
“Em…” Phượng Tê nheo mắt lại, đằng sau nụ cười kia cất dấu cái gì? Tại sao cô bé lại biết bí mật của mình?
Hay là, do bản thân cô phản ứng quá kịch liệt? Cô bé vốn dĩ không biết?
Phượng Tê thu lại vẻ khác thường, nói: “Chị nghĩ quyết định này phải do Bá
Tước đại nhân đưa ra mới đúng.” Cô không nên vì một lời nói vô tâm mà lo lắng, quả nhiên là bản thân cô đã quá đa nghi.
“Tất nhiên là vậy rồi, nhưng người ta rất mong muốn chị Phượng Tê là người được chọn mà,
dù sao chị Phượng Tê rất ‘không giống người thường’.” Đặc biệt nhấn mạnh bốn chữ “không giống người thường”, Phượng Lại Tà cười tủm tỉm nhìn
biểu hiện lạnh lùng của đối phương rốt cuộc đã xuất hiện một khe hở.
Ha ha, không cần quá coi thường nó, nếu không, có hại vĩnh viễn sẽ là bọn
họ mà thôi. Con kiến tuy nhỏ, nhưng đủ để cắn nuốt voi.
“Ừ…”
Phượng Tê thản nhiên cười cười, rồi xoay người đi ra. Vừa lúc quay lưng
lại với Phượng Lại Tà, nụ cười trên mặt lập tức biến mất, thay vào đó là vẻ phức tạp hoang mang.
Hắc Linh Vũ và Khắc La Lạp lúc này đã
đến nơi, vừa đẩy cửa bước vào liền bị cảnh tượng trước mắt gây chấn
động, thiếu chút nữa đã khóc thét lên.
Đồ ăn trong nhà bếp vứt
lung tung trên sàn, nồi niêu xoong chảo thì bẩn thỉu, cùng với bùn đất
không biết từ đâu chui ra – tất cả đều làm cho Hắc Linh Vũ cảm thấy
trước mắt tối sầm, chỉ muốn té nhào xuống đất. Chết tiệt, cái con nhóc
kia là cố ý, chắc chắn là cố ý trêu chọc cô.
Còn bên kia, Khắc La Lạp bị đống khăn trải bàn dính đầy nước bẩn cùng mớ đất cát làm cho
kinh ngạc đến ngây người, hoảng hốt đưa tay vịn vào một chiếc ghế kề
bên, lại giật mình nhảy dựng ra xa, trên tay dính đầy một dung dịch sền
sệt chưa rõ là cái gì.
Trong nháy mắt, liên tiếp những tiếng thét chói tai từ nhà bếp và phòng ăn truyền đến phòng khách, Phượng Tê hơi
nhíu mày, nhìn một chút bụi đất trên sàn nhà.
Mấy thứ này chỉ cần tùy tiện quét một chút là xong thôi.
Phượng Tê quay đầu nhìn về phía sô pha, không rõ tiểu quỷ này đang bày trò gì. Việc này không giống như là đang gây khó dễ cho cô, nếu như gọi là
“khảo nghiệm” thì độ khó cũng quá thấp rồi.
Phượng Lại Tà nghe thấy tiếng thét từ xa xa truyền đến, trực tiếp phá ra cười ngay tại chỗ.
Nó đối xử với người khác rất công bằng: ai lười biếng muốn trốn việc, nó
tuyệt đối sẽ khiến người đó làm việc nhiều nhất. Ai chịu khó, chấp nhận
mệt nhọc, nó sẽ cho người đó công việc dễ hoàn thành nhất.
Chẳng qua là: nó đã quên nói quy tắc trò chơi cho các chị biết mà thôi.
Cái này không thể trách nó nha, dù sao tuổi của nó vẫn còn nhỏ, thức dậy
sớm như vậy, đầu óc khó tránh khỏi có chút hồ đồ, đương nhiên là không
chú ý tới chút “việc nhỏ” rồi.
Cho nên…
Cái gì nó cũng không biết, cái gì cũng không biết…