Đi xuyên qua khu rừng rậm xa lạ, tâm trạng vốn dĩ đang vui vẻ của Phượng Lại Tà bỗng nhiên bị một cảm giác quái dị chen vào. Vươn đầu ra ngoài nhìn con đường lạ lẫm, Phượng Lại Tà nheo mắt lại. Nó đã từng đi cùng với Daddy tới quảng
trường, trí nhớ của nó rất tốt, hầu như có thể nhớ kĩ toàn bộ lộ trình,
nhưng mà con đường hiện tại lại cực kì xa lạ. Bỗng nhiên, Phượng Lại Tà
có dự cảm không tốt.
“Thị vệ đại ca, anh xác định là chúng ta đang đi đúng đường tới quảng trường chứ?” Phượng Lại Tà cao giọng hỏi.
Gã thị vệ đang đánh xe lại không trả lời, ngược lại, xe ngựa còn đi với tốc độ nhanh hơn.
Phượng Lại Tà lập tức biết được ý đồ của hắn. Mặc kệ hắn muốn đưa hai người đi chỗ nào, nhưng chắc chắn sẽ không phải là nơi mà ban đầu hắn đã nói.
“Chị Tiểu Tà?” Ly Mạt còn không ý thức được chuyện gì đang xảy ra, không
hiểu tại sao nụ cười trên khuôn mặt Phượng Lại Tà lại tắt ngúm.
Phượng Lại Tà mở cửa sổ xe ngựa ra, nhìn cảnh vật trôi như bay trước mắt,
trong lòng cười nhạt, hắn ta cho rằng làm như vậy thì nó sẽ khoanh tay
chịu trói sao?
Cho dù là nhảy xuống từ trên xe ngựa đang phóng như bay, nó cũng có thể đảm bảo bản thân mình sẽ bình yên vô sự.
Chẳng qua…
Phượng Lại Tà nhìn về phía Ly Mạt, lập tức gạt bỏ ý định vừa rồi. Cô đặt mông
ngồi trở xuống, đợi xem cái tên phản bội kia mang mình tới chỗ nào. Dù
sao thì cũng thật lâu thật lâu rồi cô không được động thủ.
“Ly
Mạt, lát nữa bất kể xảy ra chuyện gì, phải nhớ kỹ: có cơ hội liền bỏ
chạy.” Nếu một mình thì miễn cưỡng có thể đối phó, nhưng mang thêm một
đứa nhóc thì lại không thể đảm bảo. Nếu như mục tiêu của đối phương chỉ
là mình thì bọn họ sẽ không ngăn cản Ly Mạt chạy trốn.
Ly Mạt hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra, đôi mắt to của cô bé tràn ngập sợ hãi và khó hiểu.
Phượng Lại Tà thở dài, ngồi sang phía bên kia ôm Ly Mạt vào ngực.
Ngàn vạn lần đừng xảy ra tình huống mầm non tương lai còn chưa tàn phá được
thì chính mình đã bị kẻ chủ mưu trong vụ này tàn phá nha.
Sau một hồi xóc nảy, cuối cùng, tốc độ của xe ngựa cũng từ từ chậm lại. Phượng
Lại Tà nghe thấy tiếng bước chân rời khỏi, chắc là cái tên thị vệ kia
chạy trốn.
Lúc Phượng Lại Tà chuẩn bị nhô đầu ra thì một cây roi
da màu đen thình lình đánh xuống từ phía trên xe ngựa, quấn lấy cổ rồi
nhấc Phượng Lại Tà ra khỏi xe.
“A!” Ly Mạt hoảng sợ hét to, định
lao ra nhưng Phượng Lại Tà đã đá cửa xe đóng sập lại. Ly Mạt chỉ đành
ghé mắt lại gần cửa sổ nhìn thân thể mảnh khảnh của Phượng Lại Tà lơ
lửng giữa không trung.
“Không được đi ra.” Bị roi da quấn giữa
không trung, Phượng Lại Tà nhanh nhẹn xoay người tránh khỏi sự kiềm chế, thân thể nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất, lúc này mới nhìn thấy hai bóng
dáng cao gầy đang đứng trên đỉnh xe ngựa.
“Hóa ra là chị Linh Vũ và chị Khắc La Lạp.” Phượng Lại Tà xoa xoa cái cổ bị roi da làm đau, cười tủm tỉm.
Hắc Linh Vũ thu hồi roi da, cười nhạt, vẻ mặt khinh thường nhìn Phượng Lại Tà.
“Tiểu quỷ, ngươi biết tại sao hôm nay ta lại tìm tới ngươi không?” Khắc La Lạp hất mặt lên hỏi.
Phượng Lại Tà nghiêng đầu hỏi: “Không biết, hai chị tìm em có chuyện gì vậy?
Có chuyện thì nói một tiếng là được rồi, người ta khẳng định sẽ đến,
việc gì phải tốn công sức như vậy?” Nói chuyện phiếm, uống trà? Chỉ sợ
nói ra cũng không có ai tin, nhưng mà theo tình thế hiện tại mà nói thì
ngày hôm nay cũng không dễ vượt qua.
“Phượng Lại Tà, ta muốn nhìn xem, ngày hôm nay, Phượng Lại bá tước không có mặt thì ngươi còn kiêu
ngạo được bao nhiêu.” Hắc Linh Vũ vung roi da, sợi roi màu đen đập lên
mặt đất phát ra tiếng kêu chói tai.
“Ai da, có chuyện gì từ từ
nói…” Cho dù là đứa ngốc cũng biết được ý định của bọn họ, lần này lừa
nó tới đây chẳng qua là vì báo thù rửa hận.
Tại sao con gái Huyết tộc đều hận dai như vậy, mình chỉ là chơi đùa một chút những trò chơi
“không ảnh hưởng toàn cục”, vậy mà hai chị này vẫn ghi thù. Bộ dáng tàn
bạo của Hắc Linh Vũ kia trông giống như phải đem nó chặt thành trăm mảnh thì mới hài lòng.
“Không cần phải nhiều lời với ngươi. Tiểu quỷ, tiếp chiêu.” Khắc La Lạp lười dông dài với Phượng Lại Tà. Từ nãy tới
giờ ở chỗ này cùng Hắc Linh Vũ, cô sớm đã không chịu nổi, hiện tại nhìn
thấy nhân vật chính đã xuất hiện, cô dĩ nhiên sẽ không để cho người đàn
bà kia giành mất cơ hội báo thù rửa nhục.
Khắc La Lạp nhún chân một cái, phi thân về phía Phượng Lại Tà, tay phải cầm một thanh trường kiếm đang tỏa sáng.
“A, các ngươi tại sao lại lấy lớn hiếp nhỏ, lấy nhiều khi ít?” Phượng Lại
Tà lắc mình né tránh, hít một hơi thật sâu trừng mắt nhìn hai người. Nếu có thể, nó cũng không muốn trực diện xung đột với bọn họ, trò chơi thì
là trò chơi, dù sao cũng chỉ là chút bỡn cợt không ảnh hưởng toàn cục,
nhưng nếu như đã xuất thủ thì tính chất lại hoàn toàn khác, nó không
muốn vì vậy mà liên lụy đến Daddy.
“Ta muốn mạng của ngươi.” Khắc La Lạp thấy chiêu vừa rồi của mình không trúng đích, nhóc con kia lại
né tránh rất dễ dàng, lập tức cảm thấy hơi mất mặt, trở tay tiếp tục
đánh tới.
“Quân tử động khẩu bất động thủ.” Phượng Lại Tà hết né
bên phải rồi lại tránh bên trái, lách ra khỏi làn kiếm lạnh lẽo của Khắc La Lạp, tuy rằng trông có vẻ khó khăn, nhưng vẫn chưa bị một thương tổn nào. Đứng ở một bên quan sát, Hắc Linh Vũ híp mắt lại, nhìn thân pháp
bề ngoài chật vật nhưng kì thật khá thành thạo của Phượng Lại Tà, trong
đáy mắt ánh lên một tia hung ác.
Thật không ngờ con nhóc nhân loại này cũng có được một chút công phu.
“Khắc La Lạp, nếu như ngươi không thắng nổi thì để cho ta.” Hắc Linh Vũ kích động Khắc La Lạp.
“Ngươi dám? Mạng của tiểu quỷ này là của ta.” Trong lòng Khắc La Lạp cực kì
sốt ruột, vốn tưởng rằng có thể dễ dàng bắt được con nhóc nhu nhược này, không ngờ nó lại nhiều lần tránh thoát công kích, làm cho cô tức giận
đến mức bàn tay cầm kiếm cũng run lên, mỗi chiêu đều rất hung ác nhằm
vào chỗ trí mạng của Phượng Lại Tà đâm tới.
“Ta cho ngươi thêm
mười phút, nếu vẫn không giết được con nhóc kia thì ta sẽ tự mình ra
tay.” Hắc Linh Vũ nhìn đồng hồ. Cô thừa dịp Phượng Lại bị huyết chủ
triệu kiến mới ra lệnh cho tay sai cài đặt ở phủ bá tước lừa Phượng Lại
Tà tới đây, một khi Phượng Lại hồi phủ, phát hiện Phượng Lại Tà không ở
thì sẽ không còn kịp nữa. Cô tuyệt đối tin rằng tay bá tước thần bí kia
có thể dễ dàng tìm thấy bọn họ.
Khắc La Lạp căm giận hừ một
tiếng, cô tuyệt đối không muốn để cái mạng nhỏ của Phượng Lại Tà lại cho Hắc Linh Vũ, làm như vậy thì chẳng khác nào thừa nhận là khả năng của
mình không bằng ả đàn bà kia. Bất kể ra sao, cô cũng không thể thất thủ
ngay trước mặt ả ta.
Vì vậy, Khắc La Lạp bắt đầu biến hóa chiêu
thức với tốc độ nhanh nhất, trường kiếm nhằm thẳng vào hai chân của
Phượng Lại Tà mà chém tới.
Nhìn thấy Khắc La Lạp sắp chém đứt hai chân của mình, Phượng Lại Tà đạp đất nhảy lên cao, hai mắt nheo lại,
khẽ quát một tiếng: “Phá kim.” Thủ hoàn trên cổ tay thình lình bắn ra
một dải sáng màu vàng đánh thẳng vào mặt Khắc La Lạp.
Nó muốn dàn xếp ổn thỏa, thế nhưng Khắc La Lạp lại chiêu chiêu đòi mạng, hơn nữa,
Hắc Linh Vũ đứng một bên khiêu khích, nếu như còn không ra tay, chỉ sợ
tới khi Hắc Linh Vũ nhảy vào tham chiến, nó thật sự sẽ chết dưới tay hai người này mất. Còn rất nhiều chuyện nó chưa có cơ hội làm, không thể
tùy tiện bỏ mạng ở đây được.
Khắc La Lạp thật không ngờ nửa đường lại xuất hiện một cái quang tiên, muốn né tránh cũng đã không còn kịp.
Cô vội vàng dùng tay trái che trước mặt, từ lòng bàn tay lóe lên vầng
sáng màu lam nhạt, một lá chắn ma pháp cũng theo đó xuất hiện trước
người cô.
Quang tiên của Phượng Lại Tà hung hăng đánh vào lá chắn ma pháp, từng đợt từng đợt tiếp xúc tạo ra những đám lửa nổ tung, cuối
cùng, lá chắn ma pháp cũng đứng vững trước chiêu thức trí mạng của
Phượng Lại Tà. Dù vậy, lực lượng cường đại của quang tiên cũng làm cho
Khắc La Lạp lùi lại phía sau mấy bước.
“Không ngờ lại dùng ma
pháp.” Cười nhạt, trong mắt Phượng Lại Tà hiện lên vẻ nghiêm túc, đối
phương cho rằng nó là một nhân loại nho nhỏ dễ dàng trêu chọc, vậy thì
nó sẽ giúp bọn họ kiến thức chút bản lĩnh của “nhân loại nho nhỏ”.
“Đồ nhân loại, ngươi đừng làm càn.” Khắc La Lạp xem thường hừ lạnh. Cô sớm
đã bị Phượng Lại Tà làm cho đổ mồ hôi lạnh, không ngờ thân thủ của con
nhóc này lại tốt như vậy, ban nãy nếu như không phản ứng kịp thì e rằng
người nằm dưới đất bây giờ chính là mình rồi.
“Làm càn? Chị Khắc
La Lạp, không biết ai mới là kẻ làm càn đây?” Nở một nụ cười, đáy mắt
Phượng Lại Tà hiện lên vẻ sắc bén hoàn toàn khác với ngày thường, làm
cho người khác vô thức cảm thấy sợ hãi.
Khắc La Lạp nhìn thấy
Phượng Lại Tà từng bước tới gần, không tự chủ được lui về phía sau nửa
bước, hít vào một ngụm khí lạnh, mở to mắt nhìn nét cười trên khuôn mặt
Phượng Lại Tà. Chết tiệt! Cô đường đường là thuần huyết quý tộc, việc gì phải e ngại khí thế của một nhân loại chứ.
Nhưng mà, nụ cười kia của Phượng Lại Tà, mặc dù có vẻ giống như nụ cười hòa bình thường ngày, lại làm cho Khắc La Lạp cảm thấy lạnh lẽo.
Hắc Linh Vũ đứng ở một bên cũng cảm nhận được bầu không khí khẩn trương, tay nắm chặt roi rồi đột nhiên vung lên.