Dịu Dàng Một Chút Đi Mà Daddy

Quyển 1 - Chương 67: Cứu thoát



“Hỏa Đề.” Phượng Ca đang thay quần áo trong phòng thì Hỏa Đề và Tiểu Bạch lại thình lình xuất hiện. Hắn giật mình, động tác trên tay cũng ngừng lại.

“Ngươi bị sao vậy?” Nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của Hỏa Đề, Phượng Ca vội vàng đưa tay đỡ hắn dậy, sau đó lại phát hiện dòng máu chảy ra từ khe hở giữa những ngón tay đang che lấy cái cổ của Hỏa Đề. Giật mình, hắn đỡ Hỏa Đề nằm xuống giường. Khi đẩy tay Hỏa Đề ra, hắn phát hiện trên cổ có hai lỗ nhỏ. Thân là người của huyết tộc, Phượng Ca liếc mắt cũng có thể nhận ra vết thương này là do răng nanh của huyết tộc gây nên.

Vấn đề là: người nào có lá gan lớn như vậy, không ngờ lại dám công kích hoàng tử ma tộc. Hơn nữa, người bình thường không thể nào có đủ khả năng đối phó với Hỏa Đề.

“Đừng để lộ chuyện này.” Hỏa Đề mở miệng một cách khó khăn, tình trạng thiếu máu đã rút hết sức lực của hắn, bây giờ, ngay cả việc nói chuyện cũng trở nên đặc biệt khó khăn.

“Trước hết, ngươi hãy nuốt huyết hoàn vào cái đã.” Phượng Ca gật đầu, lấy trong người ra một viên thuốc màu đỏ rồi nhét nó vào miệng Hỏa Đề. Đó là loại thuốc của huyết tộc dùng trong trường hợp mất máu quá nhiều, có tác dụng bổ sung một lượng máu nhất định. Sau khi nuốt huyết hoàn vào, sắc mặt trắng bệch dọa người của Hỏa Đề cũng dần dần trở nên hồng hào hơn.

“Ác…” Mùi máu tươi dày đặc của viên huyết hoàn làm cho Hỏa Đề nhăn mặt nhíu mày. Sau khi cảm thấy khỏe hơn, hắn liền chống tay ngồi dậy.

“Khẩu vị của huyết tộc các ngươi thật là khó hiểu.” Trong mắt hắn lộ rõ sự khó chịu, thậm chí là ghê tởm.

“Không lẽ ngươi còn muốn kén cá chọn canh. Thôi, nói chuyện chính, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, ai tấn công ngươi?” Phượng Ca nhún vai, tại thời điểm sống còn mà người này còn đòi hỏi cao như vậy, thật là làm cho kẻ khác dở khóc dở cười.

“Không có ai tấn công ta hết.” Hỏa Đề thở hắt ra, trả lời một câu ngoài dự tính của Phượng Ca.

“Không có ai? Vậy vết thương trên cổ của ngươi là do tự mình gây ra phải không?” Phượng Ca nhướn mày giễu cợt. Hỏa Đề trước nay không hề có thiên phú nói dối. Tất cả các dấu hiệu bên ngoài đều cho thấy Hỏa Đề chắc chắn đã bị người của huyết tộc tấn công. Có điều, kẻ đó rốt cuộc là thần thánh nơi nào mà lại có thể khuất phục được cái tên ngông cuồng này? Nhất thời, Phượng Ca không thể nghĩ ra được người nào thích hợp.

“Ngươi đừng hỏi nữa. Chuyện này không được kể cho bất kì ai khác, nếu không, hậu quả sẽ khó lường.” Hỏa Đề phất tay, hoàn toàn không muốn tiếp tục đề tài này nữa. Sau đó, hắn xoay người, đưa lưng về phía Phượng Ca, tỏ rõ ý định tiễn khách.

Phượng Ca cảm thấy bất đắc dĩ, định mở miệng nhắc nhở Hỏa Đề là hắn ta đang ở trong phòng của mình, nằm trên giường của mình. Tuy vậy, nhìn thấy cơ thể Hỏa Đề vẫn chưa phục hồi như bình thường, thôi thì hắn làm quân tử không chấp kẻ tiểu nhân, tạm thời tha cho Hỏa Đề một lần đi.

“Này, ngươi ở chỗ này cùng với hắn hay là theo ta đi ra ngoài?” Phượng Ca nhìn bạch lang, kinh ngạc phát hiện dường như nó đang đăm chiêu suy nghĩ. Lập tức, hắn không khỏi tự cười nhạo bản thân mình, ở chung với tên Hỏa Đề kia lâu ngày, hắn cũng bắt đầu có ảo giác đối với các loại thú quý rồi.

Bạch lang đi tới cạnh giường, nằm úp xuống, dùng hành động để nói rõ quyết định của nó. Phượng Ca nhún vai, đi ra ngoài, nhường căn phòng lại cho một ma một thú nghỉ ngơi.

Phượng Ca vừa bước ra khỏi phòng, ý cười ngả ngớn trên mặt toàn bộ biến mất, thay vào đó là sự sắc sảo ánh lên trong đôi mắt. Là phụ vương hay là Phượng Tê? Tại sao Hỏa Đề không chịu nói ra thân phận của đối phương? Ánh mắt của Phượng Ca ngày càng trở nên sắc bén. Trong lúc đó, hắn nhìn thấy Phượng Tê đang đi đến từ phía xa, liền nhanh chóng thu hồi vẻ nghiêm túc trên mặt, rồi bước tới trước với một nụ cười ngả ngớn.

*****

Hỏa Đề nằm trên giường nhưng không tài nào ngủ được. Mỗi khi hắn nhắm mắt lại thì trong đầu liền hiện ra đôi mắt màu tím bí ẩn kia, một lần lại một lần làm rung động trái tim của hắn.

Đó thật sự là Phượng Lại Tà sao?

Hắn cũng không biết vì sao mình lại không muốn để Phượng Ca biết được chuyện này. Dáng vẻ quỷ dị của Phượng Lại Tà cùng mật thất trong địa lao, những đóa hồng đỏ phủ kín mặt đất cùng với bức họa chưa hoàn thành – tất cả giống như vô số ngôi sao đang xoay tròn trong đầu hắn, càng xoay càng nhanh khiến cho hắn cảm thấy buồn nôn. Chống tay ngồi dậy, hắn phun ra một ngụm máu. Đưa tay lau đi vết máu trên khóe miệng, hắn biết đó không phải là máu của hắn mà là lượng máu dư thừa không được cơ thể hấp thụ của viên huyết hoàn mà Phượng Ca vừa cho hắn uống.

Tiểu Bạch cúi đầu nhìn vết máu trên mặt đất, lại ngẩng đầu nhìn Hỏa Đề đang thở dốc không ngừng, trong mắt dường như muốn hỏi hắn có khỏe hay không.

“Không sao, ta còn chưa chết được.” Hỏa Đề cười nói, sau đó nằm xuống giường, ngón tay vô thức vuốt ve vết thương của mình. Nhờ có Phượng Ca, nơi đó đã ngừng chảy máu, nhưng vẫn còn lưu lại chút máu của lúc đầu. Lấy tay quệt qua vết thương rồi đặt trước mũi, Hỏa Đề không khỏi cau mày, hóa ra máu của chính hắn cũng có mùi khó chịu như vậy.

*****

Phượng Tê định đi tìm Phượng Ca thì lại nhìn thấy hắn xuất hiện ngay trước mặt mình.

“Hoàng huynh.”

“Phượng Tê, em tìm anh có việc à?” Nhìn thấy Phượng Tê đi về phía phòng của mình, Phượng Ca liền biết nhất định là có chuyện gì cần tìm hắn.

“Tìm một nơi để nói chuyện đi.” Phượng Tê nhìn bốn phía, cẩn thận nói.

“Tới phòng của em.” Phượng Ca quay đầu nhìn căn phòng của mình, nhún vai. Bên trong phòng có Hỏa Đề và Tiểu Bạch, nếu như Phượng Tê đi vào thì chắc chắn sẽ phát hiện vết thương trên cổ Hỏa Đề.

“Được.” Phượng Tê gật đầu, đi tới nơi nào cũng không quan trọng, điều quan trọng là thứ mà hắn muốn nói.

Sau khi cả hai đã ngồi trong phòng, Phượng Ca lẳng lặng nghe những suy đoán liên tiếp từ Phượng Tê, vẻ mặt của hắn cũng trở nên nghiêm túc.

“Ý của em là: em hoài nghi Tiểu Tà đang ở trong địa lao?” Phượng Ca đoán ra ý tứ của Phượng Tê từ những nhận định vừa rồi.

“Đúng vậy.” Phượng Tê gật đầu, hắn đã sớm có cảm giác như vậy, chỉ là vì e ngại phụ vương cho nên mới không nói ra miệng. Vừa rồi, hắn muốn đi dò xét phản ứng của phụ vương, nhưng phụ vương lại vội vã rời khỏi cho nên không thu hoạch được gì.

“Chuyện này…” Phượng Ca tựa người vào sô pha, có chút khổ não day day trán. “Phượng Tê, em cũng biết, nếu sự thật là như vậy thì em cũng không làm gì được cả.” Nếu như là người khác thì thật tốt, đằng này, đối phương là cha của bọn hắn. Phượng Ca biết, Phượng Tê hoài nghi là có cơ sở, nếu không thì sẽ không nói ra như vậy. Tuy nhiên, hắn cảm thấy nếu như vì việc này mà làm cho hai người bất hòa thì cũng chẳng phải là biện pháp tốt lành gì.

“Địa lao không có không khí, nếu như Tiểu Tà có thật sự ở bên trong, e rằng bây giờ cũng đã…” Phượng Ca mở miệng với vẻ khó xử. Hắn và Phượng Tê là một trong số ít những người đã từng được vào xem địa lao, trong đó có một vài mật thất mà bọn họ chưa đi qua, cũng chưa bao giờ nhìn thấy chúng nó được mở ra. Thế nhưng, toàn bộ địa lao hoàn toàn không có không khí, Phượng Lại Tà là người, vậy thì không thể có khả năng sống sót, huống chi, đã ba ngày ba đêm trôi qua rồi.

Tiểu Tà đã chết – ý tứ trong lời nói của Phượng Ca giống như một hồi chuông tang tóc vang lên trong lòng Phượng Tê. Trong nháy mắt, Phượng Tê cảm thấy cơ thể của mình hoàn toàn vô lực, suýt nữa thì đã té ngã. Cũng may là hắn đang dựa vào tường nên Phượng Ca mới không thể nhìn ra được sự khác thường nơi hắn.

“Không thể, Tiểu Tà làm sao lại chết được, tuyệt đối không thể.” Tay của Phượng Tê hơi run run, hắn không muốn tin vào lời nói của Phượng Ca, nhưng lý trí lại nói cho hắn biết rằng phân tích như vậy trên cơ bản là chính xác. Chỉ có điều, dù có là thế thì…

“Em vẫn quyết định tới xem địa lao.” Cho dù chỉ còn một tia hy vọng, hắn vẫn muốn níu lấy. Dù cho, những gì hắn có thể tìm thấy – chỉ là một khối tử thi.

“Haizz.” Phượng Ca hít sâu vào, hắn luôn cảm thấy khó hiểu, đứa em lúc nào cũng lạnh lùng như sương của hắn tại sao lại chú ý tới một cô bé nhân loại như vậy?

“Anh đi với em, nếu như phụ vương có trách tội thì cũng đỡ bớt phần nào.”

“Hoàng huynh, không cần đâu.” Phượng Tê kinh ngạc nhìn Phượng Ca. Việc tự ý xông vào địa lao, nếu bị phụ vương phát hiện thì sẽ phải chịu trừng phạt không nhỏ. Thủ đoạn của phụ vương rất lạnh lùng, vô tình, chuyện này bọn họ rõ ràng hơn bất kì ai. Sự tàn nhẫn của phụ vương tuyệt đối sẽ không vì quan hệ huyết thống với bọn họ mà giảm bớt.

“Muốn đi thì đi sớm, nhanh một chút thì hi vọng sẽ nhiều hơn một chút.” Phượng Ca đứng dậy vỗ đầu Phượng Tê. Phượng Tê còn chưa kịp phản đối thì đã thấy hắn cười sang sảng đi về phía địa lao.

*****

Phượng Ngâm ngồi bên giường Phượng Lại Tà, mắt dán vào tiểu mỹ nhân đang ngủ say. Hắn nhẹ nhàng nâng ngón trỏ lên, ly rượu máu liền bốc hơi, biến mất không lưu lại chút dấu vết gì. Ở đây không được phép tồn tại sự dơ bẩn, hắn sẽ cho Tiểu Tà một căn phòng ngăn nắp sạch sẽ nhất thế giới.

Đặt tay trên gáy Phượng Lại Tà, Phượng Ngâm cảm nhận được máu đang lưu thông nơi đó, đáy mắt tràn đầy kinh ngạc.

“Phượng Lại Tà, con là nhân loại phải không?” Phượng Ngâm nhìn vẻ đẹp lúc ngủ say của Phượng Lại Tà, nhẹ nhàng lên tiếng. Hắn cho rằng cô bé sẽ chết, bởi vì căn phòng này thiếu dưỡng khí. Cũng chính vì không có không khí nên thi thể của Tiểu Tà cũng sẽ không bị thối rữa, sau đó, hắn sẽ dùng chú ngữ để bảo tồn nó đến trăm ngàn năm sau.

Chỉ có điều, nhịp tim của Phượng Lại Tà vẫn đập và các cơ quan trong cơ thể vẫn hoạt động bình thường, điều này phá hỏng sự tính toán của hắn. Cô bé không chết sau ba ngày ba đêm không có không khí, không thức ăn và cũng không có nước uống. Phượng Lại Tà vẫn sống, chỉ là đang ngủ say dưới tác dụng ma pháp của hắn.

Ban đầu, hắn không khỏi cảm thấy hoài nghi thân phận của Phượng Lại Tà, nhưng khi hắn hút một ít máu ở cổ tay cô bé, mùi vị ngọt ngào trong từng giọt máu đã chứng minh cho hắn thấy rằng cô bé chỉ là một con người bình thường – một con người bình thường có dòng máu ngọt ngào đến dị thường.

Hắn thi triển ma pháp trên cơ thể Phượng Lại Tà, mỗi khi có người động vào bức tranh, cô bé sẽ ngồi bật dậy như một con rối rồi tạo đúng tư thế của người trong tranh.

Đã có người động vào bức họa, có người tìm ra Phượng Lại Tà. Hắn phải tìm được kẻ kia, đồng thời bắt kẻ ấy trả giá xứng đáng. Vẻ đẹp của Tiểu Tà chỉ có thể để một mình hắn thưởng thức. Tất cả những gì thuộc về Tiểu Tà chỉ được phép tồn tại trong căn phòng này. Ngoại trừ hắn, bất kì ai cũng không thể tới gần.

Việc Phượng Lại Tà vẫn còn sống khiến cho hắn hết sức kinh ngạc, rồi lại làm cho hắn lo lắng. Nếu như Tiểu Tà không chết, vậy thì thân thể của cô bé sẽ ngày càng già đi. Theo thời gian, Tiểu Tà sẽ đánh mất vẻ đẹp thanh xuân kiều diễm bây giờ, biến thành một cụ già xấu xí nhăn nheo. Đó là điều mà hắn không bao giờ muốn thấy. Hắn cần phải duy trì vẻ đẹp hiện tại của Tiểu Tà, làm cho cô bé mãi mãi như bây giờ, không bao giờ thay đổi, cũng sẽ không già đi, vĩnh viễn dừng lại ở thời khắc đẹp đẽ nhất.

Chẳng qua, bây giờ vẫn chưa tới thời khắc đó, hắn phải đợi tới khi Tiểu Tà mười tám tuổi – thời điểm rực rỡ nhất, xinh đẹp nhất, thời điểm mà đóa hoa đã nở rộ rạng rỡ, rồi hái nó xuống – tự tay hắn hái đóa hoa đó xuống.

Phượng Ngâm nhẹ nhàng cười, đưa tay nâng khuôn mặt Phượng Lại Tà lên rồi cúi người xuống hôn lên làn môi đỏ mọng của cô bé, lưu luyến không chịu rời.

Trong lúc đó, Phượng Ngâm bỗng phát hiện có người đang đến gần địa lao. Hắn lập tức rời khỏi đôi môi Phượng Lại Tà, đứng lên, vung tay sử dụng ma pháp làm cho hình ảnh tất cả lối vào địa lao hiện lên trước mắt mình. Sau khi thấy rõ hai người đang đi vào, hắn không khỏi nhếch môi cười nhạt.

“Lá gan của hai người họ quả nhiên là càng lúc càng lớn.” Nhìn chằm chằm Phượng Tê và Phượng Ca, trên khuôn mặt Phượng Ngâm hiện lên ý cười.

“Tiểu Tà, ta phải đi dạy dỗ hai đứa con ngỗ nghịch của mình, con ngoan ngoãn ở đây đợi ta.” Phượng Ngâm mơn trớn gò má Phượng Lại Tà, trong mắt thoáng hiện vẻ si mê. Sau đó, hắn xoay người, toàn bộ khuôn mặt đã bị sự lạnh lùng chiếm giữ, bước ra ngoài nhanh như một cơn gió.

*****

“Hoàng huynh, để em mở cửa.” Phượng Tê tiến thêm một bước tới gần cánh cửa lớn kì dị. Những lần trước đều do phụ vương tự mình mở cửa cho bọn họ, nhưng lúc này, bọn họ là tự tiện xông vào, cho nên cả hai đều rất cẩn thận trước mỗi căn phòng ở đây.

“Anh nghĩ, cả hai chúng ta cùng mở đi.” Phượng Ca nhếch miệng cười, hắn đã cảm thụ được phía sau cánh cửa sắt là một lực ma pháp mạnh mẽ.

Bỗng nhiên, “đùng” một tiếng, cánh cửa sắt bị mở ra một cách thô bạo, đồng thời, một cơn gió mang theo ma pháp lập tức thổi về phía hai người.

Phượng Tê và Phượng Ca nhanh chóng hóa giải cơn gió sắc bén kia, nhưng lại không ngờ, phía sau đó là Phượng Ngâm đang đặt hai tay sau lưng, vẻ mặt nghiêm trọng nhìn bọn họ.

“Phụ vương.” Cả hai vội vã gọi.

“Các con dám tự ý xông vào địa lao?” Phượng Ngâm nham hiểm đảo mắt qua bọn họ, giọng điệu lộ rõ vẻ tức giận.

“Phụ vương, con có một chuyện muốn hỏi người.” Phượng Tê nhanh chóng cướp lời Phượng Ca. Nếu được, hắn cũng không muốn liên lụy tới Phượng Ca, dù sao thì tất cả đều là chủ ý của hắn, nếu phụ vương trách tội, cùng lắm thì hắn một người gánh chịu.

“Vậy sao? Chuyện gì?” Phượng Ngâm hơi nghiêng đầu, nhìn đứa con luôn ngoan ngoãn của mình.

“Con xin hỏi phụ vương, người có biết dưỡng nữ Phượng Lại Tà của bá tước Phượng Lại hiện đang ở đâu không?” Vừa hỏi dứt câu, Phượng Tê liền cảm nhận được một áp khí mạnh mẽ bao phủ xung quanh mình. Trong chớp mắt, Phượng Ngâm đã xuất hiện trước mặt hắn, khuôn mặt của Phượng Ngâm gần trong gang tấc, hắn thậm chí có thể thấy được hình ảnh của mình phản xạ lại trong mắt Phượng Ngâm.

“Con muốn hỏi, có phải là ta bắt Tiểu Tà hay không?” Phượng Ngâm nhếch miệng, giọng điệu nhẹ nhàng nhưng vẫn toát ra sự uy hiếp.

“Con…” Phượng Tê vừa mở miệng thì đã bị một lực rất mạnh đánh bay ra ngoài, lưng đập mạnh vào vách tường. Sự đau đớn mãnh liệt truyền đến từ sau lưng làm cho hắn cau mày lại, nhưng vẫn nhẫn nhịn không rên lấy một tiếng.

“Phụ vương bớt giận.” Phượng Ca chạy tới bên cạnh Phượng Tê, đưa tay đỡ Phượng Tê đứng dậy.

“Bớt giận?” Phượng Ngâm lạnh lùng hừ một tiếng.

“Dám vì một đứa nhân loại mà đi chất vất ta, Phượng Tê, có phải đầu óc của con có vấn đề hay không?” Phượng Ngâm tức giận quát khẽ, đứa con này trước giờ chưa từng phản đối bất kì quyết định nào của hắn, hôm nay lại vì một con bé nhân loại không đáng kể mà hoài nghi hắn. Đây là điều mà hắn không mong muốn một chút nào.

“Dạ vâng. Phượng Tê đã làm phụ vương thất vọng.” Phượng Tê ôm ngực, cúi đầu nói.

“Hừ.” Phượng Ngâm lạnh lùng.

Ngay lúc hắn đang định dạy dỗ hai đứa nghịch tử này, đột nhiên, hắn cảm nhận được một dòng ma pháp rất mạnh bay đến từ mật thất, trong lòng lập tức thấy không ổn, Phượng Ngâm liền bỏ lại Phượng Ca và Phượng Tê, bay nhanh vào trong mật thất.

Cánh cửa mật thất – trước khi hắn kịp mở ra – thì đã bị một cơn gió rất mạnh phá hỏng, những đóa hoa hồng bay tán loạn, che khuất tầm mắt của Phượng Ngâm.

“Huyết chủ đại nhân, chuyện mà ta hứa với ngài đã được hoàn thành rồi. Bây giờ, ta tới đưa dưỡng nữ của ta hồi phủ.” Giọng nói của Phượng Lại vang lên không một chút tình cảm, trong tay hắn là Phượng Lại Tà đang ngủ say giữa rất nhiều đóa hồng.

Lúc này, khuôn mặt hoàn hảo của Phượng Lại hết sức nghiêm nghị, không mỉm cười, cũng không phẫn nộ. Hắn phất tay lên, một thứ gì đó màu vàng đã rơi vào tay Phượng Ngâm.

“Phượng Lại.” Phượng Ngâm mở to mắt nhìn Phượng Lại, ngạc nhiên không biết hắn ta xuất hiện từ khi nào. Nhất thời, Phượng Ngâm không biết nên nói cái gì, lẽ ra Phượng Lại không nên có mặt trong lãnh thổ của huyết tộc mà phải ở bên ngoài thực hiện giao dịch lúc trước của bọn họ. Tại sao hắn lại trở về nhanh như vậy chứ?

“Cảm ơn huyết chủ đã chiếu cố Tiểu Tà trong suốt mấy ngày qua, có điều, bây giờ ta sẽ mang Tiểu Tà rời khỏi hoàng cung.” Phượng Lại bay lên giữa không trung, ánh mắt lạnh lùng lướt qua bốn phía. Giọng nói của hắn rất thản nhiên, nhưng lại khiến kẻ khác không thể từ chối.

Sau đó, dường như hoàn toàn không để ý tới việc Phượng Ngâm có đồng ý hay không, Phượng Lại đã ôm Phượng Lại Tà bay lướt qua cả ba người ở đây, rời khỏi địa lao mà không hề liếc mắt nhìn Phượng Ngâm thêm một lần nào nữa.

Phượng Tê và Phượng Ca hết sức kinh ngạc vì sự xuất hiện đột ngột của Phượng Lại. Khi nhìn thấy Phượng Lại Tà, ánh mắt của Phượng Tê không khỏi có chút lo lắng cùng khẩn trương.

“Phượng Lại bá tước.” Phượng Tê mở miệng định nói cái gì đó, nhưng Phượng Lại không hề để ý tới sự tồn tại của hắn và Phượng Ca, chớp mắt đã biến mất khỏi địa lao.

“Tiểu Tà, ta tới đón con.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.