Giữa đêm khuya, bầu
trời màu đen kịt trông có vẻ đặc biệt u ám, Phượng Lại Tà nhảy xuống
giường, đi tới sân thượng, làn da trên người đã khôi phục màu sắc như
bình thường. Buổi chiều, cô bé ngủ nhiều quá cho nên bây giờ không thể
chợp mắt tiếp được. Gió đêm lạnh lẽo thổi bay mái tóc của Phượng Lại Tà, cảm giác tỉnh táo làm cho cô bé nheo mắt lại, nhìn vào vầng trăng giữa
bầu trời thăm thẳm.
Đột nhiên, một bóng đen nhanh chóng bay ra từ nóc nhà, dáng hình quen thuộc hiện rõ dưới ánh trăng.
“Daddy muốn ra ngoài ăn tối hay là ăn khuya nhỉ?” Phượng Lại Tà tựa mình vào lan can, nhìn về hướng mà bóng đen đã biến mất.
“Hống!” Tiểu Bạch bị Phượng Lại Tà đánh thức. Lúc đứng lên, nó phát hiện tiểu
béo phì đang dựa vào người mình mà ngủ. Hơi nhíu mày, nó đưa chân đẩy
ra, thân thể tròn vo liền lật sang hướng khác, tiếp tục ngủ vùi. Chậm
chạp đi tới bên cạnh Phượng Lại Tà, Tiểu Bạch ưỡn lưng lười biếng, rồi
ngồi xuống bên cạnh cô bé, ngửa đầu nhìn ánh trăng.
“Phượng Lại ra ngoài?” Tiểu Bạch hỏi.
“Ngươi quả là rất mẫn cảm.” Phượng Lại Tà gật đầu.
“Dĩ nhiên rồi.” Lỗ tai của Tiểu Bạch hơi giật giật, rồi nó không nói gì thêm.
Phượng Lại Tà ngắm nhìn ánh trăng, ra chiều suy tư.
“Ngươi là hoàng tử lang tộc?” Cuối cùng, Phượng Lại Tà nói ra mối nghi ngờ lớn nhất trong lòng mình. Cô bé vẫn rất ngạc nhiên trước thân phận của Tiểu Bạch.
“Phải.” Giọng nói của Tiểu Bạch rất ôn hòa, không rõ đang vui hay đang buồn.
“Ngươi có quan hệ gì với sư phụ ta?” Thảo nào khi nhìn thấy vòng tay thì nó lại kích động như vậy.
“Sóc Li là anh trai ta, Sóc Ngôn là em trai.” Tiểu Bạch chậm rãi trả lời,
nếu hôm nay Phượng Lại Tà không hỏi thì ngày khác cũng sẽ hỏi, hơn nữa,
trên người cô bé có tung tích của bọn họ.
“Vậy tại sao ngươi lại
bị Mục Đồ đại thúc nhốt lại?” Phượng Lại Tà cũng biết được sự thù địch
giữa bọn họ, nhưng điều nó thắc mắc là tại sao khi bắt Tiểu Bạch đi thì
Mục Đồ đại thúc lại không giết chết nó mà chỉ nhốt lại trong lồng?
Tiểu Bạch nhàn nhạt liếc mắt nhìn Phượng Lại Tà.
“Đối với kẻ thù, giết hắn và nhốt hắn trong địa ngục, để hắn sống không bằng chết, ngươi thấy cái nào tàn nhẫn hơn?”
Phượng Lại Tà chớp mắt, từ đáy lòng không khỏi thán phục sự độc ác của Mục Đồ
đại thúc. Nhớ lại lần đầu tiên gặp Tiểu Bạch, nó chỉ là một con lang suy dinh dưỡng, tứ chi gầy guộc, làm sao dũng mãnh được như bây giờ.
“Ra là vậy, xem ra lần đó cũng nhờ người ta cứu ngươi ra khỏi khổ ải nha.”
Phượng Lại Tà cười rực rỡ, làm cho Tiểu Bạch có dự cảm bất thường.
“Ông cha ta đã dạy “có ân thì phải báo” đúng không? Người ta sẽ không yêu
cầu ngươi “lấy thân báo đáp” nhưng mà ngươi nhất định phải nhớ kỹ là
phải hiếu kính với người ta nha, nếu không thì lương tâm của ngươi sẽ
bất an đó.” Phượng Lại Tà tiến hành “giáo dục tư tưởng” cho Tiểu Bạch,
nếu như không nhờ có nó thì Tiểu Bạch vẫn còn phải chịu khổ trong cái
địa lao kia rồi. Tất cả cũng nhờ nó đã nhìn trúng Tiểu Bạch, muốn nhận
Tiểu Bạch làm thú nuôi, à không, phải là do nó đã có dự cảm trước, sớm
đã nhìn thấy khí thế uy phong về sau của Tiểu Bạch cho nên mới nhờ daddy cứu nó ra.
“Hống!” Tiểu Bạch quả thất muốn trực tiếp ngất đi,
mỗi lần nói chuyện với cô nhóc này, rõ ràng vấn đề là nghiêm túc nhưng
kết quả vẫn là không giải quyết được gì. Nó hoàn toàn không thể hiểu nổi kết cấu thần kinh trong đầu Phượng Lại Tà rồi.
“Ngao! Ngao!”
Trong lúc đó, bỗng nhiên lại xuất hiện một tiếng sói tru từ phía xa.
Tiểu Bạch vừa nghe thấy thì đã đứng bật dậy, dựng thẳng tai lên lắng
nghe.
“Ngao, ngao.” Lại thêm một tiếng sói tru xuất hiện.
“Chuyện gì vậy?” Phượng Lại Tà cũng nghe thấy âm thanh sói tru yếu ớt, nhưng
bởi vì khoảng cách quá xa nên tiếng sói tru không rõ ràng, nếu không
phải bây giờ đang là đêm khuya yên tĩnh, chỉ sợ căn bản sẽ không thể
nghe được.
Tiểu Bạch không trả lời. Dưới cái nhìn chăm chăm của
Phượng Lại Tà, nó lại nhảy phắt lên sân thượng, rồi từ đó nhảy xuống
đất, sau đó nhanh chóng phóng đi.
“Tiểu Bạch.” Phượng Lại Tà kêu
lên, sau đó xoay người ôm lấy Tiểu tiểu bạch vẫn còn đang mơ mơ màng
màng. Cô bé an toàn nhảy xuống mặt đất, rồi cũng chạy ra ngoài.
“Chi chi, chi chi.” Phượng Lại Tà đặt Tiểu tiểu bạch lên vai mình, lúc này,
nó đang từ từ thức dậy, hai mắt ngập nước, mơ mơ màng màng, ù ù cạc cạc, chỉ biết bám vào vai Phượng Lại Tà theo bản năng, cảm nhận tốc độ di
chuyển đang càng ngày càng nhanh.
Phượng Lại Tà thông qua tâm
linh tìm được con đường mà Tiểu Bạch đã đi, nhưng mà, tốc độ của cô bé
dù có nhanh cách mấy cũng không thể so với một con sói bốn chân, cho nên Phượng Lại Tà chạy hồi lâu cũng không nhìn thấy bóng dáng Tiểu Bạch.
Thế nhưng, trong lúc đó, Phượng Lại Tà bỗng nhiên cảm giác được Tiểu
Bạch đã dừng lại, đồng thời, cô bé cũng cảm thấy tâm trạng của Tiểu Bạch đột ngột trở nên kích động.
Đã có chuyện gì xảy ra? Những tiếng
sói tru kia là từ đâu? Một loạt những nghi vấn liên tục xuất hiện trong
đầu Phượng Lại Tà, có lẽ chỉ còn cách tìm thấy Tiểu Bạch thì mới mong có được đáp án.
“Ngao! Ngao!” Một tiếng sói tru cách đó không xa
truyền vào tai Phượng Lại Tà. Gần đó chính là nơi mà Sài đã dụ dỗ bọn họ tới hồi sáng. Phượng Lại Tà đưa mắt nhìn quanh, tốc độ di chuyển càng
nhanh hơn.
Sau khi đi tới trước cửa nhà máy, Phượng Lại Tà lợi
dụng khe hở trên cửa để quan sát động tĩnh bên trong. Tiếng sói tru đó
đúng là từ trong truyền ra.
“Ngao!” Trong nhà máy vắng vẻ có rất
nhiều con sói đang vây xung quanh một vị trí. Phượng Lại Tà ngửi thấy
mùi máu tươi bên trong, nhưng vì có quá nhiều sói nên không thể nhìn
thấy rõ chuyện gì đang xảy ra.
“Hống!” Giữa bầy sói, một âm thanh quen thuộc phát ra, Phượng Lại Tà kinh ngạc khẽ mở miệng. Nếu như nó
đoán không sai, đó chính là tiếng của Tiểu Bạch.
“Hoàng tử điện
hạ, ngài nên thôi giãy giụa vô ích đi, chỉ cần ngài ngoan ngoãn khoanh
tay chịu trói, ta sẽ không tổn thương ngài.” Một giọng nói ưu nhã vang
lên, lộ rõ sự đắc thắng.
“Hống!” Tiếng nói của Tiểu Bạch lần thứ hai vang lên, đi kèm với nó là âm thanh cào cấu, đánh xé.
“Khụ khụ, Nguyệt Quang, ngươi còn chơi tới khi nào, ta muốn quay về Ma
giới.” Lúc này, một giọng nói khác cũng rất quen thuộc vang lên, Phượng
Lại Tà nhận ra đây là giọng nói của Sài đại thúc, không lẽ chỉ mới có
nửa ngày thì Sài đại thúc đã khôi phục nguyên khí, bây giờ muốn tiếp tục gây rối?
“Sài, ta đang báo thù cho ngươi, hành động của ngươi
ngày hôm qua quả thật đã làm mất hết mặt mũi của Phương tây lang tộc
chúng ta, nếu như hôm nay còn không bắt được bọn họ về Ma lang bảo, tôn
nghiêm của phương tây ma giới còn để ở đâu chứ? Nếu để tên Mục Đồ kia
khinh thường chúng ta, ta xem ngươi làm cách nào trở về ăn nói với Lang
vương.” Gã đàn ông được gọi là Nguyệt Quang khinh thường nói, nếu như
không phải ngày hôm nay Sài thất bại trở về thì hắn cũng không cần đích
thân tới đây “thu dọn chiến tích”.
“Ngươi, ngươi không thể thôi
nhắc tới chuyện này sao?” Sài tức giận, hắn đã cảm thấy mất mặt lắm rồi, tên kia có cần phải nhai đi nhai lại như thế không?
“Bớt nói nhảm đi, trước hết hãy hoàn thành chuyện này đã.” Nguyệt Quang hiển nhiên không có nhiều sự nhẫn nại.
“Ta biết rồi.”
“Hừ, không ngờ rằng Phương tây lang tộc lại thông đồng với tên phản bội Mục
Đồ, quả thật là làm hổ danh Phương tây ma giới.” Một câu nói pha lẫn sự
khinh thường vang lên, âm thanh quen thuộc kia không khỏi khiến cho
Phượng Lại Tà liên tưởng tới một người.
Sư phụ.
“Kẻ thức
thời là trang tuấn kiệt, Đông phương lang tộc các ngươi xuất hiện nội
loạn, chúng ta đương nhiên phải chọn lực lượng mạnh hơn để ủng hộ. Người chúng ta chọn là kẻ mạnh, chứ không phải là hoàng tộc đã thất bại.”
Nguyệt Quang giải thích ngắn gọn, giọng nói bình thản, dường như mọi
chuyện vốn là tự nhiên mà thôi.
“Hừ, Phương tây lang vương thật sự là nhìn xa trông rộng.” Sóc Li cười nhạt, không khó nghe ra sự châm chọc trong lời nói.
“Sóc Li hoàng tử, mong ngài hợp tác với chúng ta, chúng ta không muốn làm ai bị thương, chẳng qua là phụng mệnh hành sự mà thôi.” Nguyệt Quang tiếp
tục nói, dù rằng đối phương không còn quyền lực, nhưng hắn vẫn mang
trong người huyết thống của lang vương, lễ nghi vẫn là cần thiết.
“Hống!” Một tiếng gào rống vang lên, Phượng Lại Tà nhìn thấy thân hình của bạch lang nhanh chóng lao về phía Nguyệt Quang và Sài.
Nguyệt Quang và Sài né tránh đòn tấn công của Tiểu Bạch, rồi chăm chú quan sát nhất cử nhất động của nó.
“Hoàng tử điện hạ, mong ngài không nên tiếp tục chống cự vô ích, ngài đã không thể biến thân, tất cả mọi chuyện đã không thể thay đổi.” Nguyệt Quang
cười nhạt, uy hiếp Tiểu Bạch. Một khi đã mất đi khả năng biến thân, hắn
chỉ còn là một con sói hoang dã có pha chút linh khí, ngoại trừ sức mạnh đơn thuần thì hoàn toàn không còn gì cả.
“Hống! Hống!” Rít gào bi thương, Tiểu Bạch tức giận đến run cả người, đôi mắt màu đỏ đậm ánh lên ngọn lửa thù hận và buồn thảm.
“Sóc Ẩn, đừng nóng nảy.” Sóc Li nhìn thấy Tiểu Bạch bị kích động, liền lo lắng nhắc nhở.
“Hống!” Tiểu Bạch nhảy trở lại bên cạnh Sóc Li, hai mắt nhìn chằm chằm bốn phía.
“Tiểu Bạch, không ngờ ngươi lại chạy tới đây kéo bè kéo lũ mà đánh nhau, cẩn
thận coi chừng ta nói cho daddy, để cho người đánh mông ngươi đó.”
Phượng Lại Tà đem lời nói truyền vào đầu Tiểu Bạch, khiến cho Tiểu Bạch
chấn động. Nó không ngờ Phượng Lại Tà lại ở đây, vừa định nhìn quanh tìm kiếm nhưng lập tức lại lo lắng rằng hành động này sẽ làm Nguyệt Quang
và Sài nghi ngờ, đem tai bay vạ gió đến cho cô bé.
“Ngươi tới đây làm gì? Mau rời khỏi, trở về đi.” Khi nghe thấy tiếng sói tru, nó không nói không rằng mà chạy đi là bởi vì nó không muốn cuốn cô bé vào trận
chiến này.
“Tiểu Bạch, ngươi cảm thấy có bao nhiêu phần trăm khả năng là ta sẽ nghe lời ngươi?” Phượng Lại Tà trả lời.
“Hiện tại không phải lúc làm loạn, chuyện này không liên quan tới ngươi, mau
đi đi.” Tiểu Bạch lòng nóng như lửa đốt nhưng cũng chỉ biết lo lắng
suông.
“Tiểu Bạch thân yêu, ngươi nói như vậy sẽ làm bị thương
trái tim của người ta nha. Ngươi là khế ước thú của ta, mạng của ngươi
là của ta, dĩ nhiên chuyện của ngươi cũng là chuyện của ta rồi.”
“Ngươi…”
“Tiểu tiểu bạch, ngươi đi trước tặng cho bọn họ “món khai vị” đi.” Phượng Lại Tà quay lại dặn dò Tiểu tiểu bạch.
“Chi chi, chi chi.” Tiểu tiểu bạch nhẹ nhàng đáp lại. Phượng Lại Tà đặt nó
xuống đất, nó đã nhanh chóng phóng qua tường cao, xông vào.
Haizzz, sao nó lại không phát hiện được rằng Tiểu tiểu bạch bẩm sinh đã có võ nghệ cao cường nhỉ?
Nhìn bóng dáng tròn tròn nho nhỏ đang lặng lẽ lẻn vào, Phượng Lại Tà thỏa mãn nở một nụ cười.
“Oanh!” Giữa căn nhà, bầu không khí đang an tĩnh, bỗng nhiên lại có một quả cầu lửa từ trên trời rớt xuống, không một dấu hiệu báo trước đã bay về phía bầy sói cùng Nguyệt Quang và Sài.
“Chết tiệt, chuyện gì vậy?” Nguyệt Quang né tránh quả cầu lửa, tức giận quát.
“Trời ạ, tên tiểu ác ôn kia tới rồi.” Sài trợn mắt nhìn quả cầu lửa, nuốt
nuốt nước miếng, vô thức bảo vệ mái tóc trên đầu. Hắn biết rõ hơn ai hết quả cầu lửa này đại diện cho cái gì.
“Sài đại thúc, hóa ra thúc
còn nhớ người khả ái như con nha.” Giọng nữ mềm mại dễ nghe vang lên,
sau đó, một thân hình mảnh khảnh nhẹ nhàng đáp xuống đất, nhàn nhã ngồi
trên ghế, trên khuôn mặt là nụ cười thiên sứ ngọt ngào.
Khuôn mặt của Sài đã trở nên kinh khủng, còn Nguyệt Quang thì rất ngạc nhiên.
“Ngươi là ai?” Ánh trăng quát lên. Thiếu nữ vừa xuất hiện này rốt cuộc là thần thánh phương nào?
“Tiểu Tà.” Sóc Li kinh ngạc gọi khẽ.
“Sư phụ, người có nhớ người ta không?” Nghiêng đầu, cười đến híp cả mắt,
Phượng Lại Tà nhìn Sóc Li, còn có cả Tiểu Bạch đang tức giận đứng bên
cạnh.
“Ngươi không nên vào đây.” Từ đáy lòng Tiểu Bạch phát ra
một tiếng thở dài, nó vô cùng tức giận với việc Phượng Lại Tà xuất hiện. Cô bé đã liều lĩnh quá mức rồi.