Cuộn mình trong lòng
Phượng Lại, Tiểu Tà lặng lẽ nhìn về phía trước. Chẳng bao lâu sau, bọn
họ liền tới được phủ bá tước. Trước cửa, Hồ Tư đã đứng đợi sẵn.
“Chủ nhân.” Hồ Tư khom lưng hành lễ. Đầu ngón tay của Phượng Lại khẽ động
một chút, chiếc áo choàng màu đen liền rơi vào tay Hồ Tư.
Buông
Tiểu Tà xuống, Phượng Lại cau mày nhìn đôi mắt vẫn còn ửng đỏ của cô bé, trong lòng hắn cảm thấy hơi nôn nóng. Hắn cúi người, đưa tay vuốt ve
mái tóc của Phượng Lại Tà, hắn muốn biết đã xảy ra chuyện gì trong
khoảng thời gian hắn không có mặt ở đó.
“Rốt cuộc là có chuyện
gì?” Hắn biết là vừa rồi hắn không nên trực tiếp mang cô bé trở về, mà
nên tự mình tới phục mệnh với Phượng Ngâm. Nhưng mà, khi nhìn thấy đôi
mắt ướt át của Tiểu Tà, toàn bộ ý định của hắn đều đồng loạt bay lên
chín tầng mây hết cả.
“Daddy, người ta không thuần khiết, người
ta bị Hỏa Đề hôn.” Vừa nghĩ tới chuyện này, Phượng Lại Tà lại cảm thấy
khó chịu, nước mắt cũng ào ào chảy ra.
Hỏa Đề.
Ánh mắt của Phượng Lại trở nên lạnh lẽo, một ngọn lửa vô danh cháy lên trong lòng hắn.
“Ngoan, đừng khóc.” Đau lòng khi nhìn thấy Tiểu Tà khóc, Phượng Lại dang tay ôm cô bé vào ngực, dịu dàng lau đi giọt nước mắt trên gương mặt Tiểu Tà.
“Hu hu, rõ ràng chỉ có daddy mới có thể hôn người ta. Hu hu, người ta không thuần khiết, daddy về sau không thích người ta nữa.” Phượng Lại Tà khóc đặc biệt thảm thiết, rất có khí thế lũ lụt tràn bờ.
“Con nghĩ vớ vẩn cái gì đó? Ai nói con không thuần khiết?” Phượng Lại cau mày, nhìn vẻ mặt càng khóc càng dữ dội của cô bé.
“Nhưng mà… Nhưng mà…” Phượng Lại Tà vẫn còn nức nở, không nói được trọn lời.
“Tiểu Tà, không được nghĩ bậy.” Phượng Lại bất đắc dĩ thở dài, bàn tay đặt
lên cái ót của Phượng Lại Tà hơi dùng sức, đôi môi lạnh lẽo trùm lên cái miệng nhỏ nhắn còn đang lải nhải của cô bé. Nếu Tiểu Tà nghĩ rằng bản
thân mình không thuần khiết, vậy thì để hắn dùng nụ hôn này cuốn đi
những mùi vị không nên có đi.
Đầu lưỡi của hắn chui vào miệng
Phượng Lại Tà, dây dưa kích thích như một con rắn. Nụ hôn mãnh liệt làm
cho Tiểu Tà không thể thở được, cô bé vô lực nằm trong lòng Phượng Lại,
hai mắt híp lại, mang theo một màng hơi nước, si mê nhìn gương mặt tuấn
tú gần trong gang tấc. Cánh tay mảnh khảnh của cô bé chủ động đặt lên cổ Phượng Lại, quấn quýt như dây leo.
Đêm, yên tĩnh. Nụ hôn phát ra những âm thanh nhỏ bé. Trong khoảnh khắc kia, Phượng Lại Tà có cảm giác say mê, chìm đắm trong cảm giác ấm áp mà lại kích động quen thuộc. Đôi
mắt hơi nheo lại của Phượng Lại Tà nhìn chằm chằm hắn, dường như muốn
đem gương mặt của hắn vĩnh viễn khắc sâu vào trong đầu mình.
Lưu
luyến buông Tiểu Tà ra, đôi mắt của Phượng Lại càng sâu thêm vài phần.
Hắn duỗi tay ra, ôm cô bé vào phòng. Sau đó, trước ánh mắt chờ mong của
Phượng Lại Tà, hắn xoay người đi ra ngoài.
Sau khi đóng cửa, Phượng Lại vô thức đặt tay lên môi mình, sự kinh ngạc lóe lên trong đôi mắt màu tím.
Sự việc dường như đã vượt ra ngoài tầm tay của hắn. Tất cả mọi thứ đều đã đi theo một quỹ đạo khác.
*****
Hỏa Đề mang theo một bộ mặt u ám cùng trang phục rối loạn trở lại phòng.
Tại đây, hắn ngoài ý muốn phát hiện đại ca Minh Hoàng cùng nhị ca Xưng
Quân đã đợi sẵn trong phòng của hắn.
“Đại ca, nhị ca, hai anh tới đây làm gì?” Hắn nhớ kĩ là đã đưa bọn họ trở lại phòng nghỉ ngơi trước khi tiệc hội bắt đầu mà.
“Hỏa Đề, vết thương của em từ đâu mà ra?” Xưng Quân nhìn thấy Hỏa Đề vốn êm
đẹp, vừa ra ngoài dự tiệc chưa được bao lâu đã bị đánh te tua trở về,
cho nên không khỏi kinh ngạc.
“Không có gì, vừa rồi đánh nhau với người khác.” Hỏa Đề tùy tiện lau vết máu trên miệng, trả lời cũng thờ ơ.
Xưng Quân tỏ ra không tin. Hắn hiểu rất rõ tính cách của Hỏa Đề, tuy rằng
hắn ta ngay thẳng lại hơi nóng nảy, nhưng vẫn là người hiểu rõ phải
trái, biết cân nhắc nặng nhẹ. Hỏa Đề sẽ không tùy tiện đánh nhau ngay
trong bữa tiệc. Cho dù là có tranh chấp, hắn cũng sẽ cố gắng dàn xếp ổn
thỏa.
“Là thất hoàng tử của tộc Vũ Linh – Phi Vũ sao?” Thông minh như Xưng Quân, làm sao lại không đoán được người kia là ai.
“Nhị ca, làm sao anh biết là hắn?” Hỏa Đề rất kinh ngạc, trong bụng cũng
đang tự hỏi không biết Xưng Quân có cài ma nhãn hay các loại pháp thuật
nhìn trộm trên người hắn hay không mà lại có thể liệu việc như thần như
vậy. Dường như lần nào Xưng Quân cũng đoán đúng được chuyện của hắn.
“Ha ha, rốt cuộc là em đắc tội với người ta như thế nào mà làm cho hắn cứ
gặp em là một đánh hai giết vậy?” Xưng Quân cười nhạt. Dáng người của
hắn cao và gầy, nước da lại trắng nõn, hoàn toàn không có vẻ khí phách
như Minh Hoàng hay phóng đãng như Hỏa Đề. Mặt khác, sự bình tĩnh cơ trí
mà lại tao nhã của hắn tạo thiện cảm với người khác. Ngoại hình nho nhã
tuy không nổi bật như Minh Hoàng nhưng cũng thu hút được sự chú ý của
mọi người.
“Sao anh cũng biết chuyện này?” Hỏa Đề rên lên một
tiếng. Hóa ra cái gì nhị ca cũng biết, vậy mà hắn còn tưởng ngoại trừ
tên Phượng Ca kia thì không còn ai khác biết tới khúc mắc giữa hắn và
Phi Vũ nữa.
“Nếu vậy, hiện tại em có thể nói cho anh biết nguyên
nhân chưa? Võ đạo đại hội đã sắp bắt đầu, Phi Vũ cũng là một trong bảy
chiến sĩ của tộc Vũ Linh, em cũng đại diện cho tộc của chúng ta mà xuất
chiến, anh mong rằng trước trận thi đấu chính thức, em đừng dính vào
chuyện phiền phức gì cả.” Xưng Quân mỉm cười. Ngày thường, Hỏa Đề muốn
nháo loạn thế nào cũng được, hắn có thể mắt nhắm mắt mở cho qua, thế
nhưng bây giờ lại khác, không thể để cho Hỏa Đề tùy tiện làm bậy.
“Em…” Hỏa Đề hơi xấu hổ nhìn Xưng Quân, lại đưa mắt nhìn đại ca Minh Hoàng
của hắn. Cuối cùng, hắn hít một hơi thật sâu, xem ra chuyện này nhất
định phải bại lộ vào hôm nay rồi.
“Là thế này: vào cái lần mà tộc Vũ Linh tổ chức võ đạo đại hội, trước khi đại hội chính thức bắt đầu,
em với Phượng Ca được một vị quý tộc mời tới dự tiệc. Lúc đó, em cũng
biết rõ ý định của vị quý tộc kia, chẳng qua là muốn dâng lên một vài mỹ nữ để thiết lập quan hệ với bọn em. Có điều, em chả có chút hứng thú gì với một đám oanh oanh yến yến này cả, cho nên mới bỏ ra ngoài hoa viên
dạo chơi, kết quả lại nhìn thấy Phi Vũ. Lúc đó, hắn ta có một mái tóc
dài màu vàng, đôi mắt màu xanh lam, xinh đẹp vô cùng. Hơn nữa, trên
người hắn lại mặc một bộ trang phục màu trắng, hắn lại đang ngồi, em
hoàn toàn không biết giới tính của hắn, chỉ nghĩ là một trong số rất
nhiều mỹ nhân ở đó, cho nên em…” Hỏa Đề thở dài.
“Em cho rằng hắn ta là nữ, nên hôn hắn một chút.” Tới bây giờ, Hỏa Đề vẫn còn nhớ rõ
biểu tình khiếp sợ cùng lửa giận trong mắt Phi Vũ sau cái hôn đó. Nếu
hắn đoán không lầm thì đó là nụ hôn đầu tiên của Phi Vũ.
“Em…”
Xưng Quân đã từng nghĩ tới rất nhiều trường hợp, nhưng hoàn toàn không
ngờ tới chuyện này. Thế nhưng, gần như ngay lập tức, hắn đã thu lại vẻ
kinh ngạc của mình. Thất hoàng tử của tộc Vũ Linh là người rất tuấn mỹ,
điều này ai cũng biết. Dung mạo của hắn ta có thể xem là đứng thứ hai
trong toàn bộ ma giới, chỉ sau một người thuộc huyết tộc tên là Phượng
Lại mà thôi. Hơn nữa, vào lúc hắn còn chưa hoàn toàn trưởng thành, với
dáng người mảnh khảnh thì có bị nhầm là nữ giới cũng không phải là
chuyện quá mức kinh ngạc.
“Đúng là đáng đời.” Một hoàng tử mà lại bị hôn như vậy thì quả là một sự nhục nhã lớn. Hơn nữa, Phi Vũ có vẻ là một thiếu niên rất đơn thuần, chỉ sợ những chuyện này đối với hắn là
rất lạ lẫm, chẳng trách hắn cứ gặp Hỏa Đề là xông vào đánh giết.
“Nhị ca, em đã đủ phiền rồi, anh còn nói nữa.” Hỏa Đề bực bội nằm ngửa xuống giường.
“Nếu vậy, trước khi chính thức thi đấu, em không được ra khỏi hoàng cung dù
chỉ là nửa bước.” Minh Hoàng bấy lâu vẫn trầm mặc không nói, lúc này
bỗng nhiên mở miệng.
“Cái gì? Đại ca, anh có phải đang đùa không
đó?” Không cho phép rời khỏi hoàng cung dù là nửa bước? Cái này có khác
gì cấm túc đâu? Tại sao tự dưng lại cấm túc hắn, hắn rõ ràng không có
làm ra chuyện gì sai trái mà.
“Đại ca nói đúng đấy, để tránh xung đột, tốt nhất là em nên tránh mọi cơ hội giáp mặt với Phi Vũ.” Xưng
Quân gật đầu, đồng ý với Minh Hoàng.
“Tại sao em phải né tránh
hắn?” Hỏa Đề cảm thấy không phục, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt nghiêm
khắc không cho cãi lại của Minh Hoàng, hắn đành tức giận lầm bầm: “Chết
tiệt.”
“Nhân lúc này, em cũng nên tranh thủ mà tập luyện ma pháp
cho tốt. Đây là lần đầu tiên em tham gia Võ đạo đại hội mà.” Xưng Quân
cười cười nhìn bộ mặt tăm tối của em trai. Biểu tình sinh động của Hỏa
Đề thường làm cho hắn phải bật cười.
“Em biết rồi.” Hỏa Đề bất
đắc dĩ trả lời một tiếng. Ngay sau đó, hắn bỗng nhiên nhớ ra chuyện gì,
lập tức bật dậy, dùng vẻ mặt nghiêm túc đối diện với Minh Hoàng.
“Đại ca, em có chuyện cần nói với anh.”
“Có chuyện gì?” Minh Hoàng hỏi.
Hỏa Đề mở miệng trình bày, vẻ mặt nghiêm túc vào lúc này của hắn là điều mà cả Xưng Quân và Minh Hoàng đều chưa từng thấy qua.
“Em chắc chắn?” Minh Hoàng nghiêm trang hỏi.
“Em chắc chắn.” Hỏa Đề gật đầu, hắn chưa bao giờ quả quyết như lúc này.
“Ba ngày sau, em cho anh đáp án cuối cùng, còn bây giờ, em bình tĩnh suy
nghĩ lại đi.” Tuy vậy, Minh Hoàng lại không lập tức đồng ý mà cho Hỏa Đề thêm thời gian để suy nghĩ.
“Đại ca, em không cần.”
“Được rồi, em nghe đại ca đi, suy nghĩ kĩ lưỡng một chút, chuyện chung thân
đại sự không thể tùy tiện như vậy được.” Xưng Quân vỗ vai Hỏa Đề, nhắc
nhở hắn.