“Ha ha!! Đã lâu không gặp, Bá Tước Phượng Lại, tiểu điểm tâm.” Nụ cười thập phần vô lại, Phượng Ca chống một tay ở cửa ra vào nhìn căn phòng hỗn độn.
“Anh… Tại sao anh…” Thật không ngờ lại gặp Phượng Ca ở nơi này, không phải Phượng Tê đã nói hắn ta mất tích rồi ư? Vậy tại sao lại xuất hiện ở nơi này. Phượng Lại Tà trợn mắt nhìn Phượng Ca đang đứng ngoài cửa, lại nhìn về Hoả Đề đứng bên cạnh hắn ta.
Nét mặt Hoả Đề rất nặng nề, đôi mắt dị sắc nhìn chằm chằm vào cô.
“Phụ vương, xin dừng tay.” Hoả Đề hít vào một hơi thật sâu, hắn không nhìn hai người đang ôm nhau thật chặt trong kết giới nữa.
“Hoả Đề, ai cho con tiến vào.” Bất ngờ nhìn thấy đứa con mình xuất hiện trong phòng, tất nhiên giọng điệu Ma vương sẽ không tốt chút nào.
“Phụ vương, xin người hãy nghe Phượng Ca nói hết, sau đó lại ra tay cũng không muộn.” Hoả Đề bình tĩnh nhìn Ma vương, khí thế trên người không giảm chút nào.
Ma vương trầm mặc nhìn về phía Phượng Ca đang đứng ở cửa, ông biết hắn ta là ai.
“Cho ngươi năm phút.” l'q/đ Nói xong Ma vương chậm rãi hạ xuống từ giữa không trung. Trong lúc ấy Phượng Lại cũng đã phá bỏ mặt băng trong phòng, huỷ bỏ kết giới.
Hắn có dự cảm Phượng Ca bỗng nhiên xuất hiện vào lúc này sẽ khiến tình hình hiện giờ có sự cải thiện rất lớn.
“Vâng.” Hoả Đề quay đầu nhìn thoáng qua Phượng Ca.
Phượng Ca lười biếng tiêu sái đi đến trước mặt Ma vương, cười cười, không nhanh không chậm nói: “Sở dĩ hôm nay ta đến đây chỉ là muốn thay người nào đó chuyển đạt lại ý tứ đến Ma vương bệ hạ.”
“Ai?” Ma vương nhíu mày hỏi.
Phượng Ca nhìn Ma vương một lúc, lại nhìn Phượng Lại và Tiểu Tà đi tới, lúc này mới chậm rãi mở miệng: l'q3đ “Lucifer đại nhân.”
“Cái gì??” Khi Phượng Ca mở miệng, trong nháy mắt tất cả mọi người đang có mặt trong phòng đều sững sờ tại chỗ.
Phượng Lại híp mắt nhìn Phượng Ca có thần sắc thản nhiên, hắn cảm nhận được hơi thở quen thuộc trên người hắn ta. l0q3đ Lẽ nào quãng thời gian Phượng Ca mất tích không phải ở tam giới, mà là ở vương thành băng??
“Lucifer đại nhân muốn ta chuyển lại một câu nói với Ma vương bệ hạ.” Phượng Ca không để ý đến sắc mặt kinh ngạc của mọi người, tiếp tục nói.
“Nói cái gì?” Sau khi nghe thấy cái tên “Lucifer” thì rõ ràng nỗi tức giận trên người Ma vương đã giảm bớt. Không ai có thể biết rõ hơn ông ta, Ma giới lớn như vậy, nhưng chủ nhân chân chính chỉ có một, đó chính là Quỷ Satan của Ma giới – Lucifer.
Người đã phản bội Thiên giới tiến vào Ma giới – Thiên Sứ đoạ lạc Lucifer, Thiên Sứ đã từng được Thần sủng ái nhất.
Phượng Ca cười nheo mắt lại, lười biếng nói: l0q6đ “Vào ‘ngày Thiên - Ma đại chiến’ lần này, Phượng Lại sẽ là người đại diện của ngài ấy dẫn dắt các ngươi chiến đấu để có được kết quả khiến ngài ấy có thể thoả mãn.”
Chậm rãi nói xong một câu khiến Ma vương không thể nói được gì. Ánh mắt ông ta từ trên người Phượng Ca chậm rãi di động đến trên người Phượng Lại.
“Ma vương bệ hạ, hiện tại ngài đã thoả mãn rồi chứ.” Phượng Lại Tà ôm thắt lưng Phượng Lại thật chặt, l/qđ quay đầu trừng mắt Ma vương vẫn đang chấn động không thể nói thành lời.
Hoài nghi từ trước đến nay chỉ dựa vào một câu nói đơn giản của Lucifer đã tan thành mây khói.
Tại Ma giới không ai hoài nghi lời nói của Lucifer, không ai cho rằng Lucifer sẽ tin tưởng một gian tế. l-1đ Vì vậy hiềm nghi Phượng Lại cấu kết với Thiên Sứ cứ như vậy bị xoá tan. Đồng thời lời nói của Lucifer khiến Phượng Lại thuận lợi nhận được sự ủng hộ hết lực của các tộc tại Ma giới.
Điều này khiến Phượng Lại Tà rất là vui vẻ, rất là khoái trá.
Phượng Lại nhìn Tiểu Tà lập tức trở nên vui vẻ thì cười thầm trong lòng. Quả nhiên cô nhóc này không muốn chịu thiệt thòi dù chỉ một chút.
“Ma vương bệ hạ, chẳng lẽ ngài cho rằng ta tự đặt lời nói dối?” Phượng Ca cười đến vô hại nhìn Ma vương.
Ma vương khựng lại nhìn nụ cười vô hại lại bỉ ổi của Phượng Ca.
“Tất nhiên là không.” Tại Ma giới không ai có lá gan giả mạo Lucifer, càng không có ái có gan giả truyền lời nói của hắn. Mà lời đồn đại Lucifer thiên vị Huyết tộc vẫn luôn tồn tại trong Ma giới.
“Như vậy, Ma vương bệ hạ hẳn biết phải làm như nào rồi chứ??” Phượng Ca cười hỏi.
“Trong ‘ngày Thiên – Ma đại chiến’, phương Đông Ma tộc sẽ dốc toàn bộ lực lượng, tận lực ủng hộ người lãnh đạo là Bá Tước Phượng Lại.” Thanh âm Ma vương khàn khàn khiến người khác mơ hồ cảm nhận được ông ta đang nhẫn nhịn lửa giận.
Lửa giận này chỉ có thể nhẫn nhịn, không thể biểu lộ ra ngoài. Bằng không nếu bị Lucifer biết, khẳng định là tai ương ngập đầu.
“Đa tạ Ma vương bệ hạ.” Phượng Ca gật đầu vừa cười vừa nói, sau đó hắn lập tức nhìn về phía Phượng Lại đang đứng ở một bên.
“Bá Tước, xin hãy chiến đấu trận này thật tốt, đừng để đại nhân Lucifer thất vọng.” Trong mắt Phượng Ca hiếm khi lộ vẻ nghiêm túc.
“Ngươi vẫn ở trong vương thành băng??” Phượng Lại híp mắt, nhìn người đã biến mất ba năm nhưng không chút thay đổi – Phượng Ca. Dường như việc Phương Đông Huyết tộc đổi mới không có bất cứ quan hệ gì với hắn, hắn lúc này và lúc trước vẫn như thế.
“A, cũng có thể nói như vậy.” Vuốt vuốt mái tóc, Phượng Ca xấu hổ nói. Hắn không hề kinh ngạc khi Phượng Lại đoán ra nơi ẩn thân của mình.
“Phượng Ca!!! Anh ở vương thành băng??” Lần này đến lượt Phượng Lại Tà kinh ngạc. Cô mở to mắt nhìn Phượng Ca, hồi tưởng lại vương thành băng ngập trời tuyết trắng vắng lặng kia. Bỗng nhiên cô nhớ tới Long Toa Toa và Hàn Ngự.
“Vậy anh có thấy hai người bạn của em không? Bọn họ là Thiên Sứ, bọn họ còn sống không??” Phượng Lại Tà khẩn trương lôi kéo tay áo Phượng Ca, vội vàng hỏi. Cô rất muốn biết tình hình an nguy của họ.
“Bọn họ…” Vẻ mặt Phượng Ca bỗng nhiên trầm xuống, ánh mắt né tránh không dám nhìn Phượng Lại Tà.
“Anh nói nhanh.” Phượng Lại Tà thấy vẻ mặt của Phượng Ca, trong lòng cả kinh. Lẽ nào… Lẽ nào bọn họ đã…
Trong đầu quanh quẩn vô số thi thể trong dòng sông đóng băng, cả người Phượng Lại Tà lạnh đi.
“Bọn họ không có việc gì.” Một tay Phượng Lại ôm Phượng Lại Tà đang lạnh run vào trong ngực, ánh mắt trách cứ nhìn thoáng qua Phượng Ca.
“Cái gì?” Phượng Lại Tà chớp đôi mắt to nhìn Phượng Lại.
“Không hổ là Bá Tước Phượng Lại. Không sai, bọn họ rất tốt, đại nhân Lucifer cũng không tổn thương bọn họ.” Chẳng qua cả ngày bị buộc nói “chuyện xưa” mà thôi, còn vấn đề ăn uống thì rất tốt.
“Anh!!!” Phượng Lại Tà trừng mắt nhìn Phượng Ca bị bóc trần lời nói dối, lập tức giãy khỏi ngực Phượng Lại, trong tay xuất hiện một quả cầu lửa nhỏ chuẩn bị ném về phía đầu Phượng Ca.
“Dám nói dối em!!!” Đáng ghét, hại cô lo lắng vô ích. Quả nhiên hắn ta vẫn đáng ghét như vậy.
“Này!! Điểm tâm nhỏ, vừa thấy mặt đã đòi đánh đòi giết, như vậy cũng không tốt đâu.” Phượng Ca tránh thoát quả cầu lửa, vừa cười vừa nói.
Nhưng Phượng Lại Tà đâu quản hắn nói cái gì, quả cầu lửa trong tay không ngừng bay ra, mục tiêu chính là mái tóc đen của hắn. Phượng Ca vừa cười vừa tránh, lập tức hai người chạy quanh căn phòng hỗn độn.
Phượng Lại mỉm cười nhìn Phượng Lại Tà tràn đầy sinh lực đuổi theo Phượng Ca đòi đánh đòi giết, trong lòng lại cảm thấy kỳ quái. Vì sao Phượng Ca lại có quan hệ với Lucifer, thậm chí Lucifer đại nhân còn để hắn ở trong vương thành băng.
Ma vương nhìn Hoả Đề đứng một bên, lại nhìn Phượng Lại, giận dữ rời đi.
Phượng Lại Tà không thèm để ý làm một cái mặt quỷ với bóng lưng của Ma vương. Dám hoài nghi Lại nhà cô, hừ hừ.
“Tiểu Tà.” Phượng Lại lên tiếng kéo Phượng Lại Tà đang làm mặt quỷ trở lại bên người. Hắn ngẩng đầu nhìn Phượng Ca.
“Phượng Ca điện hạ, Phượng Tê bệ hạ đang tìm ngài.”
“Ta biết.” Phượng Ca nghe đến cái tên Phượng Tê, trên mặt không khỏi lộ ra nụ cười khổ: “Nhưng tìm được ta rồi thì lại thế nào?”
“Anh hận anh ấy??” Phượng Lại Tà thấy nụ cười khổ trên mặt Phượng Ca thì mở miệng hỏi.
Phượng Ca lắc đầu: “Với tính cách của Phượng Tê, chỉ sợ em ấy sẽ không có cách nào đối mặt với anh.” Từ nhỏ đến lớn, hắn là người hiểu tính cách Phượng Tê nhất. Vì để hai người không phải xấu hổ, không bằng không gặp.
“Nhưng… Anh ấy đang tìm anh.” Phượng Lại Tà thấy Phượng Ca không định gặp Phượng Tê thì vộ vàng nói.
“Chỉ cần mọi người không nói, em ấy sẽ không biết ta ở đây.” Phượng Ca nhún vai. Thấy Phượng Lại Tà lại muốn mở miệng, hắn liền nói trước: “Được rồi, trong phòng ta còn có một người, nếu mọi người không có việc gì vậy đưa hắn cho hai anh em Lang vương đi.”
“Ai??” Phượng Lại Tà sửng sốt.
“Sóc Ngôn.”
* * *
Đi theo Phượng Ca tới phòng của hắn, rất nhanh Phượng Lại và Phượng Lại Tà thấy được Sóc Ngôn bị trói như một cái bánh chưng thành thành thật thật quỳ rạp trên mặt đất, chỉ là đôi mắt kia lại phẫn nộ không chút thân thiện trừng lên nhìn ba người ở cửa.
“Đừng trừng, lát nữa sẽ đưa ngươi đến chỗ hai người anh trai.” Phượng Ca nhìn Sóc Ngôn vừa cười vừa nói.
“Tại sao cậu ấy lại ở đây?” Bắt cóc? Phượng Lại Tà nhìn Sóc Ngôn bị trói giống như xác ướp, bỗng cảm thấy buồn cười.
“Anh đi ngang qua phòng cậu ta, không cẩn thận nghe được cậu ta đang nói chuyện với ai đó, không ngờ hai người họ lại muốn giết người diệt khẩu. Kết quả rất không may, bọn họ ngộ thương người của mình, còn người này bị thương thì anh mang về.” Phượng Ca nhún vai tuỳ ý nói. Phượng Lại Tà nghe xong thì rất kinh ngạc.
Ngoài dự đoán của mọi người, Phượng Lại quay về phía Phượng Ca nói: “Cảm tạ.”
“A?? Cảm tạ ta làm gì?? Người như vậy để ở phòng ta rất phiền, các người mang hắn đi ta còn phải cảm tạ các người đấy.” Phượng Ca lắc đầu, rõ ràng có ý muốn đuổi người.
“Như vậy, trước khi đi ngài có thể nói cho ta biết tại sao ngài lại ở vương thành băng không?” Phượng Lại nheo hai mắt, không có ý muốn rời đi.
Giống như suy đoán lúc đầu của hắn, chỉ sợ vị hoàng tử có vẻ thập phần vô lại này mới là người tỉnh táo và thông tuệ nhất phương Đông Huyết tộc.
Chỉ là…
Trên người Phượng Ca vĩnh viễn không thể thấy được sự mưu cầu quyền lực và dục vọng tham lam.
Phượng Ca bỗng nhiên im lặng, hắn nhìn Phượng Lại nở một nụ cười phức tạp.
“Việc này cũng không có gì quan trọng, quan trọng là… Bá Tước, ngài phải hoàn thành lời hứa của mình với đại nhân Lucifer.”
Phượng Ca xoay người, dừng một chút.
“Nếu như ngài còn muốn có tự do.”
Hắn biết giao ước giữa mình và Lucifer!!!
Phượng Lại nhìn bóng dáng Phượng Ca, trong lòng bỗng nghĩ tới Già Duệ đột nhiên ghé thăm. Lẽ nào Già Duệ đến đây cũng là công lao của Phượng Ca??
Đến tột cùng vị hoàng tử có vẻ lười biếng này đang nghĩ gì trong lòng??
Cũng không ở lại quá lâu, Phượng Lại dùng ma pháp đưa Sóc Ngôn về phòng mình. Tiểu Tà đi bên cạnh hắn chu cái miệng nhỏ nhắn lên.
“Làm sao vậy?” Hắn cúi đầu nhìn cô.
“Em đang suy nghĩ xem có nên nói cho Phượng Tê biết hay không.” Phượng Lại Tà rối rắm ngẩng đầu lên. Cô biết Phượng Tê vẫn đang tìm Phượng Ca, cô cảm thấy hai anh em họ cần nói chuyện với nhau, không phải cảm tình giữa bọn họ vẫn rất tốt đấy ư.
“Nếu em cảm thấy cần thiết.” Phượng Lại cổ vũ vuốt ve gò má cô.
“Vậy em đi tìm anh ấy.” Trong lòng hạ quyết tâm, Phượng Lại Tà xoay người chạy về phía căn phòng của Phượng Tê. Mà Phượng Lại thì giao Sóc Ngôn cho hai anh em Sóc Ly và Sóc Ẩn.
* * *
Dưới ánh mắt kinh ngạc của hai anh em Sóc Ly, hắn vất Sóc Ngôn đang bị trói xuống đất.
“Sóc Ẩn, nếu ngươi còn nhớ giao hẹn giữa chúng ta, như vậy hãy trông chừng em trai ngươi cẩn thận, nếu không ta sẽ giết hắn.”
“Ta hiểu.”Sóc Ẩn vừa trả lời Phượng Lại vừa nhìn Sóc Ly vội vàng đến đỡ Sóc Ngôn. Thấy Sóc Ly chuẩn bị cởi trói cho Sóc Ngôn thì hắn lên tiếng: “Đại ca đừng cởi trói, cứ để em ấy bị trói như vậy đi.”
“Nhưng…” Sóc Ly nhìn vẻ mặt không đồng ý của Sóc Ẩn, lại nhìn Sóc Ngôn đang trợn mắt, bất đắc dĩ thở dài nhưng vẫn đỡ Sóc Ngôn lên giường để cậu ta nằm xuống, nhưng cũng không cởi trói.
“Bá Tước Phượng Lại, như vậy ngài đã hài lòng chưa??” Sóc Ẩn nhìn Phượng Lại hỏi.
Phượng Lại gật đầu, xem ra trong ba năm Sóc Ẩn qua đã trưởng thành không ít.
“Thời gian giao hẹn sắp đến, nhưng có một việc cần thay đổi.”
“Việc gì.” Sóc Ẩn nhìn Phượng Lại. Hắn vẫn nhớ rõ vào một ngày nào đó của ba năm trước hắn đã lấy lại được sức mạnh của mình, đồng thời hắn cũng thành lập khế ước giữa mình và Phượng Lại.
Hắn ta cho hắn sức mạnh trở về hình người một lần nữa, trong ba năm hắn phải thống nhất Đông Tây phương Lang tộc, lấy được sức mạnh để bảo vệ Phượng Lại Tà.
“Vẫn là bảo vệ Tiểu Tà, nhưng lúc này thêm một yêu cầu. Trong ‘ngày Thiên – Ma đại chiến’ sắp tới ngươi phải bảo vệ sự an toàn của Tiểu Tà.” Phượng Lại chậm rãi mở miệng phủi đi lớp bụi phủ trên khế ước vào ba năm trước. Lúc trước lập ra khế ước này cũng chỉ vì để Tiểu Tà càng thêm an toàn. Xem ra hôm nay xác thực là một cuộc buôn bán không tệ.
Sóc Ẩn so với dự tính của hắn còn cường đại hơn.
“Cô bé muốn tham gia ‘ngày Thiên – Ma đại chiến’??” Sóc Ẩn cả kinh.
Phượng Lại gật đầu, hắn không đợi Sóc Ẩn mở miệng đã xoay người ly khai.
Trong phòng, Sóc Ẩn sững sờ tại chỗ, Sóc Ly đứng bên giường nhìn biểu tình của em trai, trong lòng cảm thấy phiền muộn.
Thời điểm trở lại phòng thì Phượng Lại Tà đã ngồi yên ở bên giường, đôi chân nho nhỏ đá lung tung. Khi nghe được tiếng bước chân Phượng Lại trở về mới quay đầu lại, nhào vào ngực hắn.
“Em đã nói??” Phượng Lại ôm cô nhóc đang trầm mặc vào trong lòng, hỏi.
“Vâng.” Phượng Lại Tà gật đầu.
“Sau đó?”
“Sau đó, Phượng Tê cho Phượng Ca một quyền.” Phượng Lại Tà rầu rĩ nói. Cô cho rằng người bị đánh sẽ là Phượng Tê, nhưng không ngờ sau khi Phượng Tê thấy Phượng Ca thì đánh một quyền lên mặt hắn. Lực đạo kia khiến cô đứng ở một bên cùng cảm thấy đau đớn thay Phượng Ca.
“Ừm.”
“Hả?? Lại, anh không cảm thấy kỳ quái sao?? Rõ ràng là Phượng Tê đoạt vị, vì sao anh ấy còn ra tay đánh Phượng Ca.” Theo lý thuyết thì người đuối lý không phải là Phượng Tê ư??
“Bọn họ là anh em, không phải kẻ địch.” Phượng Lại thản nhiên nói. Vào năm đó, khi thấy Phượng Ca lôi kéo Phượng Tê, cả hai người đều có phong thái sáng láng thì hắn đã biết giữa hai anh em họ sẽ không có tranh đấu giống như những anh em trong hoàng thất khác.
Mà thời gian cũng đã chứng minh suy đoán của hắn hoàn toàn chính xác.
“Anh em…” Nghe lời nói của Phượng Lại, Tiểu Tà rúc trong ngực hắn: “Đáng tiếc em không có anh chị em nên không thể hiểu được cảm giác tình thân này.” Thanh âm của cô có chút tiếc nuối, mà cô lại không chú ý đến thương tiếc trong mắt Phượng Lại.
Tiểu Tà, em có anh em, em có hai người em thông tuệ. Nếu như biết được, em sẽ kiêu ngạo vì bọn họ.
“Nhưng…” Phượng Lại Tà xoay chuyển lời nói quét đi bầu không khí âm trầm, ngẩng đầu nhìn Phượng Lại nở một mụ cười xinh đẹp.
“Em có Lại, chúng ta so với anh chị em thì càng thân mật, có đúng hay không?” Thanh âm ngọt ngấy giống như một con mèo nhỏ, đôi mắt Phượng Lại Tà cong cong loé lên ánh sáng.
Trong lòng Phượng Lại trở nên mềm mại. Hắn híp mắt nâng gương mặt nhỏ nhắn của cô lên, nhẹ giọng nói: “Không sai, em có tôi, chúng ta so với anh chị em thì càng thân mật.”
Cho dù không có huyết thống, nhưng so với huyết thống thì tình cảm giữa bọn họ càng thêm kiên cố.
Hắn sẽ không rời khỏi cô, cũng giống như cô sẽ không rời khỏi hắn. Nụ cười của cô, ngọt ngào của cô, tất cả của cô hắn đều muốn che chở trọn đời.
“Lại, sinh mệnh của chúng ta có phải rất dài rất dài hay không?” Khoé miệng Phượng Lại Tà cong lên hỏi.
“Rất dài.” Tuổi thọ của “đứa con cấm kỵ” so với thuần huyết Huyết tộc dài hơn rất nhiều. Nếu không có gì xảy ra, bọn họ sẽ vĩnh sinh bất tử.
“Thật tốt. Em vẫn luôn lo lắng anh sinh ra trước em rất lâu, em sợ anh sẽ rời bỏ em trước. Nhưng hiện tại em đã yên tâm rồi.” Nụ cười vô tâm, cô cười đến ngây thơ.
Nụ cười kia khiến trong lòng Phượng Lại cảm thấy rất xúc động. Hắn ghi nhớ câu nói của cô vào lòng.
“Chúng ta sẽ ở bên nhau thật lâu, lâu đến mức em không thể tưởng tượng.” Dịu dàng hạ xuống một nụ hôn, một chữ cuối cùng rơi xuống cũng là lúc môi hắn phủ lên đôi môi mềm mại của cô. Nhẹ nhàng đung chạm, cạy mở đôi môi cô.
Giống như tiếp nhận lễ rửa tội, cô nhắm mắt lại, dùng giác quan cảm nhận nụ hôn của hắn, vòng ôm của hắn.
Bọn họ ai cũng biết, chỉ có thể hoàn thành yêu cầu của Lucifer trong “ngày Thiên – Ma đại chiến” thì bọn họ mới có được hạnh phúc thực sự.
Tìm kiếm thiên đường thuộc về bọn họ trong vương quốc tự do.
Lẳng lặng ôm nhau, giờ khắc này không ai đến quấy rầy bọn họ. Trong lòng bình yên, hạnh phúc nồng ấm từ từ bay lên.