Vừa nói xong hai chữ “thông gia”, trừ người ngoài đứng trong phòng, còn lại bốn người đều mù mờ.
Tống Sa Sa hoang mang, Đường Nam Châu cũng giả điếc.
Cô em họ ngây người, vô thức nhìn về chị họ mình, vẻ mặt đầy ngờ ngợ. Mặc dù là người lớn tuổi nhất trong đây nhưng Tống Lệ cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra, bà nhìn mấy cô cậu thanh niên, nhưng không có ai khiến bà có ấn tượng.
Ánh mắt lướt xa hơn, bà nhìn vào Đường Nam Châu.
Chàng trai này… hình như bà từng gặp ở đâu rồi thì phải?
Tống Lệ nhanh chóng nghĩ ra.
Chính là lần đó cháu bà bị loét dạ dày, ngất xỉu ở bệnh viện, khi ấy là cậu này gọi điện báo cho bà biết.
Trong khi Tống Lệ đang nhớ lại chuyện trước đây, Tống Sa Sa với Đường Nam Châu đã kịp phản ứng lại. Đường Nam Châu nói trước, kéo tay Đường Nam Minh một cách kín đáo, gọi nhỏ:
– Anh ơi, anh nhận nhầm người rồi, đi thôi.
Đường Nam Minh nghe Đường Nam Châu gọi một tiếng “anh” mà khiếp sợ.
Từ ngay lần đầu tiên gặp mặt, Đường Nam Châu chưa từng bày vẻ mặt chào đón anh, chứ đừng nói là gọi một tiếng “anh”. Thật nào ngờ hôm nay nghe được Đường Nam Châu gọi một tiếng. Anh cứ tưởng cả đời này mình sẽ mãi không bao giờ được nghe nữa.
Anh ta dễ dàng bị kéo ra ngoài.
Nhưng mà Đường Nam Minh phản ứng cũng nhanh, thấy hai cô cậu này kẻ tung người hứng đã nhận ra mình nói sai rồi: Đường Nam Châu vẫn chưa đủ mười tám tuổi, đang còn là vị thành niên, vẫn đang học cấp ba, yêu đương giờ này là yêu sớm, mà đối tượng của thằng nhóc này nhìn thể nào cũng là một học sinh gương mẫu…
Chỉ tại Đường Nam Châu trong mắt anh quá mức trưởng thành, đến mức anh quên luôn chuyện “không được yêu sớm” này.
Anh ta ho khan một tiếng, giả bộ như nói nhầm rồi quay qua Tống Lệ xin lỗi:
– Ôi cháu nhầm, nhận nhầm người. – Vừa nói vừa thừa cơ vỗ đầu Đường Nam Châu – Em trai, đi thôi.
– Khoan đã. – Tống Lệ đang trầm ngâm vội lên tiếng.
Bình thường Tống Lệ ở nhà hay ăn mặc nhẹ nhàng hiền dịu, nhưng khi đi làm thì sắc sảo, tóc búi cao, đi đôi giày cao gót năm xăng ti mét. Lúc không nói lời nào thì có cảm giác hơi nghiêm khắc. Hôm nay đến trường họp phụ huynh cho Tống Sa Sa, cũng là phong cách ăn mặc nghiêm chỉnh.
Bà nheo mắt đánh giá bốn nhóc con trước mặt.
Cháu gái cụp mắt trông có vẻ bình tĩnh nhưng bàn tay lại cuộn tròn thành nắm đấm; một cặp anh em thì cứ né tránh ánh mắt bà trông không có chuyện gì nhưng trong mắt lại nổi từng gợn sóng lớn; trong khi đó con gái của bà thì không ngừng đảo mắt, lúc thì nhìn chị họ nó, lúc thì nhìn hai anh em kia, hơi cắn môi, bộ dạng này Tống Lệ cực kì quen thuộc.
Trưa hôm qua bà vừa thấy con bé cũng kiểu như thế:
Bà thấy con gái xưng hô anh anh em em với một anh chàng tên Trịnh Lực, khi đó con gái bà cũng là kiểu giả vờ bình tĩnh nhưng lại lúng ta lúng túng.
Nhất là dưới ánh mắt quan sát của bà, con gái bà ngay cả dáng vẻ bình tĩnh cũng quên hết, bắt đầu cắn môi, mặt hơi tái.
Bà thôi không quan sát nữa, bấm một số điện thoại.
– Quản lý Lam đúng không ạ? Vâng, là tôi. Chúng tôi chuẩn bị đi ăn món ăn Nhật, nhờ anh chuẩn bị cho tôi một phòng trống, năm người. – Kết thúc cuộc gọi, bà Tống mỉm cười nói với hai anh em – Cô đặt bàn rồi, chọn ngày không bằng đúng ngày, cùng đi ăn nhé.
Trong phòng ăn đặt trước, không khí kì lạ đến kỳ dị.
Bàn gỗ hình chữ nhật kiểu Nhật, Tống Lệ ngồi một phía, cạnh bà là Tống Sa Sa và em họ, Đường Nam Châu với Đường Nam Minh ngồi một bên. Tống Lệ cầm thực đơn chọn món, bốn người còn lại yên lặng như con rối.
Nhân viên cầm thực đơn đi chuẩn bị món, cửa phòng đóng lại. Khi không có nhân viên trong phòng, không khí càng thêm im lặng.
Tống Lệ nhấp một ngụm trà xanh gạo lứt, hơi hắn giọng, nhìn bốn người còn lại đang mất tự nhiên, bà đặt chén trà xuống, hỏi Đường Nam Minh:
– Cậu đây là anh trai của Đường Nam Châu nhỉ?
– Chào cô, cháu họ Đường, tên Nam Minh ạ.
– Ồ, nhìn cậu không lớn lắm, còn đi học không?
– Có ạ. Cháu đang học năm cuối đai học B.
– Chà, đại học năm cuối à? Ngành nào thế, chuẩn bị thực tập chưa?
– Ngành Kĩ thuật xây dựng dân dụng, đang đi thực tập ạ.
– Học trường nào thế cháu?
– Đại học Q ạ.
– Chàng trai trẻ à, được lắm, đại học hàng đầu cả nước đấy.
…
Nói về vấn đề trường lớp, Đường Nam Minh dần dần buông bỏ sự ngại ngùng, bắt đầu trò chuyện với Tống Lệ, bàn về từng trường đại học trong nước, mấy người ngồi cạnh đều say sưa lắng nghe hai người nói chuyện. Đường Nam Minh rất thông minh, thỉnh thoảng đá qua em trai mình, khen nó học tập tốt.
– … Cô không biết đâu, thiếu niên thời nào cũng có tuổi nổi loạn, em trai cháu cũng thế. Lúc nó nghịch ấy à, nào có chịu học hành đàng hoàng, chẳng mặn mà chuyện lên lớp, nhưng mà tuổi đó thì có thể thông cảm được. Tuy nhiên nổi loạn thì được nhưng phải biết điểm dừng. Em trai cháu khá hiểu chuyện, thời kỳ phản nghịch thoáng qua một cái thì bắt đầu chú tâm vào học tập. Em trai cháu không chỉ thông minh trong học hành mà đầu óc cũng khá nhanh nhạy, lại chịu được cực khổ, ra sức học tập đến cháu cũng phải thấy bái phục…”
Anh nhấp một ngụm trà, tiếp tục vẽ tạo một hình tượng hoàn mỹ cho Đường Nam Châu:
– Nói chuyện thi giữa kì lần này đi, trước khi thi nó bị cảm cúm, sốt đến ba mươi chín độ, nhưng sống chết không chịu nghỉ ngơi, ngày ngày kè kè quyển sách bên người. Sau đó không chịu nổi mới phải nhập viện, vừa truyền nước vừa đọc sách, làm cho toàn bộ y tá xung quanh đều cảm động muốn rớt nước mắt. Bây giờ những thanh niên chịu được khổ cực như nó có được bao nhiêu đâu…
Tất nhiên là Đường Nam Minh bịa rồi.
Đường Nam Châu nghe mà nhức hết cả óc, thấy anh mình còn tiếp tục ba hoa bèn nhanh chóng rót cho anh một ly trà đầy, ngoài mặt thì cười cười nói:
– Anh uống nước đi.
Ý là: Dừng được rồi đấy.
Đường Nam Minh xém tí bị hớ, vội ho khan nói:
– Cô à, Sa Sa nhà cô cũng ghê gớm lắm, không chỉ ưu tú mà còn tài giỏi. Lúc cháu bằng tuổi em nó, cháu nào có hiểu chuyện bằng em ấy. Nhờ có Sa Sa mà em trai cháu mới có thể tiến bộ nhanh như vậy, hai đứa này làm thành đôi bạn cùng tiến cùng cố gắng nỗ lực đậu vào đại học, giúp đỡ lẫn nhau trong học tập thì tốt biết bao.
Tống Lệ còn chưa đáp lời, cô em họ ngồi bên cạnh đã cảm động đến gật đầu liên hồi.
Tống Lệ liếc con bé.
Em họ chột dạ nói:
– Chú à, chú nói quá chuẩn!
Đường Nam Minh: …
Tống Lệ gõ đầu con bé.
– Chú cái gì mà chú, gọi là anh, chẳng lớn hơn con mấy tuổi đâu mà xưng chú.
Em họ liền đổi giọng:
– Ôi, anh nói quá chuẩn!
Tống Sa Sa với Đường Nam Châu liếc mắt nhìn nhau trong im lặng, hai người đều cảm thấy thật thần kì, không biết từ lúc nào là không khí trong phòng trở thành như vậy. Sau khi dùng bữa tối xong, đến lúc tính tiền, Đường Nam Minh tính xin đi nhà vệ sinh rồi ra thanh toán trước.
Mà từ đầu đến cuối bữa ăn, Tống Lệ không nhắc lại hai từ “thông gia” mà ban đầu Đường Nam Minh nói sai, bữa cơm này giống như là bữa cơm giao lưu giữa người lớn với lớp trẻ như bình thường mà thôi.
Sau bữa cơm tối, nhà ai người nấy về.
Tống Lệ lái xe đi đường kế mua cơm cho chồng, hai chị em ngồi trong xe đợi. Không bao lâu sau Tống Lệ cầm theo mấy gói đóng hộp quay lại, cười nói với Tống Sa Sa:
– Chú cháu không thích ăn đồ Nhật, dù có ăn cơm hộp cũng không chịu ăn đồ Nhật. Hôm nay chúng ta lén đi ăn, mấy đứa đừng phô với chú cháu đấy.
Tống Sa Sa gật đầu qua kính chiếu hậu.
Em họ sợ rước họa vào thân, tất nhiên không dám nhiều lời, yên lặng trao cho Tống Sa Sa ánh mắt “chúc chị may mắn”.
Tống Sa Sa biết cô mình muốn chừa cho mình mặt mũi khi có người ngoài, từ xưa đến nay cô không bao giờ la mắng cô ở ngoài đường, dù là việc quở trách con mình cũng sẽ đóng cửa dạy bảo trong nhà. Cho nên dù hôm nay Tống Lệ không nói thêm gì nhưng Tống Sa Sa vẫn nơm nớp lo sợ.
Song sau khi về đến nhà, Tống Lệ bận bịu làm việc nhà, còn cắt trái cây cho hai chị em cô, cũng không đề cập đến vấn đề “yêu sớm”, thậm chí cũng không lấy chuyện này ra nhắc nhở em họ.
Tống Sa Sa càng lo lắng bất an.
Đường Nam Châu gửi tin nhắn ân cần thăm hỏi cô.
Tống Sa Sa ngẫm nghĩ, nhắn lại: Cô không nói gì việc này, tớ hơi lo.
Đường Nam Châu nhắn lại: Hay là cậu thẳng thắn với cô đi, có lẽ cô cậu đang chờ cậu chủ động, đỡ phải thấp thỏm lo âu.
Tống Sa Sa đọc xong tin nhắn, vốn dĩ có hơi lo lắng thì bây giờ đã vui vẻ hơn. Cô để ý thấy xưng hô của Đường Nam Châu có thay đổi nho nhỏ, trước kia toàn là “cô của cậu” mà sau bữa cơm tối nay đã gọi thẳng là “cô” luôn rồi.
Tống Sa Sa hít sâu một hơi, ra phòng khách.
Chú về nhà ăn cơm tối xong lại đi tăng ca.
Tống Lệ tắm rửa xong thì ngồi phòng khách xem ti vi.
Ti vi đang phát một chương trình giáo dục, Tống Lệ chăm chú nghe, ngay cả Tống Sa Sa đi ra ngoài này cũng không hề hay biết. Mãi đến khi Tống Sa Sa đi đến ngồi lên sô pha bà mới để ý, cầm điều kiển chỉnh nhỏ âm thanh rồi hỏi:
– Đói bụng à? Muốn ăn khuya? Cô thấy tối nay cháu ăn ít hơn mọi khi.
Tống Sa Sa gọi:
– Cô ơi… – Cô hạ giọng, ngập ngừng mãi mới tiếp tục nói – Cháu xin lỗi ạ.
Tống Lệ sững sờ, lập tức mỉm cười:
– Ngốc ạ, xin với lỗi cái gì? Cháu làm gì sai à?
Tống Sa Sa mấp máy môi:
– … Yêu sớm ạ.
Tống Lệ vẫn mỉm cười, vẻ mặt hiền lành, dịu dàng:
– Có gì mà phải xin lỗi chứ, cô đâu có cấm yêu sớm. Tuy cũng không hy vọng cháu với Lan Lan yêu sớm nhưng yêu cũng đã yêu, cô nào thể ngăn cấm được nữa. Ở tuổi các cháu, càng cấm càng muốn làm. Tất nhiên cô cũng sẽ không bắt hai đứa chia tay. cháu không giống với Lan Lan.
Bà ngồi thẳng lưng, thuận tay tắt ti vi luôn.
– Mặc dù cháu mới chỉ mười tám tuổi, nhưng từ nhỏ cháu đã trưởng thành hơn nhiều bạn cùng trang lứa, cháu độc lập và kiên cường, cháu có chính kiến của bản thân. Cuộc sống của cháu là của cháu, cô tin vào sự lựa chọn của cháu, cũng tin cháu có đủ can đảm để chịu trách nhiệm với sự lựa chọn của mình. Lan Lan thì khác, từ nhỏ con bé đã bị cô chú chiều sinh hư, nó ham chơi, dễ đi lầm đường lạc lối, cô không quản nó, không ràng buộc nó thì nó dễ đi nhầm hướng. Cho nên khi nó yêu sớm, cô không đồng ý sẽ trách, sẽ mắng nó. Nhưng cháu yêu sớm, dù cô có không đồng ý nhưng cô tin cháu, tin cháu có thể cân bằng giữa việc học và chuyện yêu đương.
Tống Lệ xoa xoa gáy cô, bùi ngùi nói:
– Bố mẹ cháu có đứa con ưu tú như cháu, trên Thiên Đường họ sẽ rất vui mừng.
Mũi Tống Sa Sa chua chua.
Tống Sa Sa về phòng mới biết Đường Nam Châu lo lắng cho cô, nhắn liền một lúc bảy tám tin nhắn.
Cô vừa ra ngoài phòng khách nói chuyện với cô nên không đem theo điện thoại.
Cô đọc từng tin nhắn một, sau đó gọi điện thoại cho Đường Nam Châu: Tớ nói hết với cô rồi.”
– Ừ.
– Nam Châu, tớ cảm thấy ông trời đối xử với tớ rất tốt.
– Tạm ổn.
– Sao thế? Cậu không hài lòng à?
– Bởi vì tớ sẽ đối xử tốt với cậu hơn cả ông trời.
Tống Sa Sa buồn cười:
– Đến cả ông trời mà cậu cũng ghen à.
Đường Nam Châu “hừ hừ”, nói:
– Quan hệ chúng ta khác.
Tống Sa Sa hỏi ngược lại:
– Khác ra sao?
Đường Nam Châu hỏi lại:
– Người lớn hai nhà gặp nhau rồi, cậu nói xem khác chỗ nào?
Người lớn hai nhà gặp nhau. Tống Sa Sa hơi nóng mặt.